Ác Mộng

Đồ ăn từng món được đặt trên bàn, hương thơm tỏa ra bốn phía. . .

“Cám ơn cậu đã thu nhận và giúp đỡ tớ!” Cậu như cũ cảm kích nói. Nếu không gặp được Khải Ninh, cậu còn không biết nên đi nơi nào nữa. . . . . .

“A không cần khách khí, tuy rằng cậu không chịu nói là chuyện gì, nhưng, có thể giúp cậu, tơ thực vui vẻ a, hơn nữa cậu còn có thể nấu cơm ~ umh, thật sự là tiện nghi !”

“Trường học ở đó thật sự không có việc gì sao? Tại sao phải trở về đó!” Cậu có chút lo lắng, nếu vì nguyên nhân của cậu, mà làm trái quy định nhà trường, cậu không ở lại chỗ này !

“Thật sự không sao! Lần trước cậu mất tích, tất cả mọi người nói cậu vì mâu thuẫn, cậu bị Trình Hi bắt nạt . . . . . . Cho nên trường học không hề ép buộc chúng tớ ở lại !”

Ba tháng trước, buổi tối ngày đó, lúc Trình Hi rời đi, nhà không có một bóng người, Trình Hi không thích người ngoài ở trong phòng nghỉ nên bọn người hầu buổi tối đều đã quay về chỗ ở của mình nghỉ ngơi. Cậu chỉ tháo xuống miếng ngọc trên người cùng đồng hồ Trình Hi tặng, nhẹ nhàng thả một ít lửa, sau đó liền đi ra ngoài.

Không nghĩ tới ở bên ngoài lại gặp Khải Ninh, nguyên lai, Khải Ninh vẫn không tin Trình Hi, nhìn thấy trên báo gia đình Trình Hi hội tụ, cho nên thừa dịp trong nhà không người đến tìm hiểu một chút.

Sau đó, cậu không biết gì liền đi theo về nhà Khải Ninh, trong nhà hắn không có người, cậu nói với cha mẹ Khải Ninh trong nhà có việc, cần ở nhờ, liền được chấp thuận . Khải Ninh hỏi có nên cho cha mẹ cậu biết việc này hay không, cậu do dự rồi cự tuyệt , cậu sợ Trình Hi sẽ giống như trước thông qua bọn họ tìm được cậu.

Cậu vốn không hy vọng Trình Hi hiểu lầm cậu đã chết, dù sao chỉ cần điều tra sẽ phát hiện, trong phòng là không có ai. Nhưng mấy tháng trước, một chút động tĩnh đều không có, nghe Khải Ninh nói, Trình Hi đã về trường học. Xem ra phong ba sắp bình yên, Trình Hi đối với cậu đã hết hứng thú .

Mà việc cậu sinh đứa nhỏ, cậu không mong gặp lại nó, nếu có thể khôi phục cuộc sống bình thản như trước kia, đó thật là tốt . . . . . .

Chờ qua một thời gian, cậu sẽ rời khỏi nhà Khải Ninh, cậu với bọ họ không thân cũng chẳng quen lại quấy rầy hắn lâu như vậy, cậu thật sự thấy thẹn trong lòng! Gia đình Khải Ninh còn có việc cho hắn. Cậu không thể cứ thế trông cậy vào hắn.

“Phát ngốc cái gì vậy. . . . . . Mau ăn đi!” Khải Ninh thúc giục .

Gật đầu, không thèm nghĩ nữa, dù sao cậu đã muốn cùng Trình Hi không còn quan hệ . . . . . .

Ăn cơm trưa xong, Khải Ninh chuẩn bị đi học, cậu phải ở trong nhà.

Buổi tối bảy giờ, không sai biệt lắm hắn sẽ trở về. Hiện tại là sáu giờ bốn mươi. . . . . . Cơm chiều căn bản đã làm xong.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, cậu tắt bếp, ngừng công việc, chuẩn bị đi mở cửa. Ngoài cửa là một người lạ mặt.

“Xin hỏi anh tìm ai?” Là bạn Khải Ninh sao?

“A Khải không ở nhà sao?”


Cậu mở cửa, người kia có chút ngoài ý muốn nhìn cậu, “ Cậu là?”

“Tôi là bạn cậu ấy, tạm thời ở đây, vào đi, Khải Ninh sắp về rôi !” Cậu nghiêng người để người kia đi vào.

Vào phòng y rất tự nhiên ngồi xuống mở TV. Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, y nghi hoặc hỏi, “ Cậu làm hả?”

“ Umh, cậu ngồi một lát, trong bếp còn có chút việc!” Cậu chỉ chỉ phòng bếp, ý bảo mình không thể bồi y nói chuyện phiếm, sau đó vào phòng bếp, đây là việc làm duy nhất cậu có thể báo đáp sự giúp đỡ của Khải Ninh.

Một lúc lâu, tiếng chuông lại lần nữa vang lên.

Lúc này là Khải Ninh đã về, “A, tiểu Thụy, có cơm chưa? Đói chết tớ rồi!”

“Có rồi. . . . . . Mới vừa làm xong . . . . .”

“Tớ giúp cậu bưng!”

Lúc hắn đổi đôi dép lê, cậu liền nói, “Không cần cậu bưng, có bạn cậu tới , mau vào nhà đi!”

“A. . . . . . Ai tới “

Hắn vào cửa vừa, cả khuôn mặt liền nhăn lại một đống, khiến bạn hắn bất mãn nói, “ Này này, cậu đối với bạn bè như vậy sao? Lạnh nhạt quá đi!”

“Nhiều lời, cậu tới làm cái gì ?” Khải Ninh vừa đi vừa hỏi.

Ngô Thụy vừa xoay đầu, hắn đã muốn vào phòng bếp chuẩn bị bưng thức ăn lên. Cậu vội ngăn cản, “ Không cần cậu giúp, mau đi ra đi. . . . . .”

Hắn cười hì hì xoay người đi ra ngoài.

Bởi vì có khách đến, cậu lại phải làm thêm cơm. So với bình thường chậm hơn một chút.

“A a, tiểu tử, cậu không tồi nha!”

Khách nhân thấy cậu đưa cơm cho, y liền hướng Khải Ninh liếc mắt.”Khó trách bình thường tan học cậu liền bỏ chạy “

“Lo ăn phần cơm của cậu đi. . . . . . Tiểu Thụy, mau tới ăn cơm”


“Tớ đi làm canh đã!” Có khách làm nhiều thức ăn một chút sẽ tốt hơn.

Cậu vừa nói xong, vị khách kia lại càng cười to, cậu không rõ mình đã làm cái gì, mà Khải Ninh đối với đứa bạn đang cười của hắn, ánh mắt đã có chút khẩn trương.

Chờ cậu làm xong hết mọi thứ, bọn họ hai cái ghế đã ghé sát vào nhau không biết đang nói cái gì . . . Cậu có một chút tò mò, “ Các cậu đang nói gì vậy?”

Khải Ninh xua tay, “Không có, đùa giỡn thôi!”

Người kia cũng cười ngồi trở lại vị trí của mình, mọi người bắt đầu dùng cơm!

“Đúng rồi, tôi là bạn của a Khải, Diệp Tuyên, cậu kêu là gì, nhưng đừng gọi tên đầy đủ nha! Tôi rất ghét !” Thật sự là cách giới thiệu đặc biệt nha.

“Tôi là Ngô Thụy, trước kia cùng Khải Ninh học chung, bây giờ có chuyện nên tôi ở nhờ nhà cậu ấy.” Nghĩ lại cậu lại bổ sung thêm, “ Cậu có thể gọi tôi tiểu Thụy như Khải Ninh !”

“Không được, tôi không gọi cậu tiểu Thụy, tôi thích độc đáo, Thụy, tôi thích gọi là Thụy!” Y nhìn cậu chằm chằm, cậu một trận xấu hổ, Khải Ninh và bạn hắn thật khác xa nhau.

“ Nhìn đủ chưa?” Khải Ninh nghiêm mặt nói.

“Keo kiệt!” Diệp Tuyên cúi đầu ăn cơm.”Umh…umh, Thụy làm thức ăn ngon thật”

Thụy. . . . . . Hình như Trình Hi cũng từng gọi cậu như vậy ,xưng hô kiểu này cũng không tính là đặc biệt, nhưng, không cần thiết nói cho y!

9 giờ tối, Diệp Tuyên vẫn ở lại cùng bọn họ nói chuyện phiếm, Khải Ninh thì không ngừng hối thúc y về.

