Không biết có phải vì do nhớ hắn quá, hay tôi đã cảm nhận được thế nào là hạnh phúc, tôi đã dồn hết tâm huyết của mình vào bức tranh vẽ theo chủ đề “hạnh phúc” mà hắn đã gợi ý, cuối cùng câu lạc bộ của chúng tôi đoạt giải nhì toàn thành phố trong cuộc thi “Tài năng trẻ”.
Đoạt giải tôi và các thành viên trong nhóm rất vui. Chúng tôi đã tổ chức ăn mừng và đi dã ngoại với nhau mất cả ngày chủ nhật.
Tôi và Khánh Phương đã trở thành bạn thân. Mỗi lần chúng tôi gặp nhau, cả hai đều nói chuyện về hắn, và kể cho nhau nghe, về những kỉ niệm đã có với hắn. Tôi và anh đều mong hắn nhanh chóng trở về.
Có đôi khi tôi bắt gặp ánh mắt kì lạ của anh nhìn tôi, tôi hiểu tình cảm của anh dành cho tôi, nhưng tôi không thể, trái tim tôi đã hoàn toàn trao cho hắn rồi. Tuy hắn không còn ở bên cạnh tôi nữa, những tôi vẫn mãi yêu và nhớ hắn.
Chẳng mấy chốc đã hết học kì một, chúng tôi được nghỉ gần một tháng Tết. Tôi cùng bố mẹ tôi đi chúc tết gia đình họ hàng nội ngoại hai bên vào ngày mồng một và mồng hai. Mồng bốn tết, Khánh Phương đến nhà tôi chúc tết, tôi hơi ngạc nhiên khi thấy anh xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Mẹ tôi là người nhạy cảm nên biết anh có tình cảm với tôi. Khi anh về, hai mẹ con tôi đã nói chuyện với nhau rất lâu. Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, bà vừa ôm vừa an ủi tôi. Bà cũng mong tôi có thể sớm được gặp lại hắn.
Đứng bên cửa sổ lầu hai trong phòng ngủ của hắn, tôi tự hỏi không biết giờ này, hắn đang làm gì, hắn có vui vẻ đón tết cùng gia đình và bạn bè không, hay là hắn vẫn đang cặm cụi làm việc.
Nhìn màn hình điện thoại đen mờ trên tay, tôi bật khóc, đã hơn bốn tháng rồi, hắn và tôi không nhắn tin, cũng không gọi điện cho nhau. Tôi nhớ hắn quá, nhớ hắn đến phát điên rồi.
Con cho Micky dường như hiểu thấu nỗi nhớ trong tôi, nó bấu hai chân trước lên quần tôi, miệng nói sủa hai tiếng, đuôi nó không ngừng vẫy. Tôi rơi lệ, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt. Có thể hắn không thể ở bên cạnh chăm sóc tôi, nhưng con chó Micky đã thay hắn làm điều đó, tôi thấy ấm áp và hạnh phúc vì mọi chuyện hắn đều lo lắng và đều nghĩ cho tôi.
******************
Sang học kì hai, tôi không còn thời gian để mà khóc thầm hàng đêm, và nhớ nhiều về hắn nữa. Tôi phải đi học suốt ngày, đêm lại học bài đến tận khuya, có khi chưa kịp ăn được bát cơm, tôi đã phải lái xe đạp điện đến trường. Vì bài vở quá nhiều nên tôi gầy xọp hẳn đi.
Bố mẹ tôi thỉnh thoảng có về thăm tôi, thấy tôi gầy yếu và xanh xao, họ đau lòng khuyên bảo tôi nên chú ý giữ gìn sức khỏe.
Tôi chỉ biết vâng dạ gật đầu và hứa sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng vì mục tiêu phải thi đậu vào một trường đại học, và quyết tâm dành được học bổng để đi du học, nên tôi không thể lơ là việc học tập và có một chút sao lãng nào.
Cuối cùng tôi cũng đạt được ước nguyện của mình.
Tôi đã xin được một xuất học bổng sang Anh Quốc.
Bố mẹ tôi rất ngạc nhiên về khả năng của tôi. Có lẽ hai người không dám tin là tôi có thể đạt được học bổng toàn phần và lại chọn một nơi xa xôi như thế để học.
Mặc dù không muốn xa tôi, nhưng bố mẹ tôi cũng mừng và tự hào về tôi. Tôi đi rồi tôi sẽ trở về, tôi muốn mai sau khi gặp lại hắn, tôi có thể xứng với hắn.
Vì không muốn rời xa con Micky nên tôi phải tìm đủ mọi cách để cho nó có thể đi cùng với tôi. Có lẽ nó cũng không muốn xa tôi, nên ngay sau khi biết tôi phải đi du học ở một nơi quá xa như Anh Quốc, nó đã bỏ ăn mất mấy ngày, đến khi tôi vừa ôm và vừa nói là sẽ cho nó đi cùng, nó mới chịu ăn trở lại. Tình cảm thâm sâu mà nó dành cho tôi, đã khiến tôi rơi lệ.
Ngày tôi lên máy bay, tôi không có đi một mình. Khánh Phương cũng đi cùng một chuyến máy bay và học cùng một trường với tôi.
Tôi không dám tin là anh lại cố chấp trong chuyện tình cảm với tôi như thế. Tôi không muốn anh hy vọng vào tình cảm của tôi để rồi lại phải thất vọng, tôi muốn anh sống vui vẻ và không buồn rầu. Nhưng dù tôi có mong muốn như thế, cũng không thể ngăn được ước muốn và khát vọng của anh. Tôi rất mong có một ngày, có một cô gái xuất hiện và anh sẽ quên được tôi.
*****************
Ba năm sau tại Anh Quốc….
Tôi hiện giờ là sinh viên năm thứ hai của trường Đại học Cambridge, khoa quản trị và kinh doanh. Tôi tuy cũng yêu thích hội họa nhưng tôi muốn mai sau mình có thể trở thành một CEO, nên đành tạm gác ước mơ trở thành họa sĩ của mình lại.
Hôm nay chủ nhật, nên tôi không phải đi học. Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, tôi cùng con Micky lái xe ra bãi biển chơi.
Tôi rất thích vẽ biển nên mang theo giá vẽ, bút chì và sơn nước.
Hiện giờ đang là mùa hè, nên có đông khách du lịch và người dân đến đây tắm biển và nằm phơi nắng trên cát.
Tôi mặc một chiếc váy hoa dài đến ngang gối, mái tóc màu hạt dẻ của tôi giờ đã dài đến ngang eo, trên đầu tôi đội một chiếc mũ nan giống như người dân xứ đảo Hawaii.
Để cho con Micky nô đùa trên cát, tôi chọn một vị trí thích hợp rồi cắm chân giá vẽ xuống cát. Tôi bắt đầu chăm chú ngắm nhìn cảnh mặt biển.
Từng nét bút chì được in trên giấy, tôi mô phỏng sóng biển lăn tăn bằng những đường nét uốn lượn. Tôi hoàn toàn say mê và tập trung vào bức tranh trước mặt mình nên không hay con Micky đã vượt ra khỏi tầm mắt.
Đến khi nghe tiếng sủa kích động của nó, tôi mới giật mình nhìn thấy nó đang vừa sủa vừa lao về phía trước. Tôi hoảng hốt buông rơi chiếc bút chì trên cát, sau đó chạy theo con chó Micky.
Tôi vừa đuổi theo nó ở phía sau, vừa hét gọi.
_Micky ! Micky ! Đứng lại ! Em chạy đi đâu thế ?
Tôi càng cố đuổi kịp nó, càng cố gọi nó, nó lại càng chạy thật nhanh.
Nó là chó, nó có bốn chân, còn tôi là người, tôi chỉ có hai chân, nên tôi làm sao có thể so sánh được với nó.
Đến khi tôi vừa nóng vừa mệt, tôi tưởng mình sẽ khụy xuống ở đây, con chó Micky đột nhiên dừng lại.
Nó sung sướng sủa ầm lên, nó rối rít vẫy đuôi liên tục, còn lưỡi nó không ngừng liếm vào mặt người đàn ông, đang vừa cười vừa xoa đầu nó.
Tôi tròn xoe mắt nhìn cả hai, miệng tôi hết há ra rồi lại ngậm vào. Tôi có đang mơ không ? Con chó Micky ngoài tôi và hắn ra, thì nó không còn thể hiện tình cảm một cách cuồng nhiệt như thế này với bất cứ ai, ngay cả Khánh Phương mặc dù đã tiếp xúc và cố làm quen với nó gần ba năm nay, nó cũng chỉ thờ ơ không thèm để ý đến sự có mặt của anh ấy, mỗi khi anh ấy đến nhà tôi chơi. Thế mà nay, ngay trên một bãi biển ở một đất nước xa lạ, con chó Micky lại sủa vang, không ngừng vẫy đuôi và nồng nhiệt liếm mặt người đàn ông xa lạ kia.
Tôi thấy ghen tị, và không thích nó gần gũi với người lạ, nên e hèm lên tiếng.
_Xin…xin lỗi. Anh…anh có thể buông con chó của tôi ra không ?
Người đàn ông xa lạ kia lúc này mới đứng lên. Vì chiếc mũ lưỡi trai màu trắng che mất nửa khuôn mặt của anh ta, nên tôi không nhìn rõ được mặt của anh ta.
Tôi có một cảm giác rất quen thuộc và gần gũi. Cơ thể cao lớn và rắn chắc của anh ta khiến tôi thấy áp lực và khó thở. Khí thế bức người, và hơi thở nam tính của anh ta khiến trái tim tôi đập thật nhanh, mặt tôi hơi ửng đỏ, tôi bần thần nhìn anh ta. Sao anh ta lại quen thuộc như thế ?
Không ! Không được ! Tôi không thể ngây dại đứng ở đây, nhìn một chàng trai xa lạ đến quên cả chớp mắt thế này. Tôi phải đi nhanh ra khỏi đây.
Tôi liền cúi xuống nắm lấy sợi dây xích cổ con chó Micky, rồi định kéo nó đi. Tôi không muốn đứng gần một chàng trai cho tôi những cảm giác giống như lúc tôi được ở bên cạnh hắn.
Tôi bị một bàn thon dài và mạnh mẽ ôm siết lấy. Trong khi, tôi chưa kịp kêu thét lên một tiếng nào và phản kháng lại, đôi môi tôi đã bị áp chặt. Anh ta cuồng nhiệt hôn tôi. Tôi kinh hoàng mở to mắt nhìn anh ta. Trong mấy giây tôi hoàn toàn đông cứng, hoàn toàn tê liệt. Sao…sao lại quen thuộc đến thế ? Nụ hôn đắm say và ngọt ngào này chỉ có hắn mới có thể mang lại cho tôi.
Tôi tức giận đá mạnh lên chân anh ta, đồng thời tay tôi hất bỏ chiếc mũ lưỡi trai của anh ta xuống đất.
Đến khi biết người đàn ông vừa mới ôm và hôn mình là ai, tôi hoàn toàn hóa đá, nước mắt tôi lăn dài trên má, tôi câm lặng không nói nên lời.
Là..là hắn thật sao ? Có…có phải vì tôi nhớ thương hắn nhiều quá, nên tôi mới bị ảo giác ?
Ngón tay tôi bắt đầu run nhè nhẹ, nước mắt lưng tròng rốt cuộc cũng rơi xuống, khẽ run lên, cả người tôi kích động, là anh ấy…thật sự là anh ấy…
Nước mắt che khuất bóng dáng của Hoàng Anh, tôi chỉ có thể mông lung nhìn thấy hình bóng to lớn đó đang từng bước đi về phía mình, trong lúc nhất thời, từ một giấc mộng nửa đêm biến thành hiện tại chân thực, nụ cười của hắn, tiếng nói ôn nhu của hắn, vòng tay ôm ấp của hắn…
Hoàng Anh đã trở nên chững trạc, trở thành một người đàn ông có thể khiến ọi phụ nữ trên đời này phải quỳ dưới chân của hắn rồi….
Một lần nữa, cơ thể nhỏ bé của tôi lại rơi vào vòng tay của hắn. Giọng hắn khàn khàn và hơi run rẩy.
_Hồng ….Hồng Anh ! Anh đã về rồi đây ! Từ nay cho đến mãi mãi về sau, chúng ta sẽ không bao giờ còn phải rời xa nhau nữa.
Tôi khóc như mưa, nước mắt tôi làm ướt đẫm bờ vai của hắn. Tay tôi từ buông thõng đã dần ôm lấy hắn, cuối cùng là ôm chặt.
Tôi tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể hắn, dụi đầu vào ngực hắn, cố gắng tìm lấy hơi ấm quen thuộc mà ba năm qua tôi ngày nào cũng nhớ cũng mong.
Tôi ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Hoàng Anh, tôi có rất nhiều rất nhiều câu muốn nói và hỏi hắn.
Tôi chưa kịp nói được một câu gì, Hoàng Anh đột nhiên cúi người xuống rồi hôn thật sâu lên môi tôi…
Nụ hôn cuộn trào mãnh liệt giống như mang theo sóng gào, mang theo bao nhiêu nỗi nhớ và buồn thương được tích tụ trong ba năm qua, nhưng sau khi tiếp xúc với sự mềm mại quen thuộc của tôi, thì ngược lại biến thành tất cả nhu tình, âu yếm và đắm say.
Đôi môi quen thuộc khiến tôi bị hòa tan hoàn toàn, đau lòng đến nỗi gần như co thắt lại, anh ấy là Hoàng Anh, là người đàn ông mà tôi yêu, cho dù ba năm không gặp, tôi vẫn yêu hắn, vẫn nhớ và vẫn mong ngóng hắn về đến từng phút từng giây. Giờ thì tôi có thể yên tâm được rồi, ba năm đợi chờ, cuối cùng tôi cũng đã có được một cái kết hạnh phúc mà tôi mong ước từ lâu. Tôi là của hắn, hắn là của tôi và mãi mãi là như thế.
Mấy ngày sau đó, tôi được nghe hắn nói cho biết là hắn đã hoàn toàn trả hết nợ cho nhà họ Trần. Tuyết Lan sau ba năm cố gắng theo đuổi và dụ dỗ hắn không thành công, đã lấy một người đàn ông nhiều tiền lắm của theo đúng như tính cách chuộng hư vinh của cô ả.
Chị gái hắn đã không còn phải lấy Trung Quân nữa, chị ấy hiện giờ đang sống hạnh phúc bên cạnh người mà chị ấy yêu, nghe đâu chị ấy đã có thai được hai tháng rồi, tôi hơi nuối tiếc vì không thể dự lễ cưới của chị. Nhưng ngày tháng còn dài, tôi và hắn đã có thể trọn vẹn ở bên cạnh nhau mà không còn gặp phải bất cứ trở ngại nào nữa, tôi sẽ có cơ hội được làm quen và tiếp xúc nhiều với những người thân trong gia đình hắn.
Tuy chúng tôi phải trải qua nhiều sóng gió mới đến được với nhau, nhưng tôi không hề hối hận vì đã gặp và yêu hắn. Nếu không có hắn, tôi sẽ không được nếm trải hết tất cả mùi vị của thế gian, đặc biệt là không biết mình đã may mắn và hạnh phúc như thế nào khi được một chàng trai xuất sắc như hắn hết lòng yêu và che chở ình.
Tôi mong Khánh Phương cũng sớm tìm được tình yêu cuộc đời mình, để hạnh phúc và niềm vui mà tôi đang có, trở nên trọn vẹn hơn.
Nở một nụ cười dịu dàng và xinh đẹp, tôi thì thầm vào tai hắn.
_Em yêu anh ! Em yêu anh !
Đáp lại câu nói tỏ tình của tôi là một nụ cười rực rỡ trên môi hắn.
Tôi và hắn mặt đối mặt, mắt nhìn vào mắt nhau, trong giờ phút này, tôi chỉ thấy có hắn, và hắn chỉ thấy có tôi. Tương lai tương sáng, tràn đầy nắng ấm và hoa cỏ đang chờ đón chúng tôi. Tôi đã tìm lại được tình yêu và thiên đường cho riêng mình.
HẾT