Bọn con gái trong phòng đều nhìn về phía của hai chúng tôi. Miệng bọn họ to nhỏ thì thầm với nhau, còn ánh mắt lại tức tối muốn nghiền nát tôi ra thành cám.
Tôi đã bị tên kia chọc giận, nên không còn hơi sức để quan tâm đến suy nghĩ, lời nói và ánh mắt thù địch của bọn con gái nữa.
Đeo găng tay màu trắng, dành cho công việc phẫu thuật, giống như bác sĩ trong bệnh viện. Khi thầy giáo lên tiếng nhắc nhở cả lớp, tôi và tên kia bắt tay vào việc mổ xẻ và quan sát con ếch.
Con ếch bị đặt lên bàn, tên kia bắt tôi phải ghi chép lại những gì mà tên kia nói. Tôi mặc dù hơi tức và thấy thiệt thòi, nhưng vì không muốn bị thầy giáo lên tiếng nhắc nhở thêm một lần nữa, tôi đành ngoan ngoãn đóng vai một cô thư kí chuyên nghiệp.
Sau khi ghi được phần đặc điểm bên ngoài của con ếch, tên kia cầm một con dao mỏng; có lưỡi sắc, tên kia chuẩn bị mổ con ếch.
Tôi kinh hãi mở to mắt nhìn, tôi không dám tin là tên kia có thể nhanh chóng rạch mổ con ếch chỉ trong vòng có mấy giây. Tôi tự hỏi tên kia có từng nấu ăn hay mổ cá không, mà tên kia có thể mổ xẻ động vật thành thạo như thế ?
_Cô còn ngơ ngác gì nữa ? Còn không mau quan sát và ghi chép lại đi !
Tôi cố gắng loại bỏ cảm giác nhộn nhạo muốn nôn trong cơ thể, rồi cẩn thận quan sát từng bộ phận của con ếch.
Hình ảnh máu me, và lòng ruột bầy nhầy của con ếch khiến cơn buồn nôn trong tôi lại kéo đến tận cổ. Tôi một tay bịt miệng, một tay cố ghi chép lại những gì mà tên kia đọc.
Nhờ tài năng của tên kia và tính chịu đựng cao của tôi, tôi và tên kia là người nộp bài sớm nhất và nhanh nhất.
Thầy giáo hài lòng với kết quả mà chúng tôi đạt được.
Thầy giáo vừa nói xong câu: “Hai em có thể đi”, tôi cầm ngay lấy túi sách, rồi chạy biến ra khỏi phòng lab giống như là bị ma đuổi hay vừa hít phải khí độc.
Chạy trên cầu thang của lầu hai, tôi đi xuống cầu thang của lầu một. Hôm nay được tan học sớm nên tôi có thời gian đến câu lạc bộ “Vẽ tranh” để sinh hoạt và gặp các thành viên trong câu lạc bộ. Tôi rất nôn nóng muốn nhìn thấy ba thành viên còn lại của câu lạc bộ.
Dừng lại trước căn phòng đề tên: “Câu lạc bộ Vẽ tranh”, tôi dơ tay lên gõ cửa.
_Mời vào !
Tôi xoay khóa cửa một vòng rồi bước vào trong.
Trong phòng lúc này, ngoài anh chàng chủ tịch mà tôi gặp ngày hôm qua còn hai chàng trai khác nữa. Tôi đoán họ là hai thành viên của câu lạc bộ.
Thấy tôi xuất hiện, anh chàng chủ tịch mỉm cười.
_Em đã đến rồi đấy à ?
Tôi gật đầu.
_Anh giới thiệu với em, đây là hai thành viên trong câu lạc bộ của chúng ta.
Chỉ vào một chàng trai cao gầy và một chàng trai thấp lùn, có mái tóc màu đen hơi rối, anh nói.
_Đây là Hoàng Trung, còn kia là Cao Kì.
Tôi lịch sự chào họ, sau đó giới thiệu tên của mình cho họ biết.
Anh chàng chủ tịch câu lạc bộ có tên rất giống ca sĩ là: Khánh Phương. Tôi là người thường xuyên nghe nhạc nên ca sĩ nào tôi cũng biết.
Giới thiệu và làm quen với nhau xong, chúng tôi bắt đầu thảo luận về chủ đề muốn vẽ trong cuộc thi sắp tới. Nhà trường sẽ dành một phần thưởng lớn cho chúng tôi, nếu chúng tôi có thể thắng trong cuộc thi: “Tài năng trẻ” do thành phố tổ chức. Nghe nói lần này, có tất cả hơn năm trường cấp ba tham gia.
Chúng tôi sôi nổi thảo luận đến hơn 12 giờ trưa mới xong, vì đã muộn nên Khánh Phương rủ chúng tôi xuống canteen của trường để ăn cơm trưa.
Tôi định từ chối, nhưng thành viên trong câu lạc bộ “Vẽ tranh” rất thân thiện và gần gũi, nên sau vài giây đắn đo, tôi đã gật đầu đồng ý.
Canteen trường nằng ở tầng trệt của khu A. Canteen rộng khoảng hơn 50 mét vuông. Sàn nhà được lát gạch men sáng bóng, tường được sơn màu trắng. Ghế trong quán được làm bằng mây, mặt bàn tròn được làm bằng kính; chân bàn được làm bằng gỗ. Tôi đếm sơ qua ở đây có hơn 50 chiếc bàn, và hơn 100 chiếc ghế. Với một căn phòng rộng lớn thế này có thể phục vụ cho hơn 2,000 học sinh ở đây.
Chọn một chiếc bàn ở giữa quán, bốn chúng tôi ngồi xuống.
Tôi gọi một ly sinh tố trái cây, một đĩa mì ý và một đĩa rau. Còn ba chàng trai gọi cà phê và ăn bánh mì kẹp thịt.
Bốn chúng tôi vừa ăn vừa thảo luận và vừa cười đùa với nhau.
Mọi việc sẽ diễn ra êm đẹp nếu như không có sự xuất hiện của tên kia, cùng ba người bạn thân lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bọn và một đống con gái vây quanh.
Tôi vốn không quan tâm đến chuyện của thiên hạ khi tôi đang ăn nên không để ý đến tên kia, cũng như mấy cái đuôi đang bám lấy tên kia.
Không biết vô tình hay cố ý, mấy cô gái đi cùng tên kia đã dùng tay đẩy tôi đập mặt xuống bát mì ý ở trước mặt, hậu quả mặt tôi dính mấy sợi mì ý và màu đỏ của nước sốt.
Tôi căm hận dùng khăn giấy ở trên bàn để lau bỏ phần thức ăn dính trên mặt. Khuôn mặt giống con hề của tôi đã khiến bọn học sinh ở xung quanh cười ầm lên.
Tôi cố nén giận quay lại đối diện với ba cô gái, vừa cố tình dùng tay, để đẩy vào lưng tôi.
_Các cô muốn gì ?
Họ tỉnh bơ cười nhạo tôi. Họ coi chuyện lúc nãy là chưa từng xảy ra.
_Tôi không hiểu cô đang nói gì cả.
Một cô gái mặc áo sơmi nữ sọc caro trả lời tôi.
Tôi cười lạnh.
_Ý của cô muốn nói rằng việc ba cô cố ý dùng tay để đẩy tôi đập mặt xuống bàn ăn chỉ là do ngẫu nhiên thôi ?
_Cô thật vô lý, nếu đó là do cô muốn diễn hề ọi người ở đây xem thì sao ?
Bọn học sinh ngồi và đứng ở xunh quanh lại cười ầm lên .
Tên kia lạnh lùng nhìn tôi, hai tay tên kia đút vào túi quần, ánh mắt tên kia lạnh lẽo giống như muốn xuyên thủng người khác. Đứng ở bên cạnh Tên kia là một cô gái có khuôn mặt hao hao giống như Angelina Jolie trong phim “Wanted”, chỉ khác một điều là cô ta có chiều cao khá khiên tốn.
Cô ta cao 1m65, dáng nhỏ nhắn, mái tóc được nhuộm vàng và uốn quăn; dài đến ngang lưng, nước da trắng mịn như men sứ. Trên người cô ta đang mặc một chiếc áo T-shirt kiểu Hàn Quốc màu xanh dương, và một chiếc quần jean bó sát màu đen, chân đi một đôi xăng đan đế cao; có quai đeo màu đen.
Bàn tay thon nhỏ và trắng nõn của cô ta đang ôm lấy cánh tay của tên kia. Không cần đoán tôi cũng biết, cô ta là người yêu của tên kia.
Nghĩ đến đây tôi lại thấy lạ, nếu tên kia đã có người yêu rồi, tên kia còn cố công tìm kiếm tôi làm gì.
Liếc nhìn qua tên kia, tôi tiếp tục quay về với cuộc chiến của mình.
_Các cô không muốn thừa nhận việc mà mình đã làm ?
Một cô gái thắt một chiếc bờm bằng vải ở trên đầu cười “hô hố”.
_Cô nói thật lạ, việc không do chúng tôi làm, tại sao chúng tôi phải nhận ?
Tôi khoanh tay trước ngực, mắt tôi lạnh lẽo nhìn ba cô gái và mọi người đang cười đùa xung quanh.
_Cô có biết một lực đẩy dùng bằng tay sẽ sinh ra bao nhiêu công suất không ? Cô cũng học vật lý rồi, chắc cô cũng biết tính toán chứ đúng không ? Dù tôi có muốn giả vờ để gây sự chú ý của mọi người xung quanh cũng không có tư thế ngã kì cục như thế ?
Tôi xoa tay vào nhau.
_Ba cô có muốn thử hai phương pháp tự đập mặt xuống bàn và phương pháp bị người khác dùng tay đẩy, để phân biệt sự khác nhau giữa hai phương pháp này không ?
Họ tái mặt nhìn tôi. Tất cả mọi người ở đây không ngờ tôi có thể phản biện và chứng minh được lời nói của mình.
Tay tôi siết lại thành nắm đấm, tôi dùng khả năng ra đòn thần tốc của mình, tôi dừng quả đấm trước mặt cô gái mặc sơmi nữ sọc caro.
_Tôi không muốn đánh nhau hay muốn gây thù chuốc oán với các cô. Nhưng nếu các cô dám chọc tức tôi, tôi sẽ không tha cho đâu.
Không thể ăn tiếp nên tôi cầm túi sách được đặt ở sau ghế. Sau khi chào ba chàng trai trong câu lạc bộ “Vẽ tranh”. Tôi rời đi trước con mắt sững sờ và kinh ngạc của mọi người xunh quanh.
Khánh Phương đứng lên, rồi đi theo tôi. Trên môi anh nở một nụ cười thích thú. Hình như hành động dũng cảm và hơi côn đồ của tôi đã khơi gợi mong muốn được khám phá và tiếp xúc với tôi nhiều hơn của anh.
Buổi chiều tôi ở nhà.
Không có việc gì làm nên tôi mang giá vẽ ra ban công để vẽ tiếp bức tranh còn dang dở vào buổi chiều hôm qua. Tôi nghĩ tên kia không có nhà nên vô tư mở cửa sổ thông ra ban công nhà tên kia.
Đang say sưa sáng tác và chỉnh sửa bức tranh, một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa sổ ở căn biệt thự bên cạnh được mở rộng sang hai bên. Đứng trong phòng, tên kia nhìn tôi.
Con chó có lông xù màu vàng nhạt giống Rough Collie của tên kia, đã sủa lên vài tiếng khi trông thấy tôi.
Tiếng sủa của con chó, đã khiến tôi dừng tay vẽ. Tôi quay đầu sang bên phải để nhìn về phía hướng cửa sổ của tên kia. Bắt gặp hình ảnh tên kia đang đứng dựa người vào ban công gần sửa sổ, hai tay đút vào túi quần, mắt chăm chú nhìn tôi, tôi cau mày.
Không muốn dây dưa với tên kia, nên tôi tiếp tục tập trung vào công việc vẽ tranh.
Đứng ở bên kia cửa sổ gần ban công, tên kia chỉ im đứng dựa vào bờ tường để nhìn tôi. Còn con chó liên tục sủa nhặng lên, đuôi nó đang vẫy rối rít, còn lưỡi của nó thè ra.
Tôi bị ánh mắt nóng rực của tên kia nung chảy, bị tiếng sủa kích động và vui mừng của con chó làm cho phân tâm, tôi không thể vẽ được nữa.
Thở dài, tôi dựng giá vẽ vào góc phòng. Tôi đi về hướng cửa sổ. Khoanh tay trước ngực, tôi cao giọng hỏi tên kia.
_Anh muốn gì mà đứng nhìn tôi chằm chằm như thế ?
Tên kia cười nhạt.
_Cô đang tưởng tượng đúng không ? Tại sao cô lại nghĩ rằng tôi đang nhìn cô mà không phải là một thứ gì khác ?
Tôi hài hước trả lời.
_Thưa ngài ! Ở đây chỉ có tôi và ngài. Nếu ngài không nhìn tôi, chẳng lẽ ngài đang nhìn cảnh vật ?
Tên kia trừng mắt nhìn tôi,
_Miêng lưỡi của cô rất sắc sảo.
Tôi không buông tha cho tên kia.
_Vậy là anh đã chịu thừa nhận rằng anh đang nhìn tôi ?
_Vớ vẩn. Tôi nhìn cô để làm gì ?
Tôi nhún vai tỏ vẻ bất cần .
_Anh cũng không nhận cũng không sao. Chỉ cần tôi biết là anh đang nhìn tôi là được rồi.
Tặng cho tên kia một nụ cười đầy thù địch, tôi chuẩn bị đóng cửa.
Con chó giống Rough Collie của tên kia, liên tục sủa nhặng lên, đuôi nó không ngừng vẫy, hai chân trước của nó chồm lên bờ tường gần ban công. Nó đang muốn chạy sang bên này để chơi với tôi.
Con chó quá dễ thương và đáng yêu khiến tôi không nỡ đóng ngay cửa lại rồi rời đi. Tôi mỉm cười vẫy tay với nó và gọi tên nó.
Con chó càng vẫy đuôi và sủa tợn hơn khi tôi gọi tên nó.
Trong khi tôi và tên kia còn đang mắt to trừng mắt nhỏ, con chó liền phóng vụt lên bờ tường.
Tôi và tên kia đồng thanh cùng kêu lên một tiếng.
Cũng may con chó nhảy lên ngọn cây mít còn non nên nó mới không bị rơi từ ban công lầu hai xuống đất. Với khoảng cách hơn 10 mét, dù nó không chết cũng bị thương. Cơ thể của nó nặng hơn 20 kí, nên tốc độ rơi xuống của nó sẽ nhanh hơn tốc độ của một con chó nhỏ nhẹ cân hơn nó.
Con chó sợ hãi kêu lên “ăng ẳng”, nó cố gắng ôm chặt lấy thân cây. Chỉ được một lúc, cả thân hình khổng lồ của nó đang trượt dần xuống.
Tôi không còn đứng im được nữa. Một tay tôi bấu lấy bờ tường của ban công, một tay tôi nắm lấy cành lá của cây mít. Tôi lôi cây mít nghiêng về phía căn biệt thự của nhà tôi, miệng tôi liên tục nói lời trấn an con chó. Khi cây mít bị lôi hẳn về phía ban công gần chỗ tôi đứng, tôi liền ôm lấy con chó. Con chó khá nặng nên tôi phải cố hết sức mới ôm được nó an toàn vào trong nhà.
Tên kia sợ hãi nhìn tôi và con chó. Tên kia thở hắt ra một hơi khi thấy tôi và con chó đã bình an đứng ôm nhau ở trên ban công.
Tôi đặt con chó xuống nền gạch. Tôi ngồi xuống ôm lấy cổ nó, vuốt ve đầu nó. Tôi nói chuyện với nó.