“Không bằng hôm nay tớ ở lại một đêm!” Diệp Tuyên nhìn cậu. Cậu lại nhìn Khải Ninh, cậu không phải chủ nhà, y là bạn của Khải Ninh, hẳn là hỏi hắn mới đúng.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, cậu còn làm loạn, chúng ta liền tuyệt giao!” Nói xong, Khải Ninh liền kéo Diệp Tuyên ra ngoài.

Diệp Tuyên cũng không phản kháng, miệng nói: “ Biết rồi, biết rồi”, miệng hướng về phía cánh cửa nói, “Thụy, tôi sẽ thường xuyên đến dùng cơm!”

Một tiếng rầm, cửa đóng lại, đây là lần thứ hai cậu thấy Khải Ninh mạnh bạo, lần đầu tiên là vì Trình Hi, lần thứ hai cư nhiên lại bởi vì Diệp Tuyên, Trình Hi cậu có thể lý giải, còn Diệp Tuyên là bạn của hắn, như vậy khiến cậu cảm thấy khó hiểu .


“Thụy, sau này tớ không có ở nhà, hắn tới, đừng mở cửa cho hắn, cứ coi như không nghe!” Khải Ninh ở trong phòng đi vài vòng, hướng cậu nói.

“Như vậy không tốt lắm đâu!” Dù sao cũng là bạn của hắn nha!

“Không lien quan, cậu cũng đừng nói chuyện cùng hắn . Đừng thấy hắn giống người tốt, thật ra rất là quậy phá. So với Trình Hi chỉ có bằng không kém đâu!” Hắn ngồi vào bên cạnh cậu mở miệng.

Trình Hi? ! Hắn như thế nào lại đem Diệp Tuyên cùng Trình Hi so sánh!

“Biết tớ cùng Diệp Tuyên quen nhau như thế nào không? Nhà Diệp Tuyên là buôn bán, không phải cái loại đứng đắn, nhưng bọn họ chuẩn bị hợp pháp hóa, cho nên tìm đến nhà của tớ, cũng không phải hy vọng nhà tớ giúp đỡ, bọn họ không cần, chỉ là cho có lệ thôi. Cấp trên đã biết hành vi của bọn họ, cũng bảo bọn họ thay đổi! . . .Lúc trước, đến nhà của tớ không chỉ Diệp Tuyên, còn có tay chân của hắn nữa, khi đó hắn chẳng qua là một đứa nhỏ. . . Chúng ta là quen biết nhau như thế đó . . .”

“ Cậu như thế nào biết. . . . . .”

“ Cha mẹ tớ quan trường chuyện gì cũng không giấu diếm tớ! Hơn nữa có một số việc không cần nói rõ, nhìn sẽ biết!”

Cậu trầm mặc. . . Bây giờ người lạc hậu chính là cậu, chỉ từ sau khi gặp Trình Hi, cả thế giới đều thay đổi, bây giờ ngay cả Khải Ninh chỉ cần đơn giản nhìn một cái cũng đã hiểu!

“Cho nên, tiểu Thụy, cậu không cần để ý đến hắn. Cậu không thích hợp cùng người như hắn tiếp xúc!”

Vậy còn cậu . . .Khải Ninh, ngay từ đầu hắn liền đem cậu trở thành bạn bè quan tâm chăm sóc! Chúng ta là có thể làm bạn sao. . .

Sau lần gặp đó, Diệp Tuyên thực sự cũng thường xuyên đến thăm, nhưng đều là lúc có Khải Ninh ở nhà y mới tới.

Điều này khiến cậu yên tâm , nếu không cậu thật sự không biết có nên hay không nghe lời Khải Ninh không cho Diệp Tuyên vào nhà.

Thời gian ở chung, cậu thật sự không cảm thấy được Diệp Tuyên cùng Trình Hi có cái gì tương tự, Diệp Tuyên thoạt nhìn chính là cởi mở, là một thiếu niên hoàn toàn bình thường.

Dần dần, cậu cho rằng Khải Ninh chỉ là lo lắng quá mức.

Hôm nay là cuối tuần, cha mẹ Khải Ninh khó có được thời gian rảnh, muốn dẫn hắn về nhà ông bà, cho nên, hôm nay cậu ở nhà một mình.

Buổi tối cậu tùy tiện ăn mì gói, ngồi xổm trên sô pha xem TV, tiếng gõ cửa vang lên.

Diệp Tuyên rõ ràng đứng ở bên ngoài, Khải Ninh không có ở nhà, cậu cảm thấy vẫn là nên mở cửa nói với y một tiếng. Vì vậy cậu ra mở cửa. Cửa mới vừa mở ra, y liền vào nhà.

“Cái kia, Khải Ninh không ở nhà, hôm sau mới về.” Cậu nhẹ nhàn nói , ý bảo y về đi.

“Không liên quan, tớ hôm nay tới ngủ nhờ!”

Y nháy mắt, cởi giày , rồi đóng cửa lại.

“. . . ” Này. . . . . .


“Không để cậu khó xử đâu! Tớ ngủ phòng Khải Ninh, trước kia tớ cũng thường xuyên tới đây ngủ nhờ mà!”

“Không sao, cậu là bạn của Khải Ninh . . .” Nói xong, cậu chuẩn bị đi ngủ, cậu đã quen ở chung với người khác.

“Tớ đói bụng, có gì ăn không?”

Y tự nhiên hỏi, cậu tự nhiên phản xạ đi nấu cho y.

“ Cậu từ từ ăn, trong tủ lạnh còn, tôi đi ngủ trước đây, ăn xong để chén đặt ở đây, ngày mai tôi đem rửa!” Nói xong, cậu đi lên lầu.

“A, sớm như vậy, nói chuyện phiếm với tớ đi! Thụy!”

Đột nhiên nghĩ tới lời Khải Ninh đã nói qua, cậu cười cười tiếp tục lên lầu, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường, thời gian quả thật còn sớm, vì thế cậu mở đèn bàn lên, lấy sách ra xem. Lật vài tờ, thấy hơi buồn ngủ, xem ra buổi tối đọc sách rất mệt. Nhắm mắt lại mặc cho suy nghĩ bay lượn, chốc lát sau đã mơ màng . . . . . .

Đang mơ mơ màng màng, cái chăn hình như nặng lên , ép tới khiến cậu thấy khó thở. Có điểm giống Trình Hi trước kia cùng cậu ngủ chung, lại suy nghĩ lung tung, Trình Hi làm gì có ở đây. . . Thật vất vả để ngủ, không muốn mở mắt ra, nhưng thật sự rất nặng, cậu miễn cưỡng mở mắt ra…

“Diệp. . . . . . Tuyên. . . . . .”

Hắn như thế nào lại chạy đến phòng cậu, trong lúc nhất thời cậu không biết nên làm gì. . . . . .

“Đây không phải là phòng của A Khải sao?” Hắn cũng mang theo nghi hoặc.

A. . . . . . Khải Ninh nói đây là phòng khách. . . . . .”Tôi không biết. . . . . .”

Y đột nhiên nằm úp xấp xuống cười, tiếng cười ở trong phòng vang lên, khiến trên người cậu lông tơ đều dựng thẳng lên.

“Không sao, chúng ta cùng nhau ngủ vậy !” Y đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

“Nhưng, phòng Khải Ninh ở ngay kế bên, cậu ngủ phòng cậu ấy đi!” Cậu miễn cưỡng bản thân , cảm thấy không được tự nhiên .

“Không cần, chúng ta ngủ cùng nhau !” Nói xong, Diệp Tuyên vạch chăn chui vào. Cậu vội đứng dậy ”Tôi qua bên đó ngủ!”

“Không cần khách khí vậy chứ. . . . . . Đến đây, chăn này rất ấm áp nha !”

Bị tay y lôi kéo, cậu lại quay về trên giường, đang chuẩn bị đứng lên, lại nghe hắn nói một câu, “Không cần nhăn nhó như vậy a, Thụy, nhìn bộ dáng ngươi, thật giống vợ của A Khải, mọi người đều là bạn, ngủ cùng nhau thì có sao. . . . . .”

Cậu âm thầm cắn răng chịu đựng , đúng vậy, ở trong mắt người bình thường ngủ cùng nhau cơ bản không có gì…Cậu nếu cùng Diệp Tuyên gây mâu thuẫn, sẽ gây thêm phiền toái cho Khải Ninh .. .

Không đứng dậy nữa , cậu quyết định chịu đựng cả đêm, Diệp Tuyên cũng không phải Trình Hi, không cần phải lo sợ! Y không biết cơ thể của cậu, hơn nữa, không phải mỗi người đều đối với cơ thể dị dạng của cậu nảy sinh dục vọng. . . . . . Cậu an ủi chính mình, thân thể vẫn là hơi run rẩy, đây là bản năng sinh lý. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận