Ác Nhân Thành Đôi

Trầm mặc thình lình xảy ra khiến bước chân Trang Thư Tình dừng lại, một
người nam nhân thanh âm thả nhẹ mang theo cầu xin nói: “Nương, bảo trụ
người lớn đi, đứa nhỏ... về sau sẽ có.”

”Ngươi, đứa con bất hiếu này, nghiệt tử!” Thanh âm nàng thêm bén nhọn,
còn có khuynh hướng lấn át tiếng la thất thanh của sản phụ.

Trang Thư Tình cảm thấy, nam nhân này tuy rằng không đủ kiên cường,
nhưng dù sao hắn có thể làm ra lực chọn như vậy cũng đã tốt hơn rất
nhiều nam nhân khác.

Phòng sinh két một tiếng mở ra, bà đỡ một bàn tay đầu máy bước ra ngoài, gấp giọng nói: “Thiếu phu nhân không được...”

Lời còn chưa dứt, lại một người từ bên trong bước ra, “Thiếu phu nhân đã tình, nói là, phải bảo trụ đứa nhõ.”

Người đàn bà chanh chua kia vừa nghe thấy lập tức sáng mắt hét lên, “Đây chính là tự nàng quyết định.”

”Nương!”

Lúc này Trang Thư Tình đã bước đến gần đó, nhìn thấy trán nam nhân kia
đều hiện lên gân xanh, vẻ mặt dữ tợn quát lớn. “Đó là con dâu ngài, mấy
năm nay nàng ở Lưu gia không có công lao cũng có khổ lao, ngài cần gì
phải muốn nàng chết!”

Một phu thân khác cơ hồ đã khóc đến ngất xỉu, Trang Thư Tình đoán đây là mẹ ruột của sản phụ, mà vị phu nhân kia trên mặt hoàn toàn không tốt
hơn chút nào, bị nhi tử ruột chỉ trích mà rít gào tức giận như muốn bùng nổ tiến lên đánh người.

”Bảo đại nhân, Bảo phu nhân.”

”Trang đại phu.” Lưu Thanh Quân vừa quay đầu liền nhìn thấy Trang Thư
Tình, nhất thời quá đỗi vui mừng, lập tức vội vàng chạy đến đón, nói cho nàng tình huống của sản phụ, “Tình huống hiện đã không tốt lắm, đứa nhỏ được bồi bổ quá tốt nên phần đầu quá lớn không chui ra được, sản phụ đã kiệt sức, nếu như tiếp tục như vậy cả người lớn và đứa nhỏ đều không
thể giữ được.”

Trang Thư Tình còn chưa lên tiếng, Lưu phu nhân lập tức liền gân cổ lên
hét lớn, “Làm sao có thể không giữ được, Trang đại phu, không phải người biết mổ bụng người sao? Mau cứu lấy tôn nhi của ta, ngài muốn bao nhiêu tiền bao nhiêu vàng cũng được.”

Trang Thư Tình liếc nhìn nàng một cáu, cảm thấy vị nam nhân ngượng ngùng lúng túng lúc nãy có một vị mẫu thân như vậy quả thật đáng thương,
người như vậy, sao có thể chưởng quản Lưu gia?

”Nếu đứa nhỏ có thể sống sót, ngàn vạn lần không được cho Lưu phu nhân
nuôi dưỡng.” Nói xong cũng không để ý tới những người khác. Trực tiếp đi tới phòng sinh, “Thanh Dương tử, ngươi lưu lại bên ngoài chuẩn bị lấy
máu.”

”A... ĐƯỢC.”

Cửa phòng sinh mở ra, mùi máu tươi xông vào mũi.

Tháng bảy thời tiết nóng nực, trong phòng lại kím không kẽ hở, càng giống như một cái lồng hấp.

Trong phòng có hai bà đỡ, cùng với hai vị vú nuôi Lưu gia, một người
đang không ngừng lau mồ hôi cho sản phụ, sản phụ lúc này đã khóc đến

hồng mắt.

Trang Thư Tình gật đầu với này, “Lưu lại một bà đỡ, ngươi cũng lưu lại, những người khác đều đi ra ngoài.”

”Này...”

”Đi ra ngoài, Hạ Trân, xem mạch.”

Hạ Trân vào giữa, nắm lấy cổ tay sản phụ một hồi liền nhăn mày, “Phù hư khí nhược, tình huống vô cùng không ổn.”

Trang Thư Tình đeo mũ, khẩu trang và đang mang bao tay.

”Bà đỡ, thai vị khổng ổn sao?”

Bà đỡ nhìn tình hình trong phòng thay đổi có chút hoang mang, nói chuyện cũng không quá lưu loát, “Thai vị rất tốt, chỉ là thai nhi quá lớn,
không ra được.”

Đến gần một chút nhìn thai phụ, lại nhìn tổng quát cơ thể của thai phụ, đứa nhỏ này cũng thật biết tranh dinh dưỡng.

”Hạ Trân, dùng châm.” Để vị phụ nhân chiếu cố sản phụ tránh ra, Trang
Thư Tình bước lên phía trước dùng sức ấn huyệt nhân trung, người còn
chưa tỉnh hoàn toàn đã bị cơn co rút đau đớn thổi quét qua, mặt mày
trắng bệnh.

”Ta là Trang đại phu. Từng nghe đến ta chưa?”

Lúc bấy giờ trong mắt sản phụ đã có chút thần thái, khiến cho trên mặt
tro tàn của nàng có chút sinh khí, “Đã nghe qua, ta biết ngài, Trang đại phu, ta... rất hâm mộ ngài.”

”Về sau lại từ từ hâm mộ.” Trang Thư Tình nắm lấy tay nàng cười khẽ,“Tình huống hiện tại của người không tốt lắm, nếu như vậy sẽ không nhịn
xuống được bao lâu, ta muốn hỏi ngươi môt chút, trước kia ngươi đã từng
có chứng bệnh gì chưa?”

”Bệnh? Thân thể của ta vẫn luôn tốt, dù là đau đầu cũng rất ít.”

”Vậy ngươi có muốn thử phương pháp chữa bệnh của ta không?”

”Mổ bụng sao?”

”Xem ra ấn tượng của ta với ngươi chính là cái này sao? Nhưng nói tóm
lại thì cũng không sai, chỉ là một bụng ngươi để lấy đứa nhỏ ra.”

”Đứa nhỏ sẽ không có chuyện gì sao?” Vừa nói xong, Lưu thiếu phu nhân
liền bị cơn đau nhức thổi quét qua toàn thân, tay vô thức sờ tới bụng
cũng mình lại bị Hạ Trân bắt được, “Ta đang châm cứu cho ngài.”

Mẫu tính phát ra khiến cho tâm người nào cng4 đều mềm mại, Trang Thư Tình gật đầu, “Đứa nhỏ không sao, người cũng sẽ không sao.”

”Vậy giao cho Trang đại phu.”

Vị sản phụ mặt trắng bệnh cười cười nhìn nàng, thật ôn nhu, Trang Thư

Tình thấy nàng như vậy nhịn không được nhẹ giọng an ủi, “Yên tâm, ta có
bảy phần nắm chắc.”

Tuy rằng châm cứu có thể giảm bớt đau đớn nhưng thời gian đứa nhỏ ở
trong bụng đã lâu, sản phụ cũng bị ép buộc đến sắp hấp hối, lúc này ngay cả gật đầu cũng là việc vất vả.

Trang Thư Tình không dám tiếp tục trì hoãn, quay đầu liền phân phó nói:“Giai Oánh, đi lấy chút máu của thai phụ đưa cho Thanh Dương Tử để hắn
mau chóng chuẩn bị tốt, một hồi nữa sẽ phải dùng, mặt khác nói hắn đưa
chút thuốc tê, tê ba phần.”

”Vâng.”

”Khăn khô.”

”Cầm máu.”

Trong ngày thường ở y quán cũng không bận việc gì nhiều, Trang Thư Tình
đều đem mọi chuyện phân công cho từng người, khẩu lệnh vừa mở rất nhanh
liền có người phụ trách làm việc thỏa đáng, bà đỡ nhìn cảnh tượng trước
mắt trừng lớn mắt, che miệng không dám phát ra một lời.

Trang Thư Tình không chút nào khách khí cũng bắt đầu sai nàng đi làm việc, “Đi xem tình huống hiện tại như thế nào.”

”Ôi ôi.” Nơm nớp lo sợ đến gần, sờ bụng xong lại nhìn sản đạo, sắc mặt
nhíu lại, “Đã ép buộc tám canh giờ, đứa nhỏ ở trong đã lâu, nếu tiếp tục như vậy sợ là...”

Nếu sinh ra một thai chết, lấy vẻ ta đây của Lưu phu nhân, mấy người bọn họ sợ là ai cũng đều không sống tốt.

Trang Thư Tình nhíu mày, mang tốt khẩu trang, “Hạ Trân, ngươi xem thử những mạch tượng quan trọng coi như thế nào.”

”Vâng.”

Lúc này Từ Giai Oánh cũng đã cầm thuốc tê tiến vào, hòa với nước cho sản phụ uống vào

Rất nhanh, vẻ mặt thống khổ của sản phụ liền rút đi, Trang Thư Tình lúc này mới cầm lấy giao phẫu thuật, “Bắt đầu đi.”

Ngoài phòng, Thanh Dương Tử đã kiểm nghiệm xong nhóm máu của sản phụ,
bắt đầu quét mắt một còng, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người nam nhân
sắc mặt sốt ruột, “Người nhà?”

Lưu công tử sững sờ một chút, vội vàng gật đầu, “Ta là trưởng tử Lưu gia Lư Xuân Hiền.”

”Đem mấy vị hạ nhân thân thể khỏe mạnh trong nhà đưa đến, ta muốn lấy máu truyền cho sản phụ.”

”Được, được, quản gia, nhanh đi.”

Thanh Dương Tử nhắc nhở một câu, “Trong khoảng thời gian ngắn không có sinh bệnh.”

Quản gia cúi đầu bước nhanh rời đi, dù là hạ nhân bọn họ cũng đều cảm

thấy thiếu phu nhân mệnh khổ, thiếu phu nhân tính tình rất tốt, luôn
luôn đều tạo điều kiên cho bọn họ sống an ổn làm việc, nếu như lại đổi
một người khác sợ là sẽ không được yên tĩnh, cho dù như vậy có phu nhân
luôn luôn bắt bẻ mọi chuyện, tính tình thiếu phu nhân trước giờ cũng
không tranh chấp, nếu thiếu phu nhân không còn, lại cưới vào một phòng
sợ là không biết sẽ náo thế nào, trong phủ cũng sẽ không được an ổn, tất cả hạ nhân đều ngóng trông thiếu phu nhân có thể qua khỏi

Lưu Thanh Quân đến bên người Thanh Dương Tử, hắn rất thích cái người nói chuyện không khách khí này, thanh niên này luôn nghe theo lời Trang đại phu nói, hắn sống vài thập niên, chút ánh mắt ấy vẫn phải có, thanh
niên này ánh mắt trong suốt, bản tính chắc chắn sẽ không kém.

Ừm, tuy rằngcó chút kiêu ngạo.

Chỉ vào thứ bên chân hắn, Lưu Thanh Quân nói: “Cái này ta đã nhìn thấy ở y quán, dùng để làm cái gì?”

”Thử máu.” Thanh Dương Tử mở mắt, ngồi xuống bậc thang

”Vì sao muốn thử máu?”

”Trang tiểu thư nói, máu của mỗi người đều chia ra từng nhóm khác nhau,
chỉ có những người có chung nhóm máu thì có thể truyền máu từ người này
qua người kia.”

Lưu Thanh Quân khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm dụng cụ ly tâm, mấy vị đại phu có quen biết với Lưu Thanh Quân cũng tiến lên xem thử.

Thanh Dương Tử lại đem dụng cụ ly tâm ôm lên người.

“...”

”Trang tiểu thư nói cái này về sau do ta quản, các ngươi tránh xa một chút.”

Lưu Thanh Quân muốn cười, càng nhìn càng cảm thấy thanh niên này thật
tốt, là thiên tài học y. “Vậy một hồi ngươi làm việc có thể cho chúng ta xem hay không?”

”Không được quấy rầy ta.”

”Được.”

Rất nhanh liền có mấy hạ thân lục đục chạy đến, Thanh Dương Tử rút chút
máu từ ngón tay của bọn họ, từ tròng hộp thuốc lấy ra mấy cái bình nhỏ
đẻ riêng biệt máu của từng người, sau đó để vào dụng cụ ly tâm dùng sức
quay tay cầm.

Ngay cả Lưu phu nhân vẫn luôn kêu gào không dứt lúc này cũng không khỏi nhìn chằm chằm nơi này.

Nhưng mà Thanh Dương Tử chỉ làm không nói, những người khác cũng không hiểu vì sao đâu.

”Ngươi, ngươi.” Thanh Dương Tử chỉ vào hai người, “Máu của các ngươi có thể dùng, đến đây.”

Hai người không biết hắn muốn làm như thế nào, cùng nhau đi đến, nhìn thấy hắn lấy ra thứ trong hộp lập tức liền muốn chạy.

Quản gia khom người, “Vậy còn cần thêm người không?”

”Kêu mấy người nữa đến để dự phòng.”

”Vâng. Được.”

Nghĩ nghĩ Thanh Duơng Tử tạm thơi vẫn không lấy máu, thời tiết quá nóng, lấy ra sợ sẽ hư, khi nào dùng thì lấy là được.

Sau đó mọi người đều nhìn hắn lặp lại hành động vừa rồi một lần, sau đó lưu lại hai người nữa.


Bốn, hẳn là đủ.

Mặt trời ngày càng nóng cháy, một ít người đã đi vào trong phòng, chỉ dư lại mấy người đang trông chừng bên ngoài.

Lưu Xuân Hiền cũng đứng ngồi không yên đi qua đi lại mấy vòng quanh sân, Thanh Dương Tử ôm máy ly tâm của hắn không nói lời nào.

Thời gian bỗng như càng lúc càng chậm

Bên trong một mực vẫn không truyền ra động tĩnh, cũng không có người nào đi ra, Lưu Xuân Hiền thật nhịn không được hỏi Thanh Dương Tử vẫn đang
một mực nhắm mắt dưởng thần, “Thế nào ngay cả một chút âm thanh cũng
không có? Có phải hay không đã...”

”Oa...”

Thanh Dương Tử lập tức đứng lên, nhìn về phía Lưu Xuân Hiền cả người đều choáng váng, “Có thanh âm.”

”Ta nghe được.” Ngốc lăng trả lời, Lưu Xuân Hiền tiến lên vài bước, cơ
hồ như sắp đẩy cửa tiến vào, cửa liền két một tiếng mở ra, bà đỡ ôm đứa
nhỏ ra ngoài, nhìn thấy người lập tức liền liền thanh chúc mừng, “Chúc
mừng công tử, là một tiểu công tử.”

Lưu Xuân Hiền mong nhi tử mong đã bốn năm, lúc này thực sự cũng không
dám tự mình đi ôm, chỉ là ánh mắt dính trên gương mặt hồng hồng của nhi
tử không chuyển được.

”Phu nhân đâu? Tình huống phu nhân như thế nào?”

Câu hỏi này khiến bà đỡ nghĩ đến cảnh tượng địa ngục trong phòng, đời
này của nàng đây là lần đầu tiên nhìn thấy oa nhi đi ra bằng cách mổ
bụng sản phụ, sản phụ thế nhưng không có nửa phần động tĩnh.

Nàng cho rằng sản phụ đã chết.

Nhưng nhìn tình hình bên trong thật sự không hề giống.

”Còn... còn chưa tỉnh.”

Lưu Xuân Hiền nhìn về phía nàng, không tình? Thế nào lại không tỉnh? Mết mỏi ngất đi hay là thế nào?

Ánh mắt bà đỡ tán loạn đảo quanh, chỉ là không dám nhìn hắn, bởi vì nàng thật sự không biết phải nói thế nào.

May mắn thanh âm lập tức từ trong phòng truyền ra, “Chát mạch.”

”Phải một lúc nữa mới xong, tiếp tục bổ sung cho sản phụ đường glucô và nước muối.”

”Vâng.”

Lưu Xuân Hiền hơi có chút yên tâm.

Tuy rằng thê tử là do lệnh cha mẹ và người mai mối quyết định, nhưng vị
thê tử này vô cùng hợp tâm ý của hắn, ôn nhu tiểu ý, tình tình vô cùng
tốt, người cũng rất rộng lượng, lại không giống những người khác thích
huyên náo khiến gia đình không yên.

Tính tình mẫu thân mình như thế nào hắn rất rõ ràng, mỗi lần chạm mặt
phu nhân luôn luôn thoái nhượng hắn cũng nhìn ở trong mắt, hắn là thật
không muốn mất đi nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận