Ác Nhân Thành Đôi

Một đường từ Liễu phủ đến Trang gia tuy là trời mưa lớn nhưng trên đường không có khả năng sẽ không có người.

Nhưng mà lúc này, trên đường lại an tĩnh gần như tĩnh mịch.

Cùng một trang phục, cùng một dấu hiệu trên đại đao, đây là cấm vệ trong cung.

Trước nói bảo vệ, quay người liền chuẩn bị lấy mệnh, vị phụ thân cao cao tại thượng luôn miệng nói tin hắn cũng không hơn gì thứ này.

Bạch Chiêm vì loại nhận thức cha con này mà cảm thấy buồn cười, huyết
thống đúng là kỳ diệu, rõ ràng nhận thân nhân chưa đến năm năm, rõ ràng
quanh năm suốt tháng cũng chỉ có mấy ngày ngắn ngủi ở chung, nhưng trong lòng hắn lại thật coi lão nam nhân đôi khi nhìn còn tịch mịch hơn hắn
kia làm phụ thân

Trong lúc trầm mặc, một người tiến lên truyền lời, “Phụng mệnh thánh
thượng, mang Trang Thư Tình đến kinh đô, mong công tử giao người để
chúng ta mang đi.”

”Ta không muốn đồng ý thì phải làm sao bây giờ? Các ngươi muốn làm thế
nào? Giết ta? Hay là mang cả ta đi theo?” Không đợi hắn đáp lời, Bạch
Chiêm tiếp tục nói: “Thiên hạ này không có người nào có thể giết được
ta, các ngươi, có tin không?”

Bị một ánh mắt phỏng chừng như không hề để ý những lại thị huyết đến tận cùng như vậy nhìn chằm chằm, ngực tên đầu lĩnh một trận co rút, không
dám nói thêm lời nào nữa, lui ra phía sau vài bước, chắp tay nói: “Chỗ
nào đắc tội, thỉnh công tử thứ lỗi, lên.”

Đám người tam tử sao có thể để người khác làm càn trước mặt bọn họ, thời điểm đối phương động thủ bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nhìn
thấy công tử tự mình bước xuống xe, trên tay còn mang theo kiếm, bọn họ
nhất tề đều lui về phía sau, nửa bước cũng không dám tiến lên phía
trước.

Kiếm của công tử, không phân biệt được địch ta.

”Bảo vệ xe ngựa cho ta, ai dám tới gần, giết không tha.”

”Vâng!”

Kiếm ra khỏi vỏ. Ẩn ẩn như có rồng ngâm thanh truyền ra!

Hồi lâu không thấy nhật nguyệt, ngay cả mây như cũng đang nhỏ máu, mũi
kiếm run run phảng phất như đang thúc dục chủ nhân mau mau để nó phát
uy.

Nước mưa đọng lại trên người, Từ trên trán chảy xuống, đần trượt xuống
mũi, đến miệng, lại từ từ nhỏ xuống đất, rõ ràng là vì mưa mà chật vật,
nhưng từ trên người Bạch Chiêm lại có thể nhìn thấy một phần tiêu sái
thoải mái, giờ khắc này. Tất cả mọi người đều phải thừa nhận, trong tất
cả các vị hoàng tử, vị này chính là người giống hoàng thượng nhất, hoàng thượng có thể thiên vị sủng ái vị hoàng tử không thường ở kinh đô này
không phải không có đạo lý.


Tiếng bước chân trong mưa dần dần dồn dập, càng lúc càng gần.

Bạch Chiêm xuất kiếm, quyết sẽ không lãng phí thời gian.

Thư Tình còn đang đợi hắn.

Nước mưa rất lạnh, gió cũng rất lạnh, nhưng chỉ cần nhớ tới người trong
lòng vẫn đang đợi hắn, hàn ý một chút cũng không thể xâm nhập vào lòng.

Những người này, tính cái gì vậy?

”Pằng, pằng, pằng...”

Kiếm qua, người đổ, tiếng vật nặng rơi xuống dưới đất, một tiếng lại một tiếng. Không có người kêu, càng không có người nói chuyện. Bởi vì yết
hầu của bọn họ đều đã bị chém đứt, một lời cũng không thể thốt ra, giống như một màn kịch câm, bắt đầu với sự trầm mặc, kết thúc cũng là trầm
mặc.

Nhưng còn người sống là còn sợ hãi!

Bọn họ đều biết vị công tử này là cường giả, vô cùng mạnh. Vì vậy lúc
xuất động người đến đều vô cùng đông, nhưng mặc dù có nhiều người vây
công như vậy nhưng vẫn không thể địch lại một mình công tử.

Vẫn là bọn họ xem nhẹ người này!

”Tha...”

”Pằng!”

Kiếm đến, người lập tức trợn mắt ngã xuống, miệng mơ hồ như còn phu ra
môt chữ 'mạng' nhưng lại không phát ra một chút tiếng động.

Trên đường rộng lớn, rốt cuộc còn lại chỉ có hai người, Bạch Chiêm, cùng người đầu lĩnh kia.

Bạch Chiêm vốn chuẩn bị thuận tay xử lý, nhưng nghĩ lại dù sao cũng nên
lưu lại một người trở về truyền lời, kiếm đến cổ liền dừng lại, cũng
không thèm liếc mắt một cái xoay người tiến vào xe ngựa, “Nói cho hắn,
động vào Thư Tình là động đến ta, ta không sợ đối địch với hắn.”

Chân chạm lên thành xe, Bạch Chiêm vẫn cảm thấy chưa hết giận, dừng lại
nhìn về phía Tam Tử, “Ngươi cho người đem mấy thứ trên đất đưa về kinh
đô, nếu có thể ném toàn bộ lên đại điện để hoàng thượng có thể nhìn
thấy, bản công tử sẽ thưởng hậu, mang tất cả về, lật ngược kinh đô, quậy cho long trời lở đất rồi về đây gặp bản công tử.”

”Vâng.” Tam Tử hưng phấn trả lời, chỉ cần nghĩ đến phải xử lý kinh đô
như thế nào hắn liền thật muốn ngửa mặt lên trời cười lớn vào tiếng, lâu rồi vẫn chưa có chuyện thống khoái để làm như vậy, dù có ngủ hắn cũng
vui mừng đến tỉnh dậy, “ Thuộc hạ nhất định sẽ khiến công tử vừa lòng.”

Bạch Chiêm nhẹ đá hắn một cước, rồi đi vào xe ngựa.


Tam Tử xoa xoa bả vai vừa bị công tử nhà hắn đá, hắc hắc cười mấy tiếng, thét to nói: “Đều đã nghe được công tử phân phó rồi chứ? Sắp phải chuẩn bị đi làm việc.”

”Đi đi đi, đương nhiên đi, ngẫm lại liền cảm thấy đã nghiền.”

”Ta cũng muốn đi.”

“...” Tiếng mưa bên ngoài quá lớn khiến Trang Thư Tình cũng không nghe
được rõ ràng, những nàng cũng không quá chú tâm nghe ngóng, tất cả lực
chú ý của nàng đều đặt trên người nam nhân kia.

Tiến lên nhận lấy áo của hắn để qua một bên, cũng không chú ý tới ánh
mắt linh ngạc của nha hoàn, giữ chặt lấy cỗ tay của hắn xem mạch, hết
thảy đều bình thường.

”Trong xe ngựa có xiêm y không?”

Nha hoàn lúc này mới phục hồi tinh thần, vội đáp lời, “Có”

”Lấy đi, lập tức thay quần áo.” Cởi đai đeo nạm ngọc của Bạch Chiêm,
Trang Thư Tình tiếp tục cới áo ngoài cho hắn, Bạch Chiêm giữ chặt lấy
tay nàng, “Không vội, trở về lại đổi, đường cũng không còn xa, nàng đừng để quần áo mình cũng bị nhiễm ướt.”

Tà tà liếc hắn một cái, động tác của Trang Thư Tình không ngừng, cũng không nói chuyện.

Chờ đổi tốt xiêm y cũng đã đến Trang gia, Trang Thư Tình cho xe ngựa trực tiếp chạy đến trước viện.

Tóc Bạch Chiêm rối tung đã được lau khô một nửa, hắn nhanh chóng nhảy
xuống xe ngựa, xoay người đỡ người xuống dưới, sau đó nha hoàn mới cẩn
thận ôm Liễu Tri Quỳnh bước xuống, một nha hoàn khác giơ ô, mặc kệ mựa
ướt cũng không để Liễu tam tiểu thư dính một giọt mưa.

”Đưa người đến căn phòng phía tây, Mẫn tỷ tỷ, đó tuy là gian phòng sạch
sẽ nhất nhưng tỷ vẫn cứ cho người lau qua một lần nữa đi.” Trang Thư Mẫn hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, vôi vàng gật đầu, sau đó liền vội
vàng dẫn người đi sắp xếp, nàng không hiểu quá nhiều việc bên ngoài,
nhưng trong nhà chỉ cần một người hiểu là đủ rồi, nàng cứ theo đó mà làm là được.

”Báo Châu, đi gọi Thanh Dương Tử đến đây, nói hắn mang theo hộp thuốc, cũng mang theo hộp dụng cụ của ta đến đây.”

”Vâng.”

”Nam Châu, ngươi đi nói Dụ nương tử nấu một nồi canh gừng, nấu nhiều một chút, mọi người đều uống một chén giải hàn.”

”Vâng.”

Trang Thư Tình lúc này mới nhìn về phía Bạch Chiêm, “Sao lúc này trở về chàng không lấy ô che.”

”Ta không yếu đuối như vậy.” Được quan tâm, trong mắt Bạch Chiêm ẩn ẩn có ý cười, “Ta có từng kể cho nàng, hồi nhỏ nương ta đã cho ta ăn loài

hoa biết đi kia, đó không phải vật phàm, từ đó về sau ta chưa hề bị
bệnh.”

Trang Thư Tình tuy rằng học là y, nhưng cũng không phải người theo chủ
nghĩa duy vật, ở thế giới này, sau khi nàng mở mắt lần nữa lại càng
thêm tin tưởng thế giới này vô cùng to lớn, không chuyện gì có thể đoán
trước.

Nắm lấy tay hắn, nhiệt độ ấm ám như bình thường, vì thế nàng cũng không
nói thêm cái gì, hai người sóng vai bước vào trong phòng.

”Một ngày hôm này trôi qua thật dài.”

Sự tình xảy ra nhanh chóng, thật sự là có chút trở tay không kịp. Càng
khiến nàng bức bối là trong đó không hề có chuyện vui vẻ xảy ra.

”Phụ thân chàng... muốn trừ bỏ vị phù thủy này sao?”

”Không cần quá đặt nặng chuyện của hắn vào trong lòng, hoàng đế bất quá
cũng không hơn gì cái này, Đại Chu hiện đã loạn trong giặc ngoài, đã
không còn phát dương quang đại như ngày xưa.” Huống chi dù có mang nàng về kinh thành cũng tuyệt sẽ không muốn lấy tính mạng của nàng, khả năng lớn nhất có thể là lén giấu nàng đi, để nàng có thể tùy bọn họ sở dụng, nói đến cái chết, không ai sợ nó bằng hoàng đế.

Chỉ cần nghĩ đến loại chuyện như vậy có khả năng sẽ phát dinh trên người Thư Tình, Bạch Chiêm liền nén không được sát khí quanh thân.

”Làm sao vậy? Nghĩ đến chuyện gì sao?”

”Không có việc gì, không cần lo lắng. Chờ việc này qua, chúng ta sẽ rời
đi Hội Nguyên Phủ. Thiên hạ rộng lớn, không phải chỉ có mình Đại Chu mới cho chúng ta một chỗ dung thân.

Xa xứ là một quyết định đối với bất kì ai cũng không hề thoải mái nhưng
Bạch Chiêm lại bất đồng, từ nhỏ hắn đã có thói quen ngao du tứ phương.
Những Trang Thư Tình lại không thể bỏ xuống thân nhân của mình.

”Nếu sự tình phát sinh theo hướng xấu nhất ta sẽ đi theo chàng.”

”Được.” Đến sương phòng phía tây, Thanh Dương Tử cũng đã đến, Bạch Chiêm không cùng đi vào, mà chỉ trở về phòng của mình.

”Gọi Trần Nguyên tới gặp ta.”

”Vâng.”

Trần Nguyên vốn đang ở Bạch Phủ xử lý sự tình, được đến thông báo lập
tức gác lại mọi chuyện đi gặp Bạch Chiêm, không bao lâu sau liền có mặt.

”Lát nữa mang thêm nhiều người đến đây, ngầm bổ sung thêm người bên chỗ
Thư Hàn, chuyển lời đến chỗ Tô Vân, nói hắn nên chuẩn bị.”

”Vâng.” Nhớ tới bộ dáng hưng phấn vừa rồi của Tam Tử, Trần Nguyên không
khỏi có chút hâm mộ, hắn cũng muốn đi a! Nhưng tình huống trước mắt hắn
không dám rời đi, hắn sợ công tử sẽ đùa quá tay. Lão phu nhân từng nói
qua, nếu không phải tất yếu, thì không thể đụng đến tính mạng của nhiều
người, hắn không dám ngăn cản công tử làm chuyện gì, chỉ có thể tận lực
để sự tình có thể xảy ra trong phạm vi không chế được.

”Nói cho mọi người, thời cơ đến. Hai ngày sau để mọi chuyện đồng thời tràn ra bên ngoài.”

”Vâng.” Chuyện này Trần Nguyên cũng sớm có chuẩn bị, chuyện này bố trí
nhiều thời gian như vậy. Cuối cùng cũng đã đến lúc, “Thuộc hạ tự tiện

làm chủ, phái người đuổi theo kẻ kia, trong lòng thuộc hạ có chút hoài
nghi.”

”Hoài nghi hắn không phải người của phụ thân?”

Trần Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu, “Công tử ngài...”

”Mặc kệ việc này có phải phụ thân hạ lệnh hay không, ta cũng sẽ làm việc không lưu tay, những người đó động tĩnh gì?”

Biết công tử muốn hỏi đến đám người hoàng thượng phái tới bảo hộ công
tử, Trần Nguyên vội trả lời: “Thuộc hạ cũng đang muốn bẩm báo việc này,
không lâu trước Trần Lãnh tìm được thuộc hạ, nói muốn xác nhận đám người chết kia, thuộc hạ cũng không có ngăn cản.”

Bọn họ cũng cảm thấy khả nghi? Bạch Chiêm nhẹ cong khóe miệng, xem ra
bọn họ cũng không thu được bất kỳ ý chỉ nào, có một số người, lá gan của bọn họ thật đúng là lớn hơn hắn đoán không ít, hắn muốn xem thử bọn họ
sẽ có hậu chiêu gì.

”Nói cho Tam Tử, cứ chơi thoải mái, chơi càng lớn càng tốt.”

Da mặt Trần Nguyên co rút, hạ quyết sẽ không truyền lời này đến cho hắn, không cần công tử đốt lửa, hưng trí của đám người kia cũng đã vô cùng
sôi sục, nếu còn có lời này của công tử, hắn thật không dám nghĩ đến hậu quả.

”Công tử, Trần Lãnh cầu kiến.”

”Truyền.”

Trần Lãnh là người cầm đầu hoàng đế phái tới bảo hộ Bạch Chiêm, bất chấp một thân ẩm ướt, cắn răng chịu đựng lửa giận, hắn tiến vào quì gối
trước mặt Bạch CHiêm, “Thuộc hạ tham kiến công tử.”

”Miễn.” Bạch Chiêm thay đổi dáng ngồi, một tay chống đầu, “Tra được chuyện gì sao?”

”Vâng, vừa rồi thuộc hạ đã tra xét qua, bên trong quả thật có người của hoàng thượng, nhưng trong đó có một người của Tứ hoàng tử, hai người
của Đại hoàng tử, thuộc hạ hoài nghi có người dùng kế ly gián, chính vì
muốn để ngài và hoàng thượng ly tâm, mong rằng công tử thận trọng.”

Nếu những người này đều là giả truyền thánh chỉ, nghĩ như vậy thì tất cả đều sáng tỏ.

Bạch Chiêm rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận đến mấu chốt trong đó, nếu
có thể một lần ra tay liền tóm gọn được hắn, như vậy tất sẽ là việc vui
vô cùng lớn, chỉ cần nắm Thư Tình trong tay, vậy thì bọn họ sẽ có rất
nhiều biện pháp khiến hắn phải cúi đầu.

Nhưng mà, dụng tâm như vậy cuối cùng cũng thất bại... Những người đó
đúng là rất hiểu hắn, biết hắn sẽ không thể nén được lữa giận, nhất định sẽ đại náo một hồi.

Có một số việc hoàng đế nhịn được, ví dụ như năm đó hắn gây khó dễ cho
tất cả hoàng tử, hoàng đế chỉ cho là con trai bướng bỉnh lỳ lợm, bên
ngoài không dung thì hắn dung, hơn nữa còn vì vậy mà càng thêm yêu thích vị nhi tử bốc đồng là hắn vài phần.

Khả có một số việc tuyệt đối không ở trong phạm vi đễ dàng tha thứ của hoàng đế, ví dụ như... khiêu khích hoàng quyền.

Chỉ cần hắn mất thánh tâm, đối với những người đó mà nói như vậy chính
là thắng lợi, điều mà bọn họ vẫn luôn lo lắng chính là chuyện phụ thân
vẫn chậm chạp chưa lập thái tử bởi vì có liên quan tới hắn, cho dù những mục đích khác không đạt được thì chỉ cần đạt đến mục đích này cũng đủ
rồi!

Ha ha, trận diễn này, phải hát lớn một chút mới khiến những người vất vả tính kế hắn đến bước này không thể thất vọng mà về!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận