Ác Nhân Thành Đôi

Trên đường trở về, Trang Thư Tình đem đệ đệ túm vào xe ngựa, “Nếu bỏ lỡ kỳ thi lần này, đệ có hối hận không?”

Trang Thư Hàn lắc đầu, “Nếu trước đây vì muốn hưởng phúc mà dây dưa với
Đổng gia để lỡ mất kỳ thi thì đệ mới cảm thấy không đáng, nhưng trước
mắt không giống như vậy, đệ biết tỷ muốn giúp Đổng gia.”

”Không, tỷ không muốn giúp Đổng gia.” Trang Thư Tình nhìn mặt Thư Hàn lộ vẻ kinh ngạc mỉm cười, nhấc mành cửa lên nhìn ra bên ngoài, “Một người
uy phong nửa đời người, đến khi về già lại phải đối mặt với biến hóa
nghiêng trời lệch đất, còn mất đi cốt nhục người thân, dù là một người
không liên quan với tỷ nhưng trong lòng vẫn thấy họ đáng thương, huống
chi người lại còn dùng hết biện pháp che trở cho chúng ta, không phải tỷ muốn giúp Đổng gia, ta chỉ muốn trở về báo đáp lại những việc mà hai vị lão nhân đã làm cho chúng ta, tỷ không muốn mẫu thân trở về than khóc
trong mộng.”

Trang Thư Tình quay đầu nhìn về phía Thư Hàn, đệ đệ nàng vẫn luôn dụng
tâm chỉ dạy, đến bây giờ hắn chưa bao giờ khiến nàng nàng thất vọng, “Đệ nhất định phải nhớ kĩ, làm người không được thẹn với lương tâm, như vậy đệ mới có thể ưỡn ngực trước bất kì kẻ nào.”

Vì công tử có việc nên việc hộ tống hai tỷ đệ Thư Tình giao lại cho Trần Nguyên, hắn ngồi ngoài xe ngựa, nhìn lên vầng thái dương đang xua tan
mây đen, vui vẻ dương cao khóe miệng.

Vừa xuống ngựa, Chu Thất liền tiến lên bẩm báo, “Tiểu thư, người Trang gia tới.”

Đến từ lúc nào? Trang Thư Tình vừa nhanh chân bước vào nhà vừa hỏi, “Bao nhiêu người đến?”

”Chín người.”

Vốn tưởng rằng bá mẫu mang theo nhi nữ đến thăm Mẫn tỷ tỷ, Trang Thư
Tình cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi nhìn thấy bá phụ mang theo một
nhóm nam nhân, đầu óc nàng có chút xoay không kịp, bọn họ có phải là
muốn đến nơi này nương tựa nàng?

Nhìn thấy chất nữ rốt cuộc trở lại. Trang Trạch Dân vội vàng đừng dậy, nhẹ nhàng thở ra.

Liếc mắt nhìn về phía Bạch Chiêm, Trang Thư Tình áp chế ý cười. Dẫn Thư
Hàn hành lễ với mọi người, “Không nghĩ tới là đại bá, lục bá và các vị
huynh trưởng đến, mọi người ngồi thuyền hay đi ngựa? Trên đường đi chắc
là mệt mỏi, mau vào ngồi đi.”

Mấy ngay nay trời vẫn luôn mưa không dứt, trên đường đi quả thật có chút khó khăn, trong lòng bọn họ cũng rất tức giận.

Lục bá của Trang Thư tình, Trang Trạch Bất lúc đi qua thị trấn có đến
cửa nhà Trang Trạch Lương xem qua, hắn vĩnh viễn nhớ rõ những ánh mắt
kia.


Nhưng nơi này của Trang Thư tình còn khí khái hơn Trang Trạch Lương mấy
lần. Thái độ của người ở đây cũng là nhất đẳng, không một hạ nhân nào tỏ thái độ với bọn họ. Ngược lại còn nhanh chóng mang trà và điểm tâm cho
bọn họ, không đợi hỏi liền cho người đi thông báo cho Thư Tình, không có nửa điểm chậm trễ,

Thái độ của hạ nhân cũng chính là thái độ của chủ nhà, không sợ bọn họ
tới nơi này không phải đòi tiền mà ôm tâm tình mong được trợ giúp đến
đây, nhận được đãi ngộ như vậy dù cho có ra về tay không cũng cảm thấy
chuyến đi này đáng giá.

Trang Trạch Dân tiến lên cười nói: “Ngồi thuyền tới, vốn là hôm qua đã
đến nhưng sóng có chút lớn, thuyền dừng trên đường nửa ngày, nhưng sau
đó cũng đi rất nhanh, bá mẫu của con cũng tới rồi, đang nói chuyện với
Mẫn Nhi. Nghe hạ nhân nói con đến chỗ tiên sinh của Thư Hàn?”

”Vâng, đại bá mau ngồi đi, mọi người cũng đều ngồi. Bảo Châu, đi thông
báo với nhà bếp, nói cơm chiều hôm nay làm sớm một chút, hiện tại cũng
liền bắt đầu chuẩn bị đi.”

”Vâng.”

Thái độ của Trang Thư Tình càng khiến mọi người cảm thấy thoải mái.

Bạch Chiêm cũng rất biết ý không ngồi ở vị trí chủ vị trước mặt trưởng bối, mà ngồi đối diện với nhóm người Trang gia.

Trang Thư Tình ngồi xuống bên người hắn, hai người nhìn như người một nhà. Trang Trạch Dân thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra.

Từ khi nghe thấy lời đồn thất thiệt kia, hắn cũng chưa từng ngủ ngon
giấc, từ trong lòng hắn rất thích vị chất nữ này, thậm chí còn hơn Thư
Hàn vài phần, đối với gia tộc mà nói, hắn cũng không hy vọng Trang gia
có bất kỳ nguy hiểm.

Trên đường đi hắn vẫn luôn suy nghỉ tình huống hiện tại đã đến mức nào
rồi, nhưng khi theo địa chỉ Thư Tình lưu lại tìm đến, từ người gác cổng
đến hạ nhân trong nhà không người nào lộ ra nửa phần bất an, giống như
hoàn toàn không có lời đồn kia.

Lúc trước không dám hỏi Bạch công tử, lúc này thấy được Trang Thư Tình
liền nhanh chóng hỏi nàng, “Mấy ngày trước Trang gia cho người lên thi
trấn mua chút đồ dùng nhưng lại nghe thấy có người đồn con là phù thủy,
rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hiện như thế nào rồi?”


Nghe thấy nàng là phù thủy nhưng không tránh đi, ngược lại còn tìm đến
hỏi rõ ràng tình huống, gốc rễ của Trang gia quả thực rất cường thịnh,
chỉ duy nhất có toàn bộ người nhà Trang Trạch Lương biến chất.

”Vậy hôm nay mọi người đến giúp con sao?”

”Chúng ta cũng không biết tình huống cụ thể như thế nào, phụ thân phân
phó ta dẫn theo mọi người đến đây, tuy rằng không có tài gì lớn nhưng
cũng giúp ngươi được một tay, ta cũng lưu lại đây giúp ngươi nghĩ cách,
chờ tìm hiểu rõ sự tình rồi về cũng không muộn.”

Không chỉ trong mắt Trang Thư Hàn có nhiều hơn vẻ thân cận, ngay cả Bạch Chiêm nghe xong lời này sắc mặt cũng nhu hòa đi không ít.

Hoạn nạn gặp chân tình, lời này quả thật không sai, Trang Thư Tình cúi
thấp đầu xua đi ẩm ướt nơi khóe mắt, cười nói: “Chuyện này tạm thời đã
xửa lý xong, trước con đến chỗ tiên sinh của Thư Hàn cũng vì để xin phép cho đệ ấy cùng con lên kinh đô một chuyến.”

Trang Trạch Dân nhất thời vui vẻ, “Đổng gia nguyện ý hỗ trợ?”

”Không liên quan đến Đổng gia.” Trang Thư Tình không hề giấu diếm, “Con
biết chút y thuật, tin rằng đại bá cũng có nghe qua về chuyện bệnh dịch
đang bộc phát ở khắp nơi, là hoàng thượng truyền con lên kinh đô chữa
bệnh, ngày mai chúng con phải đi.”

”Hoàng... hoàng thượng truyền con lên kinh đô?” Mọi người đều cảm thấy
choáng váng, Trang Trạch Dân còn cho rằng hắn nghe lầm, cả đời làm tiểu
dân, đột nhiên một người trong gia tộc lại được hoàng thượng triệu
kiến...

Lời này như có chút vấn đề, Trang Trạch Dân bỗng chốc cũng không nghĩ
được vấn đề, chỉ nói đến mấu chốt, “Vì vậy ngày mai con phải phụng chỉ
lên kinh?”

”Đúng là như vậy.”

Trang Trạch Dân đứng ngồi không yên, đứng lên đi qua đi lại, tiền đồ, tiền đồ của Thư Tình thật lớn, tốt, thật sự rất giỏi.

Một hồi lại dừng lại hỏi, “Thư Hàn cũng đi?”


”Vâng, nghe nói thân thể của ngoại tổ phụ không tốt nên thuận đường đi xem.”

”Vậy kỳ thi lần này của hắn...”

”Nếu kịp thời gian sẽ gấp rút trở về, cho dù không kịp cũng không sao, đệ ấy còn nhỏ, thời gian còn nhiều.”

Đống lộn xộn trong đầu Trang Trạch Dân nhảy loạn một hồi, suy nghĩ một
chút lại cảm thấy càng loạn, dứt khoát đặt mông ngồi xuống, ngẩng đầu
lên hỏi, “Thật sự gọi con đi chữa bệnh, không phải muốn bắt lại tống vào ngục giam chứ?”

”Không phải.” Trang Thư Tình nghiêng đầu nhìn Bạch Chiêm, “Có người che chở, hoàng thượng còn phải cố kị hắn!”

Trang Trạch Dân cũng nghiêng đầu nhìn Bạch Chiêm, hắn không có hiểu sai
lời của Thư Tình chứ? Bời vì có Bạch Chiêm che trở nên hoàng thượng cũng không dám động? Không không không, nhất định là hắn hiểu sai rồi.

Không biết Bạch công tử này thân phận rốt cuộc là gì, nhưng mặc kệ là
thân phận gì, vào thời điểm này mà hắn không rời đi cũng đã nói lên tất
cả.

”Đại bá, người trong nhà thế nào rồi, thân thể tổ bá phụ còn tốt không?”

”Đều tốt, người quan tâm tỷ đệ hai con, sau khi nghe được đồn đãi càng
không yên lòng.” Trang Trạch Dân nghĩ nghĩ, “Nếu các con muốn lên kinh
chúng ta ở lại chỗ này cũng chỉ thêm phiền, ngày mai trở về đi.”

”Không cần nhanh như vậy, đã đến đây thì cũng nên ở lại mấy ngày, Mẫn tỷ tỷ xa nhà lâu như vậy, tỷ ấy rất nhớ mọi người, Lục bá khó có dịp được
đi xa, cũng nên mang chút quà về cho bá mẫu tỷ tỷ và các ca ca...”

Trang Thư Tình nhìn về phía những người khác, hiển nhiên tổ bá phụ đã
tốn một phen chọn người, “Mọi người không ngại thì cũng nên đi khắp nơi
thăm thú, nhìn thấy phồn hoa của Hội Nguyên phủ, nếu có lòng Thư Tình sẽ dốc lòng giúp đỡ mọi người ở lại học tập, ta chờ một ngày mọi người đều có thể trở thành trụ cột của quốc gia.

”Có thể đến phủ quan học sao?” Lục bá vẫn luôn bảo trì trầm mặc lúc này
mới lên tiếng, trong đám tiểu bối cũng có nhi tử của hắn, Thư Tình dùng
phương pháp này khích lệ bọn họ, thật sự rất tốt.

Trang Thư Tình nhìn Bạch Chiêm, “Có thể sao?”

”Có thể.” Bạch Chiêm khẳng định định trả lời, “Dự thính đều được.”

”Vậy thật tốt, chỗ của Tô tiên sinh chàng cho người thông báo một tiếng.”

”Được.”

Hai người nói một chút liền quyết định chuyện xong xuôi, trong lòng
Trang Trạch Dân lúc này mới chính thức tin tưởng lời đồn kia không ảnh
hưởng gì quá lớn đến Thư Tình, ít nhất sẽ không uy hiếp đến tính mạng
của hai vị tiểu bối này.


Nhanh chóng dùng xong cơm chiều, lại tự mình đi an bày, lúc này Trang Thư Tình mới đến phòng của Trang Thư Mẫn.

”Bá nương, thật bất công, người chỉ nhớ mỗi Mẫn tỷ tỷ.”

”Mẫn Nhi là miếng thịt trong người ta ra ngoài, con lại không phải, ta
không thiên vị nàng thì thiên vị ai?” Tuy rằng nói như vậy nhưng Chu thị lại nhanh chóng kéo người ngồi xuống cạnh mình nhìn một cái, “Trước khi con đi không phải ta đã dặn dò kĩ rồi sao, nhìn lại con đi, rõ ràng là
gầy đi!”

”Không phải chứ.” Sờ sờ mặt, trang Thư Tình lôi kéo Trang Thư Mẫn đứng
lên so so, “Hình như là cao thêm một chút, trách không được xiêm y của
ta đều bị các nàng thay đổi một phần lớn.'

Nghe nàng nói như vậy, Chu thị cũng gật gật đầu, “Thật đúng là cao thêm
một chút, chuyện tốt, ăn nhiều một chút, nói không chừng còn có thể tiếp tục cao thêm.”

Trang Thư Mẫn lay lay cánh tay của Chu thị, vẻ mặt đầy ủy khuất, “Mỗi
ngày Tình muội muội đều vô cùng bận rộn, sao có thể nuôi tốt được, con
chưa thấy cô nương nào như muội ấy cả.”

Chu thị nhìn nữ nhi, so với lúc trước rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, lại
một lần nữa nàng thầm may mắn vì quyết định của mình, nếu để Mẫn Nhi
tiếp tục ở lại địa phương kia, mỗi ngày chịu mọi người đàm tiếu, sợ
rằng nữ nhi này của nàng sớm đã nghĩ quẩn trong lòng.

Không phải ai cũng giống như Thư Tình, cho dù bị lời đồn thất thiệt quấn thân nhưng không hề lo lắng hay sợ hãi, không người nào có thể áp chế.

”Mai thật sự muốn đi sao? Ngươi đi, đám thân thích chúng ta ở đây làm gì?”

”Không sao con cũng không phải đi thành thân, không cần lo lắng nhà
trống sẽ không vui, tòa nhà này con đã mua đứt, con muốn cho ai ở thì
người đó ở, bá mẫu chỉ cần giúp con xử lý chút việc trong nhà là được.”
Nghĩ đến những ngày sau, tâm tình Trang Thư Tình liền không quá tốt.

Nàng không có bao nhiêu hảo cảm với kinh đô, cảm thấy nơi đó giống như
một địa phương ăn thịt người vậy, hoàn toàn khác hẳn với Hội Nguyên Phủ, đây là nơi về sau nàng muốn ở lại dưỡng lão.

Đại khái vì trong lòng đã có ý này nên khi rời đi Hội Nguyên Phủ cảm thấy như rời khỏi nhà của mình vậy.

Nàng chưa bao giờ có nhà, một khi có một nơi giống như nhà vậy thì sẽ
không muốn rời đi, chỉ cần nghĩ tới chuyện phải rời đi cảm xúc liền cảm
thấy sa sút.

Chu thị cao hứng vì Trang Thư Tình không hề lạnh nhạt với bọn họ, nên
nàng cũng không nhìn ra được chút không vui trong mắt nàng, “Chuyện
trong nhà cũng nhiều, chúng ta cũng không ở lại được lâu, nếu có thời
gian con về thăm chúng ta một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận