Ác Nhân Thành Đôi

Bạch Chiêm mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh như băng khiến Trần Nguyên
không dám thở mạnh, công tử đã lâu chưa từng tức giận như vậy.

”Tra.”

”Vâng, thuộc hạ đã phái người đi Đan Dương huyện trước, chỉ có những
người trong thôn đó mới từng gặp qua Trang tiểu thư, người ở đó chắc
chắn không thoát khỏi liên quan.”

”Nếu thực có liên quan đến bọn họ...” Bạch Chiêm cười lạnh, “Lời từ
miệng người nào truyền ra lập tức chặt đứt chân tay, cắt lưỡi người đó.”

”Vâng.”

Trang Thư Tình đột nhiên đứng dậy đi về phía hậu viện.

Bạch Chiêm cũng thu lại hàn khí trên người, giữ chặt lấy tay Trang Thư Tình hỏi, “Nàng đi đâu?”

Sắc mặt Trang Thư Tình hơi tái, cách đây không lâu nàng mới biết được
phủ thủy ở nơi này không giống như ở chỗ nàng, ở đây, đã từng tồn tại
nhận vật như vậy.

Có vết xe đổ, không triều đại nào có thể để mặc cho chuyện phát sinh.

Vì vậy nàng đã tận lực đem khả năng xảy ra chuyện giảm đến mức thấp
nhất, luôn chú ý trước mặt người khác, ngay cả Niệm Niệm cũng thường bị
nàng lấy lý do này mà hạn chế mang theo, sợ bị người chú ý.

Mà lúc này, sự tình đột nhiên xảy đến, lại càng là cục diện đáng sợ nhất.

Bạch Chiêm là hoàng tử, nhận được vô vàn sủng ái, hắn lại coi trọng
nàng, muốn che chở nàng dưới cánh chim, nhưng mọi chuyện chưa hẳn hoàng
đế đều theo ý hắn.

Nàng nghĩ hắn vẫn trước giờ vẫn luôn sống tùy ý, nếu không gặp phải nàng, hắn cũng sẽ không chịu nhiều phiền toái.

Nàng nợ hắn rất nhiều, hiện giờ không thể tiếp tục lấy oán trả ơn mà kéo hắn cùng xuống nước

”Ta mang Niệm Niệm lên núi tránh một đoạn thời gian. Thư Hàn, Thư Hàn,
chàng chiếu cố đệ ấy giúp ta...” Chỉ cần nghĩ đến khả năng về sau nàng
có thể sẽ không được gặp lại đệ đệ, khóe mắt Trang Thư Tình vô cùng chua xót. Bởi vì nàng, ngay cả đứa nhỏ vô tội cũng bị liên lụy


”Không cần trốn, không có người nào dám động nàng dù chỉ một cọng tóc.”
Bạch Chiêm mạnh mẽ ôm chặt người vào trong lòng, hắn từng nhìn thấy
nhiều nét mặt khác nhau của Thư Tình, nhưng hoảng loạn như thế này hắn
chưa từng thấy qua. Điều này khiến hắn vô cùng tức giận, lập tức muốn
đem cái người nhiều chuyện kia ra xử quyết.

Trần Nguyên nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa lại. Từ trước đến nay hắn
luôn đi theo công tử, chuyện của Trang Tiểu Thư cũng vô cùng rõ ràng,
biết nàng hiểu thú ngữ, biết y thuật của nàng vô cùng cao minh. Nhưng
nàng cũng không lạm dụng những thứ này để làm hại người khác, mà đều vận dụng chúng vào những việc vô cùng hữu ích.

Những lại có một số người không biết phân biệt tốt xấu, muốn lợi dụng
khả năng của Trang tiểu thư để chuộc lợi cho bản thân, nếu không thể cho bằng hủy đi để bất kỳ ai cũng đều không thể lợi dụng.

Theo như hiểu biết của hắn đối với công tử, việc này, công tử tuyệt sẽ không nương tay.

”Bạch Chiêm. Đây không phải chuyện bình thường, bằng thân phận hoàng tử
của chàng cũng không nhất định có thể bảo vệ được ta, ngược lại còn bị
bọn họ kéo chung xuống vũng lầy.

Bạch Chiêm nhương mi nhìn nàng hỏi, “Lo lắng cho ta?”

Trang Thư Tình nhìn hắn, thật là, ngay cả lông mày nhìn cũng vô cùng
kiêu ngạo, “Đầu ta không phải làm từ bã đậu, những chuyện chàng làm cho
ta, ta có thể không biết sao chứ? Bây giờ chuyện tìm đến cửa, ta không
thể rước thêm phiền toái cho chàng.”

Khóe môi Trang Thư Tình gợi lên độ cong. “Nhưng mà chàng xem, cho dù đến nước này ta vẫn đem đệ đệ phó thác cho chàng, trừ chàng ra, không thật
không biết còn ai có khả năng có thể bảo vệ đệ ấy, phù thủy, ha ha, nếu
ta thật có khả năng khiến cho giang hồ điên đảo, chắc chắn sẽ không thể
cho bọn họ sống tốt, ta chỉ là nghĩ không thông, ta không giết người,
cũng không phóng hỏa, cũng chưa từng tuyệt đường sống của ai, sao đột
nhiên lạ lớn tiếng đồn ta là vu nữ, là e ngại ta chuyện gì?”

Trang Thư Tình cảm thấy ủy khuất, ủy khuất đến tột đỉnh, tới hôm này
nàng vẫn đến doanh trại xem bệnh thường xuyên, còn đang suy nghĩ cách
giải quyết những doanh trại ở nơi khác, nàng rõ ràng hữu dụng gấp vạn
lần đám người chỉ biết gây chuyện rồi khoanh tay lắc đầu kia, sao đột
nhiên bây giờ lại thành người có tội rồi?”

Bạch Chiêm đau lòng nhìn nàng, không biết phải khuyên giải thế nào cho
tốt, chỉ có thể dùng sức ôm chặt người trong lòng, muốn để nàng an tâm,

muốn để nàng tin tưởng, hắn có thể bảo vệ được tỷ đệ các nàng.

”Ta không hỏi nàng từ đâu học được loại y thuật kỳ lạ như vậy, cũng
không quản vì sao nàng đột ngột lại trở thành một con người hoàn toàn
khác với Trang Thư Tình trước kia, cho dù nàng là phù thủy thật thì như
thế nào? Nếu nàng thật là vị Trang Thư Tình yêu đuối lúc trước, ta còn
thấy chướng mắt, người ta coi trọng, chính là Trang Thư tình hiện tại,
nữ nhân dám dùm dao mổ bụng cứu người, ta còn ước gì nàng có khả năng
thật lớn, nếu nàng muốn lật ngược thiên hạ, dời non lấp biển, ta giúp
nàng, chỉ cần nàng có thể vui vẻ.”

Lời nói này đúng là có thể ấm vào lòng người, len lỏi đến tận xương tủy
nước mắt Trang Thư Tình chảy xuống, trên mặt lại vẫn mang theo nụ cười,“Nếu như vậy ta thật sự trở thành họa lớn rồi, chàng không sợ phụ thân
chàng sẽ cho người đuổi giết chàng sao?”

Dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Trang Thư Tình, Bạch Chiêm vuốt
ve tóc nàng, “Đừng chỉ nhìn cảnh tượng thịnh thế của Đại Chu hiện tại,
nội bộ bên trong đã sớm rối loạn, công thần khai quốc chiếm cứ địa vị
quan trọng, đáng tiếc là hậu nhân của bọn họ không có bất cứ người tài
có thể gánh vác trách nhiệm bọn họ giao phó, nhưng mà dã tâm thì kẻ đi
sau còn lớn hơn người đi trước, phụ thân tính toán để ta kế vị nhưng lại không dám lập tức trao vị trí đó cho ta, sợ ta xuống tay ngoan độc,
cũng sợ ta làm việc không nương tay thương gân động cốt, nhưng hắn lại
không biết chỉ có thể loại bỏ và thay thế lại bộ máy quan lại hiện giờ
mới có thể cứu chữa được tình cảnh hiện tại của Đại Chu, ta mặc kệ, hắn
thích làm gì mặc hắn, ta cũng không thích vị trí kia, thay vì ngồi lên
cái ghế kia, ta càng thích đứng phía sau xem bộ dạng sau này của Đại Chu bị bọn họ ép thành hình dáng gì hơn, ngoài những thứ lọt vào được trong mắt ta, những thứ khác, ta không quan tâm, Thư Tình, ta có thể bảo vệ
được nàng, tin ta, có được không?”

Nước mắt Trang Thư Tình càng rơi nhiều, lúc nãy không phản ứng kịp, chỉ
nghĩ bản thân mình nên nhanh chóng trốn đi hiện tâm tình đã tở lại bình
thường, cũng suy nghĩ kỹ càng hơn, cho dù nàng trốn nhưng nếu có người
đem Trang gia ra uy hiếp nàng liền không thể không lộ mặt, nàng không
thể bỏ mặc bọn họ, cho tới bây giờ nàng vẫn không thể ép mình trở nên
tâm địa sắt đá, càng không thể coi mạng người như cỏ rác.

Làm đại phu, việc quan trọng hàng đầu đó là phải coi trọng sinh mệnh,
đây là lời thầy đã từng chỉ dạy, nàng vẫn luôn không dám quên.

”Không sợ.” Ấn người vào trong ngực, ngữ khí Bạch Chiêm vô cùng ôn nhu, trong mắt hắn lộ ra đau lòng.


Trần Nguyên không nghe thấy bên trong phát ra động tĩnh lúc này mới dám
tiến vào tiếp tục bẩm báo, “Công tử, Trang tiểu thư, Từ tiểu thư đến.”

Trang Thư Tình đột nhiên ngẩng đầu, vệt nướcmắt rõ ràng trên mặt khiến
người khác dễ dàng nhận thấy, “Từ tiểu thư? Từ Giai Oánh?”

”Không muốn gặp thì không cần gặp.”

”Lúc này người dám đến cửa tìm ta không nhiều, nói nàng ấy đợi ta một
chút.” Trang Thư Tình tỉnh táo lại, lau nước mắt ra ngoài gặp người.

Từ Giai Oánh được nha hoàn đỡ vào cửa, ánh mắt trầm tĩnh.

”Hồ nháo, miệng vết thương của tỷ vẫn chưa tốt hoàn toàn, sao lại đi ra ngoài?”

Từ Giai Oánh làm như không nghe thấy, vẫy tay ý bảo hạ nhân tiến lên,“Từ gia có một khu nhà ở trấn nhỏ ngoài thành, lát nữa sẽ có người cho
xe ngựa đến, chỉ cần không nhìn thấy người bọn họ sẽ không dám giở trò.”

”Ta...”

”Không cần lo lắng đệ đệ của muội, lúc nãy ta đã cho người đưa đệ ấy đến đây, tình hình trước mắt đệ ấy cũng biết đại khái, chờ khi lời đồn qua
đi hai người lại về, chuyện này nhanh chóng sẽ qua.”

Sao có thể đơn giản như vậy, nếu đã có người muốn khơi mào chuyện này,
sao có thể dễ dàng muốn nén xuống là nén được, nhưng mà Trang Thư Tình
vẫn cảm thấy rối rắm, nàng cuối cùng là cứu lầm người, hay bọn họ vốn là đám người lang tâm cẩu phế.

”Việc này ta đã sớm cho người đi điều tra người phía sau màn, nếu như
lời đồn được lan truyền nhanh như vậy, chắc chắn sẽ lộ đuôi ra.”

”Xe ngựa của Từ gia không ai dám ngăn cản, có thể đi.”

Trang Thư Tình tiến lên đỡ người vào nhà, Từ Giai Oánh lúc này mới phát
hiện vị công tử vẫn luôn đi theo Trang Thư Tình hiện cũng đang ở đây,
nhưng nàng cũng không quá tín nhiệm hắn, trong mắt mang theo đề phòng.

Ấn người ngồi xuống, tâm Trang Thư Tình lúc này mới buông lỏng xuống,“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, muội vốn không phải phù thủy,
không có đạo lý nào phải tránh né, đây mới chỉ là lời đồn nhất thời.”

Theo quán tính, sờ xuống cổ tay Từ Giai Oánh để bắt mạch, thấy không có
chuyện gì mới thở nhẹ một hơi, ánh mắt cũng tươi tỉnh lên rất nhiều,
nàng vốn không phải người yếu đuối, “Ta muốn trở về cuộc sống lúc trước, lúc ở nhà nên ở nhà, nên ra ngoài thì ra ngoài, làm tốt chuyện của bản
thân mình là được, ta thật muốn nhìn, bọn họ muốn đồn đến khi nào!”

Từ Giai Oánh nhất thời có chút không phản ứng kịp, bản thân nàng lòng
như lửa đốt chạy tới, không nghĩ rằng đối phương một chút cũng không
nóng nảy.

Không, cũng không đúng, nhìn Trang Thư Tình rõ ràng là vừa khóc xong,

ánh mắt phiến hồng, Từ Giai Oánh nghĩ nàng vì không muốn Từ gia bị liên
lụy nên không muốn nàng giúp, nhìn Thư Tình có chút mạnh miệng, nhưng dù sao vẫn là nữ tử, tâm địa mềm mại

Thờ dài, Từ Giai Oánh không thừa thể không thừa nhận lời Thư Tình nói là đúng, nếu như không thoát khỏi tin đồn thì chi bằng đối mặt với nói,
nhưng mà, “Không thể cứ như vậy để đối phương tung tin đồn nhảm, bọn họ
không tổn thất gì, nhưng muội thì...”

”Dù sao thì so với chạy trốn vẫn tốt hơn, hảo ý của tỷ ta nhận, Giái
Oánh, tấm lòng của tỷ muội nhận.” Ánh mắt Trang Thư Tình mềm mại, “Cám
ơn tỷ, vào thời điểm này còn đến đây lo lắng cho muội, tỷ không biết
rằng tỷ đã cho ta dũng khí lớn cỡ nào đâu.”

Từ GIai Oánh dùng sức nắm chặt tay nàng, muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng được.

”Trở về đi, yêu tâm, mỗi ngày ta sẽ đến xem bệnh cho tỷ, chỉ cần Từ gia không chặn ta ngoài cửa.”

”Ai dám! Quy củ của Từ gia không cho phép trong thời điểm nguy nan chỉ biết bo bo giữ mình.”

Trang Thư Tình cười, lúc này Từ Giai Oánh khiến nàng tin tưởng lời mọi người thường nói về tính cách mạnh mẽ của nàng ấy.

Từ Giai Oánh đi không bao lâu, Thanh Thanh lại tới, “Tiểu thư không thể
xuất môn, đành để nô tỳ vội đến đây truyền lời cho Trang đại phu, Giang
phủ ở huyện Tam Lâm có một Minh Tâm đường, những đại phu bên trong là Lã đại phu, người đã từng nhận ân huệ của tiểu thư, đây là thư của tiểu
thư, chỉ cần Trang tiểu thư đưa bức thư này cho Lã đại phu thì hắn sẽ
hiểu, Trang đại phu chỉ cần ở nơi đó vài ngày, ở bao lâu cũng không
thành vấn đề, tiểu thư nói trong đoạn thời gian này tốt nhất Trang đại
phu đừng nên triển khai y thuật ra ngoài, miễn cho người khác phát hiện
manh mối.”

Mắt Trang Thư Tình có chút cay cay, trong lòng lại vô cùng mềm mại, nhìn đi, người ngươi thật lòng đối đãi, tuy rằng không phải tất cả mọi người đều có thể hoàn trả lại toàn bộ, nhưng trong lúc ngươi khó khăn sẽ
không ngó mặt làm lơ, không cần thiết phải nhiều, trong mười người, chỉ
cần một người là đủ.

”Liễu gia kỳ thực cũng không muốn Tam tiểu thư tiếp tục tiếp xúc với ta đi.”

Thanh Thanh cắn môi không nói gì, không dám nói rằng lúc trước Tứ tiểu
thư còn náo lớn chuyện, nếu không phải lão thái gia lên tiếng, nàng nhất định sẽ không ngậm miệng.

”Tam tiểu thư có tâm, ta nhận, Thanh tỷ tỷ trở về chuyển lời cho Liễu tam tiểu thư, ta không thể rời đi, nàng sẽ hiểu.”

”Vâng.”

”Bảo Châu, ngươi đi hỏi Thanh Dương Tử, lấy một hộp thuốc cao đưa cho
Thanh tỷ tỷ mang về, Thanh tỷ tỷ, trong khoảng thời gian này ta sợ là
không tiện đến cửa xem bệnh, tỷ nói nhị phu nhân mời Lưu đại phu mỗi
ngày đi chuẩn bệnh cho Tam tiểu thư là được, phải kiên trì uống thuốc và ăn nhạt, không được ăn đồ quá ngọt, mọi chuyện đều phải để ý.”

”Vâng, nô tì thay Trang đại phu truyền lời tới tiểu thư.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận