Sau khi bái tế trở về, Trang Thư Tình cũng không đi đâu cả, chỉ cùng Bạch Chiêm vào trong phòng.
Dựa theo quy củ, buổi trưa cũng phải bái tế thêm một lần nữa, Đổng lão
gia tử và Đổng lão phu nhân cũng đều mặc tang phục đi đến, Tô Văn dắt
người nhà cùng đến, ở Trang gia đã bày sẵn một bàn thức ăn chay.
Năm ngoái Bạch phủ không chuẩn bị như vậy, tất cả đều do Trang Thư Tình làm.
Con người có cảm xúc, Chỉ Cố rất mạnh, bất cứ ai cũng không thể phủ
định, nhưng dù hắn có mạnh hơn nữa thì hắn cũng vẫn là người, mà đã là
người thì sẽ có thất tình lục dục, sẽ cô đơn tịch mịch, nàng không hi
vọng hắn một mình, những người đối tốt với hắn, nàng muốn bọn họ vẫn
luôn như vậy quan tâm đến Bạch Chiêm.
Một đám thuộc hạ do Trần Nguyên chỉ huy bị nàng sai bảo làm hết việc này đến việc khác nhưng ai cũng đều cam tâm tình nguyện.
Bạch Chiêm tuy không nói gì nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng mềm mại
Tô Văn cười, nhìn Trang Thư Tình đang bận rộn khắp nơi, chỉ có nàng ở
đây thì nam nhân lạnh lùng này mới có thể tỏa ra chút hơi thở nhu hòa.
Thật tốt.
Linh Lung cũng nên an tâm.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Trang Thư Tình dùng cơm xong liền cho người đi gọi Thanh Dương Tử chuẩn bị đến y quán, “Chỉ Cố, chàng ở nhà đi.”
”Không cần, muốn tránh cũng phải là bọn họ tránh ta.”
Bọn họ muốn tránh thì cũng phải có cơ hội gặp chàng mới được, Trang Thư
Tình bắt đắc dĩ, chỉ đành giống như lúc trước mang theo cái đuôi lớn
này.
Y quán vừa mở cửa, người Bạch gia từ lúc y quán vẫn chưa mở đã sớm đứng
chờ bên ngoài, sau khi Trang Thư Tình đến bọn họ cũng được đưa vào phòng giải phẫu.
”Trang đại phu đến.” Ngột Đê từ phía sau tiến lên nghênh đón, nam nhân
này đã sớm khỏi bệnh nhưng vẫn không chịu rời đi, ăn của nàng, dùng của
nàng, ngủ nhà nàng, nhưng dù ngoài sáng trong tối đuổi hắn đi hắn đều
làm như không nghe hiểu, nếu không phải bên ngoài trời chuyển lạnh, mắt
thấy tuyết sắp rơi, nàng chắc chắn sẽ nhờ Chỉ Cố cho người xách hắn đá
ra ngoài.
”Thanh Dương Tử. Nói bọn hắn đi chuyển thi thể giúp ngươi để gán nợ.” Bị lời này nhắc tỉnh, Thanh Dương Tử cuối cùng cũng nhớ đến hình như đúng
là có chuyện như vậy, hắn lập tức nghiêm túc gật đầu. Đúng là phải có
người đi chuyển, dù sao chuyện như vậy không nhiều người nguyện ý đi
làm, người chết dù sao cũng đã chết, nghĩ đến cũng thấy ghê ghê.
Ngột Đê sờ sờ mũi coi như cam chịu.
Ai bảo hiện tại hắn không có chỗ nào để đi chứ? Người của hắn còn chưa liên hệ được, hắn vẫn còn phải ở đây một thời gian nữa.
Cũng may Trang đại phu nhân hậu, tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn
không thật sự đuổi hắn đi, chuyển thi thể mà thôi, không phải chuyện gì
to tát.
Bạch Chính Thụ từ lúc mới đến vẫn nóng lòng đứng ngồi không yên, vừa
nghe thấy thanh âm nói chuyện lập tức vội vàng từ phòng phẫu thuật đi
đến, tận lực xem nhẹ Bạch Chiêm đứng bên cạnh hướng về phía Trang Thư
Tình nghênh đón. “Trang đại phu, nhi tử đã đưa đến đây.”
Trang Thư Tình khẽ gật đầu với hắn, đi nhanh tiến vào phòng giải phẫu.
Đứa nhỏ khoảng chừng sáu bảy tuổi đang nằm trên bàn mổ, tinh thần rất
kém, mặt không còn chút máu, bởi vì đau đớn hành hạ mà môi đều cắn nát,
nhưng vẫn chịu đựng không la lớn.
Trang Thư Tình đối với bệnh nhân luôn có tính nhẫn nại rất lớn, huống
chi đối phương vẫn là đứa bé, vàng vừa xem mạch vừa ôn nhu hỏi, “Đau ở
chỗ nào?”
Đứa nhỏ luôn là có thể nhận ra được ai đối với chúng chân tâm thật ý.
Thành thật chỉ vào đầu gối bên phải của mình, giọng run run nói, “Nơi
này.”
Thu tay lại, Trang Thư Tình cầm kéo cắt ống quần ra.
Từ bắp chân đến đầu gối bị lõ lại một chỗ lớn, máu bầm xung quanh đã
thành màu đen, không có dụng cụ nào giúp đỡ, Trang Thư Tình cẩn thận xác nhận chỗ bị thương, xương chân đã bị đứt.
”Nhưng đại phu khác nói như thể nào?”
Bạch Chính Thụ vẫnlo lắng đứng một bên, hắn chỉ sợ nàng nói không trị
được, nghe thấy nàng hỏi vội vàng chỉ vào đầu gối và cẳng chân đứa nhỏ
nói: “Cái đại phu khác nói xương ở hai vị trí này đã bị gãy, nhưng vì
bên trong máu bầm đã tụ đặc lại nên không thể tiến hành bó xương.”
Trang Thư Tình hiểu rõ những đại phu kia băn khoăn cái gì, bọn họ không dám cắt bỏ máu bầm, sợ sẽ không thể cầm máu được.
Nàng cũng không dám.
Sờ sờ vầng trán đã ướt sũng mồ hôi của đứa nhỏ, Trang Thư Tình hỏi Cao
Tử Lâm vừa mới vào phòng, “Cao đại phu có thường bó xương không?”
Cao Tử Lâm khàn khàn trả lời. “Không tính là am hiểu, bình thường miễn
cưỡng cũng có thể làm được, nhưng vết thương nghiêm trọng như vậy sợ là
không làm được tốt.”
”Không sao, mỗi đại phu đều có sở trường riêng, Trinh Kha, ở Hội Nguyên Phủ ai am hiểu bó xướng nhất?”
”Trương lão, Trương Cư Bình, ta đây lập tức đi mời hắn đến.”
Có phải hắn đã quên mất hắn là đại phu của y quán Cùng Tế chứ không phải đệ tử của nàng? Trang Thư Tình lườm hắn một cái, cũng không khách khí,“Đi nhanh một chút.”
”Được.”
Trầm mặc mở hộp dụng cụ ra, Trang Thư Tình tận lực suy nghĩ ngoài giải
phẫu còn có thể có phương pháp khác hay không, không phải lúc nào cũng
trông cậy vào giải phẫu, nhất là trong tình huống nàng không có nắm
chắc.
Có thể cắt một vết thương nhỏ sau đó hút máu ra? Đợi chút, hút máu!
Hai mắt Trang Thư Tình lập tức sáng ngời, “Hạ Mạn, ở đây có đỉa không?”
Hạ mạn gật đầu, “Có.”
”Thời tiết hôm nay se lạnh, hẳn là đã đều ngủ đông, cho người đào lớp
bùn ẩm ven bờ sông là có thể tìm được, ngươi mang hai người đi lấy một
chút về.”
Hạ Mạn còn chưa kịp đáp lời, Ngột Đê đứng ở cửa phòng mổ đột nhiên lên
tiếng: “Để Nguyễn Anh hai huynh đệ bọn họ đi, việc này không thể để nữ
tử đi làm.”
”Mạng của ngươi là do ta cứu về, là nữ tử, có phải ta cũng nên không cần đụng tay?” Trang Thư Tình không chút khách khí nói về, “Nhưng mà có
người cống hiến chút sức cũng tốt.”
Ngột Đê sờ sờ mũi, hắn có nói sai cái gì sao?
Trương Cư Bình rất nhanh liền tới, hắn chính là đại phu lúc trước Bạch gia mời đến.
Trang Thư Tình tiến lên tiếp đón, “Trương đại phu.”
Bản lãnh của Cùng Tế y quán toàn Hội Nguyên Phủ không ai không biết,
trong lòng bất cứ ai cũng đều tò mò, nhưng cũng không ai dám tiến đến
hỏi, bọn họ không giống Trình Kha, mặt dày không biết xấu hổ, còn kém
chút phản bội sư môn bái Trang Thư Tình làm thầy.
Trước tiên quét một vòng bài trí trong phòng để thỏa mãn lòng hiếu kỳ,
sau đó Trương Cư Bình mới mở lời nói, “Trang đại phu muốn giải phẫu loại bỏ máu bầm sao?“.
”Nếu thật sự không có biện pháp nào không ta cũng chỉ có thể dùng giải
phẫu, nhưng trước mắt ta đã có phương pháp khác.” Trang Thư Tình nhìn về phía lão nhân trước mắt, chòm râu của hắn hơi bay bay, “Trương đại phu
có nghĩ tới sẽ dùng đỉa?”
”Đỉa? Chuồn chuồn châu chấu?” Trương Cư Bình một khi nghĩ được phương
pháp chữa bệnh, ngay cả lòng hiếu kì cũng tận lực ép xuống, “Quả thật có thể dùng đỉa để thử hút máu bầm ra.”
”Trang đại phu, tìm đến rồi.” Nguyễn Ngạn cầm trong tay một chiếc hộp dính đầy bùn, bên trong còn chen chúc một đống đen tuyền.
Trang Thư Tình vẫn luôn không thích mấy thứ trơn trượt như thế này, cũng không tiến lên tiếp nhận, “Ngươi cầm mấy con đặt lên đùi đứa nhỏ thử
xem.”
Bạch Chính Thụ sợ đứa nhỏ giãy dụa, vội vàng đưa tay che mắt lại không muốn đứa nhỏ chứng kiến.
Đỉa vừa tiếp xúc da thịt lập tức từ trạng thái ngủ đông tỉnh lại, bám chặt lấy chân hút lấy hút để.
”Để nhiều thêm mấy con.”
Nguyên Anh tiến lên hỗ trợ, chỉ trong chốc lát, máu bầm ở cẳng chân và
đầu gối đã tiêu đi không ít, đỉa hút máu no tự động rơi xuống, huynh đệ
hai người lại thêm con mới.
”Biện phá này dùng rất tốt.” Nhìn máu bầm chõ gãy xương dần dần tiêu
xuống. Trương Cư Bình tiến lên sờ sờ, hắn nối xương vài thập niên, chỉ
cần sờ liền biết phải xử lý nhu thế nào. Chỉ cần có thể loại trừ hết máu bầm, xương liền có thể nối lại được.
Trang Thư Tình không nói gì. Làm làm việc luôn không dựa vào khuôn mẫu.
”Nghe nói Trang đại phu có một loại thuốc có thể khiến người bệnh không
cảm giác được đau đớn, không biết có thể dùng trên người đứa nhỏ được
không, quá trình bó xương sẽ rất đau.”
”Ta không tán thành làm như vậy, thuốc có ba phần độc, có thể không dùng thì tốt nhất không nên dùng.” Trang Thư Tình nhìn về phía đứa nhỏ, mặc
dù có đau đến mức nào nhưng vẫn chưa hô lên lớn tiếng, hỏi đứa nhỏ một
câu, “Té bị thương sao không nhanh chóng tìm đại phu, ta nhìn vết thương này sợ là đã hơn bốn ngày. Nếu kéo dài thêm hai ngày nữa chân sẽ bị phế đi.”
Bạch Chính Thụ trầm mặc, không biết phải trả lời như thế nào.
Trang Thư Tình hiểu rõ, xem ra lại là đại gia tộc không muốn người ngoài đồn đãi.
Chỉ là đáng thương cho đứa nhỏ.
”Con bị hại ngã.” Đứa nhỏ đột nhiên mở miệng, Bạch Chính Thụ kinh ngạc
cúi đầu nhìn về phía nhi tử, mấy ngày nay hắn luôn hỏi con trai vì sao
lại bị thương, nhưng đứa nhỏ vẫn cố chấp không nói, bây giờ lại dễ dàng
mở lời với người lạ như vậy
”Đệ đệ trèo lên núi giả, nhi tử sợ đệ ấy ngã xuống nên đi gọi đệ ấy, đệ
đệ nói con đi lên thì đệ ấy sẽ đi xuống. Nhưng lúc nhi tử trèo lên chưa
kịp đứng vững đệ đệ liền đẩy con xuống, con nói chân rất đau nhưng đệ ấy không tin, nói con lừa đệ đệ. Đệ đệ và biểu ca cùng nhau kéo con vào
trong núi giả, còn trói con lại, dùng vải bịt miệng của con, hai ngày
sau mới trộm mở trói cho con, cha, nhi tử không nói dối.”
”Điều đó không có khả năng, làm sao có thể... Triết Nhi nói con đã về
nhà ngoại tổ gia...” Đúng rồi, trước kia, mỗi khi nhạc phụ phái người
đến đón nhi tử nhất định sẽ cho người báo với hắn một tiếng, chưa bao
giờ không truyền một lời đã đến đón người đi, hắn lúc đó sao lại không
nghi ngờ.
”Tiểu tử kia đúng là khó lường.” Nhận vải bông Hạ Trân đưa đến cuốn lại, Trang Thư Tình đẩy Bạch Chính Thụ sắc mặt đang rất khó nhìn qua một
bên, ôm nữa người đưa nhỏ lên, “Tỷ tỷ muốn làm người xấu, đệ có sợ
không?”
Đứa nhỏ nhìn nàng, lập tức liền lắc đầu, “Tỷ tỷ không phải người xấu.”
”Nhưng mà đệ xem, ta sẽ dùng cái này buộc chặt miệng đệ lại.”
Đứa nhỏ có chút bất an, hiển nhiên chuyện này đã thành bóng ma trong
lòng, nhưng đứa nhỏ vẫn không đẩy Trang Thư Tình ra, trong mắt có nghi
hoặc nhưng lại không hỏi, cũng không sợ hãi.
Trang Thư tình nhìn đứa nhỏ, trong lòng lên men, đứa nhỏ này làm nàng nhớ tới Thư Hàn khi lần đầu nàng nhìn thấy.
”Đệ xem, chân của đệ bị gãy, nếu như không sớm xử lý, sau nay sợ rằng sẽ thành người què, đệ không muốn trở thành người què có phải không? Nhưng mà quá trình chữa bệnh sẽ có chút đau, nếu đau quá trong lúc vô ý sẽ
cắn phải đầu lưỡi, nhưng mà chỉ cần đệ cắn chặt cái này thì sẽ không
sao, coi cái khăn này là người đệ chán ghét nhất, dùng sức cắn lấy.”
Đứa nhỏ lập tức dùng sức cắn lấy, trong nháy mắt Bạch Chính Thụ muốn
tiến lên hỏi, nhi tử đem chiếc khăn này thành người nào, là hắn, hay là
Triết Nhi, hoặc là kế mẫu.
”Thực ngoan.” Trang Thư Tình đau lòng đứa nhỏ, ôm hắn chặt một chút, “Trương đại phu, hiện tại có thể bó xương chưa?”
Trương Cư Bình nhìn ánh mắt của nàng, so với lúc tiến vào như có chút không giống, “Còn phải chờ một lát.”
Bạch Chiêm nhân nhịn, nhưng rốt cuộc không nhịn xuống được, tiến lên
trước, thuần thục kéo đứa nhỏ vào trong lòng bản thân, chống lại ánh mắt không hiểu của mọi người mở miệng nói một câu: “Lát nữa đứa nhỏ giãy
giụa rất mạnh, nàng ôm không nổi.”
Ngẫm lại thân thể của mình, Trang thư Tình thành thật gật đầu, đúng là như thế.
Nhưng thấy đứa nhỏ vẫn cố chấp níu lấy áo của bản thân không tha, nàng
cũng mềm lòng không có rời đi, nắm lấy tay của đứa nhỏ, nếu không chú ý
tới tuổi của Thư Tình, ba người thoạt nhìn càng giống như người một nhà.
Lại đợi một hồi, Trương Cư Bình rốt cuộc mới nói có thể.
Bởi vì bị gãy hai chỗ, người bệnh lại nhỏ tuổi, Trương Cư Bình ra tay rất cẩn thận.
Trang Thư Tình đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội quang minh chính đại như vậy, nhìn chăm chút hành động của hắn vô cùng nghiêm cẩn.
Muốn nắn xương trở lại vị trí ban đầu phải điều chỉnh vô cùng cẩn thận,
đứa nhỏ đau đến toàn thân run rẩy, nhưng cho dù như thế đứa nhỏ vẫn
không hét lớn, thanh âm nghẹn trong cổ họng, Trang Thư Tình đứng gần đấy nhất, thậm chí còn có thể nghe được tiếng thú thít gằn trong cuống
họng.
Lòng bàn tay nắm lại thành nắm đấm nhỏ, còn có tơ máu chảy ra.
Tính nhẫn nại của đứa nhỏ này vô cùng cao, tính tình như vậy không có khả năng trời sinh đã thế.
Bạch Chính Thụ không tới gần, tay vắt chéo sau lưng, không để người khác nhìn thấy tay hắn lúc này cũng đang nắm thành quyền, dùng sức nhẫn nại.
Thê tử kết tóc chết vì khó sinh, liều mạng cũng phải sinh được nhi tử.
Giống như Lưu gia thiếu phu nhân, lúc đó thê tử của hắn cũng như thế, nhưng khi đó Hội Nguyên Phủ vẫn chưa có Trang Thư Tình.
Một năm rưỡi sau hắn lại cưới, kế thê rất nhanh có thai, sinh hạ nhi tử thứ hai.
Hắn vẫn cho là kế thế đối với trưởng tử rất tốt, biểu hiện của nàng đối
với mọi người cũng như thế, nhưng Triết Nhi mới bốn tuổi, nếu không có
người dạy hắn, hắn sẽ không làm như vậy với ca ca, người có thể ảnh
hưởng đến hắn, chỉ có khả năng là kế thê.
Lời nói việc làm đều mẫu mực, không ngờ lại là... Nàng ta quả thật dạy con rất tốt.
Hắn đau lòng đại nhi tử, nghe lời nhu thuận, lại còn cực kì thông minh,
học cái gì cũng đều rất nhanh, hắn tự tay nuôi lớn đại nhi tử, nhưng hắn tự nhận bản thân cũng không hề bất công, đối với ấu tử cũng giống vậy
không hề kém.
Trước khi vào cửa rõ ràng đã biết hắn có con trai, cũng từng thề rằng sẽ đối đãi với đại nhi tử như con ruột, như thế nào lại...
Bạch Chính Thụ nhìn về phía Bạch Chiêm, đây là lần đầu tiên hắn tiếp cận với đứa nhỏ của đường tỷ, lời đồn đại của Bạch gia về hắn cũng rất
nhiều, thậm chí vì muốn hòa gia quan hệ của hắn với Bạch gia bằng con
đường thông gia mà đã chọn vài vị cô nương tuyệt sắc, chỉ cần chờ có cơ
hội sẽ đưa đến trước mặt Bạch Chiêm, hắn nguyên bản cũng cảm thấy không
mấy nam nhân có thể chống cự được dụ hoặc của cái đẹp, mà lúc này, hắn
lại không nghĩ như vậy.
Nếu Bạch gia thật sự làm như vậy, chẳng những không thể xoa dịu cơn giận của Bạc Chiêm, sợ rằng ngay cả Trang Thư Tình cũng sẽ không thèm nhìn
mặt bọn họ.
Tuy rằng hắn nhận ra được làm như vậy cũng vô dụng, nhưng những người trong nhà lại không nghĩ như vậy.
Bạch gia a...
Đợi đến khi bó chân xong, đứa nhỏ giống như được vớt ra từ trong nước.
Khí lực dùng hết như bị bệnh sốt rét, ánh mắt nửa khép, mắt thấy lập tức liền muốn ngủ thiếp đi.
”Thương đến gân cốt phải dưỡng hơn trăm ngày, phải dụng tâm chăm sóc,
nếu còn động đến miệng vết thương chỉ sợ sẽ lưu lại di chứng, tốt nhất
là không nên trở về Bạch gia.”
Sắc mặt Bạch Chính Thụ hết đỏ lại trắng, hồi lâu mới trả lời, “Ta sẽ đưa nhi tử về bên ngoài tĩnh dưỡng.”
Trương Cư Bình căn dặn vài câu, Liêu Tri Quỳnh chạy chậm tiến vào, “Sư phụ, có người cầu chẩn bệnh.”
”Tình huống như thế nào?”
Cao Tử Lâm vội vàng đi ra ngoài, Liễu Tri Quỳnh lại nói: “Bị thương ở bụng, ruột đều lòi ra ngoài, máu chảy đầy đất.”
Trang Thư Tình thu liễm thần sắc thoải mái, “Nâng vào đây, Giai Oánh,
chuẩn bị giải phẫu, đứa nhỏ hiện tại một thân đều ra mồ hôi, không thể
ra ngoài chịu gió, Hạ Trân, ngươi đi an trí phòng bệnh cho đứa nhỏ
trước, dùng cáng lót vải mềm nâng về phòng, chú ý đừng để chạm đến chân, những người khác mau chóng xử lý lại phòng giải phẫu, tốc độ phải mau.”
Cao Tử Lâm nhìn Trang Thư Tình như vậy cảm thấy vô cùng xa lạ, nàng
chính là trung tâm của phòng giải phẫu, mọi người tất cả đều nghe nàng
điều động, chỉ cẩn nàng nói không có người nào dị nghị mà lập tức chấp
hành.
Hắn nghĩ, nếu hắn hiểu những lời nàng nói, hắn cũng sẽ nguyện ý bị sai
sử, Trang đại phu như vậy thật khiến người tin phục, phảng phất như chỉ
cần có nàng ở, tất cả bệnh đều có thể trừ.
Mà lúc này, hắn chỉ có thể ly khai phòng bệnh, miễn làm vướng tay vướng chân.
Trình Kha lại hoàn toàn tương phản, bất kì ai cũng đều mơ tưởng muốn đuổi hắn ra ngoài.
Mơ tưởng!
”Trang đại phu, không biết lão phu có thể lưu lại giúp ngài một tay hay không?”
Trang Thư Tình sửng sốt, động tác mang bao tay hơi dừng một chút sau đó
liền tiếp tục, “Có thể có Trương đại phu giúp đỡ là vinh hạnh của ta.”