Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như nghe được tiếng Ôn Đức gọi công tử,
Trang Thư Tình theo bản năng ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng mở to mắt,
hàm hàm hồ hồ hỏi, “Ưm, trở lại rồi? Vừa đi đâu vậy?”
Bạch Chiêm dịch lại chiếc áo đang đắp trên người Trang Thư Tình vì hành
động của nàng mà bị trượt xuống, “Không phải nàng muốn biết nguồn độc
sao? Bọn họ tìm được rồi.”
Đầu óc trì độn lúc này của Trang Thư Tình phải mất một thời gian mới
hiểu được lời của hắn, sau đó nhìn về phía hai người bị ném xuống đất đã không còn nhúc nhích được.
Đây là Lươngq quý phi và ngũ hoàng tử? Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, bộ dáng
chật vật này khiến người nhìn vào càng có cảm giác thương tiếc, ngũ
hoàng tử, diện mạo của hắn nhìn là thấy xuất chúng nhất trong số các
hoàng tử.
“Không thể, độc dược này, rất khỏ giải.” Ngũ hoàng tử cười vô cùng xán
lạn, không có nửa phần khẩn trương sợ hãi, ngược lại rất tự tin.
Hắn cậy vào cái gì? Trang Thư Tình nỗ lực khiến đầu óc của mình suy nghĩ.
“Khó giải?”
Chu Tri Đức nhìn về phía Trang Thư Tình cười cười, “Không tin, ngươi có thể dùng hết bản lĩnh của mình thử xem.”
“Ta thật không rành về độc.” Trang Thư Tình đứng dậy, đi một vòng xung
quanh Lương quý phi đánh giá nàng, “Ta tin rằng ngươi có chỗ để dựa vào, nhưng ngươi tính nhầm một điểm rồi, người của ngươi không hề hữu dụng
như ngươi nghĩ, nếu Chỉ Cố trảm ngươi tại đây, ngươi có thể làm gì? Ai
có thể tới cứu ngươi? Ai có thể là đối thủ của Chỉ Cố? Không tin? Muốn
thử một chút hay không?”
Trang Thư Tình nói lời vô cùng tuyệt tình, ý cười trên mặt Chu Tri Đức
lập tức liền thu liễm, nhớ tới vừa rồi Bạch Chiêm như đi vào chỗ không
người vượt qua hàng hàng phòng thủ ép hắn và mẫu phi đi ra, nếu thực sự
như lời Trang Thư Tình nói…
“Ngươi nói rằng ngươi muốn ngồi vào giang sơn này, nghĩ thử coi, bọn họ
để ngươi nắm quyền tốt hơn, hay để chính bọn họ nắm quyền tốt hơn? Không cần nói chính ngươi cũng biết đáp án, nếu mẫu tộc của ngươi không có dã tâm, vậy bọn họ dám cùng ngươi tạo phản sao? Nói không chừng, mục đích
của bọn họ là mượn tay ngươi để trừ bỏ Chỉ Cố, hoặc là thứ ngay từ đầu
bọn họ muốn, chính là giang sơn này.”
“Không có khả năng!” Lương quý phi túm chặt lấy nhi tử, “Đức Nhi, con không thể bị dao động, Chử gia sẽ không làm như vậy!”
“Lương quý phi, ngày lấy gì để cam đoan?” Trang Thư Tình cười mỉm nhìn
nàng. “Lương quý phi, ngài tín nhiệm Chử gia vậy sao? Tin tưởng bọn hắn
sẽ không thật sự vứt bỏ các ngươi để chiếm quyền riêng? Ta lại nghĩ khác a, nếu mẫu tử Lương quý phi đều mất mạng, vậy Chử gia sao có thể không
lợi dụng chuyện này để gây chuyện, a, Bạch Chiêm hận hoàng thượng vô
tình với mẫu thân của hắn, không cho hắn mang quốc họ, trong cơn tức
giận lỡ tay giết người trong kinh, giết hoàng thượng, hoàng phi, hoàng
tử, đúng rồi, còn phải đem ta đến nơi này nữa, mãnh thú tụ tập nhiều như vậy, mọi người đều thấy được, chỉ cần thả chút tin đồn, chắc chắn sẽ có người tin tưởng, Chử gia thân có di chiếu, được hoàng thượng ủy thác,
dẫn binh vây thành…”
“Im miệng!” Lương quý phi lúc này không còn thứ gọi là phong phạm quý
phi, không dám nhìn thẳng nhi tử, nàng là nữ nhi Chử gia, tâm tính người Chử gia như thế nào nàng biết rõ, lời của Trang Thư Tình, rất có khả
năng!
Nếu hy sinh mẫu tử bọn họ để có được giang sơn, Chử gia nhất định sẽ không chút do dự!
Nhưng lúc này, nàng không dám để nhi tử nghĩ như vậy!
Trang Thư Tình, nàng ta sao có thể đoán được nhân tâm tỉ mỉ đến như vậy?
“Ngươi muốn cái gì!”
“Rất đơn giản, nói ra tình huống cụ thể làm cách nào các ngươi có được
loại độc dược này.” Thấy hắn thả lỏng khẩu khí, Trang Thư tình biết lời
nói của mình đã có tác dụng, “Còn không ta hỏi, ngươi trả lời.”
Chu Tri Đức nhìn mẫu phi, tay nắm thành quyền lúc này đang phát run,
trong mắt tràn đầy không cam lòng và oan hận, không trả lời Trang Thư
Tình, hắn nhìn Bạch Chiêm nói: “Trước khi ngươi còn chưa xuất hiện,
người phụ hoàng sủng ái nhất là ta, nếu không có ngươi, hiện tại ta
không cần động thủ, chỉ cần chờ mấy năm nữa, ta không cần phải dựa vào
Chử gia cũng có thể tự hành động, nhưng tất cả đều bởi vì ngươi, ta
không chờ được.”
Chu Tri Đức oán hận tăng thêm ngữ khí, “Quyết định của phụ hoàng là muốn ngươi làm thái tử, hắn muốn đem Đại Chu cho một kẻ khác họ, rõ ràng
ngươi chỉ là một người nhảy ra giữa đường, dựa vào cái gì lại đưa cho
ngươi, ta không phục.”
Ánh mắt Bạch Chiêm không hề phân cho hắn một chút, nhặt lấy áo choàng
lại bị chợt xuống lần nữa dắp lên cho Thư Tình, nhẹ nhàng trả lời một
câu “Mắc mớ gì tới ta” Chu Tri Đứa nghe thấy hắn nói tức đến hộc máu.
“Đúng vậy, chúng ta tranh tới tranh lui, tất cả bẫy rập đều đã thiết kế
tỉ mỉ, nhưng ngay cả ánh mắt ngươi cũng không thèm liếc một cái, tài
năng chúng ta không bằng ngươi, đã như vậy, ngươi trở về làm gì? Vì sao
phải để phụ hoàng biết hắn có người con trai như ngươi? Ngươi hỏi mấy vị hoàng huynh khác, từ khi ngươi trở về, phụ hoàng có bao giờ liếc mắt
coi trọng chúng ta lần nào chưa? Chỉ cần ngươi cho phụ hoàng chút gì đó
ngài cũng có thể cao hứng rất nhiều ngày, liếc tiếc dùng như bảo bối, có thứ tốt gì cũng chia cho ngươi một phần, còn dư lại mới phân cho chúng
ta, những thứ ngươi cần không cần ngươi mở miệng, ngài đều tự mình chuẩn bị tốt nhất, phái người mang đến đưa cho ngươi, không chỉ thế ngài còn
lo lắng ngươi có thích hay không, một bộ dáng thắc thỏm lo lắng cho nhi
tử, nhưng đưa cho chúng ta lại là ban thưởng, chúng ta phải dập đầu tạ
ơn, cùng là nhi tử, dựa vào cái gì đối với ngươi lại bất đồng như vậy?
Dựa vào cái gì chúng ta phải dùng đổ thừa của ngươi? Bạch Chiêm, ngươi
vì sao lại trở về!”
“Ngươi muốn biết vì sao, vậy ta liền trả lời cho ngươi.” Trang thư Tình
lạnh mặt, cảm xúc muốn bảo vệ hắn dâng lên trong lòng nàng, “Bởi vì Bạch Chiêm chỉ đem vị lão nhân cao cao tại thượng kia coi là phụ thân, chàng ấy không muốn vị trí kia, chàng vốn không muốn bấu víu, không hề muốn
bất cứ thứ gì từ hoàng thượng, cũng không cần ngài ấy phải cho mình bất
cứ thứ gì, bởi vì bản lĩnh của Bạch Chiêm có thể khiến chàng ấy có được
thứ tốt hơn, ngươi hâm mộ, ngươi ghen tị, là bởi vì ngươi không tài giỏi bằng chàng ấy, nếu ngươi có bản lĩnh, biết suy nghĩ thì nên coi chàng
ấy là mục tiêu để vượt qua, chứ không phải giết cha, giết vua!”
Yếu hầu Chu Tri Đứa chan chát nhìn nàng, hắn muốn phản bác, hắn tức giận muốn mắng nàng không hiểu cái gì thì đừng chen miệng vài, hắn thậm chí
muốn xông lên đánh nàng, nhưng cuối cùng, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt đỏ bừng chăm chăm nhìn nàng, mong rằng có thể đâm nàng ta một nhát.
Nhưng ngay cả một cử động nhỏ hắn cũng không dám.
Chỉ cần hắn vừa động, tin rằng nam nhân kia nhất định sẽ giết chết hắn.
Đã ở trong tình cảnh như vậy, cho dù chết cũng phải chết quang minh chính đại.
Nhưng hắn không muốn chết!
“Đường tranh công có rất nhiều, ngươi lại chọn con đường tệ nhất, còn
trách được ai?” Nói xong, Trang Thư Tình đột nhiên nhìn về phía Lục
hoàng tử, “Đệ không thể học theo hắn, nhưng thứ dùng thủ đoạn để cướp sẽ không có được lâu dài.”
Chu Tri Tiếu không nghĩ rằng nàng sẽ nói chuyện với hắn, giật mình một chút, sau đó trịnh trọng gật đầu.
Hắn không ngu.
Kẻ ngu dốt không có khả năng sinh hoạt tốt trong cung trong khi bản thân không trọn vẹn, lại mất đi sự che chở của mẫu tộc. Hắn chỉ có chút
không ngờ, nữ tử lúc nãy còn ôn nhu với hắn như vậy cũng có khi trở nên
sắc bén.
“Nói đi, loại độc này ngươi có được từ đâu, dược liệu như thế nào, làm thế nào để hạ độc?”
Lương quý phi lo lắng nhìn nhi tử gần như sắp không chịu đựng được,
những lời này đều như dao nhọn đâm vào tim nhi tử, nhi tử của nàng thuận buồm xuôi gió từ nhỏ đến lớn, sao có thể chịu được đả kích như vậy.
Chu Tru Đức cũng không nhìn nàng, thở hổn hển trào phúng nói: “không phải ngươi rất lợi hại sao? Còn cần hỏi ta?”
“Ngươi có thể không trả lời, nếu đám ngươi các ngươi có có chút tác dụng vậy còn cần các ngươi làm gì.”
Hướng Tả mang theo hai người phối hợp tiến lên một bước, bộ dáng tùy thời đều có thể bắt người.
Tình thế hiện tại không mạnh bằng người, Chu Tri Đức không thể không cúi đầu, “Độc lấy từ Cúc Quốc, dùng ít sẽ không người bất tỉnh, thuốc dẫn ở trong trà của phụ hoàng.”
“Phải rồi, sao ta có thẻ quên, ngươi như ngươi có thể vì đạt được mục
đích không tiếc dẫn sói vào nhà, chết nhiều tướng sĩ như vậy, cũng chỉ
vì dục vọng trong lòng ngươi.” Nghĩ đến trưởng tử Từ gia chết thàm, tầm
tình Trang Thư Tình liền không tốt lên được, bao nhiêu người chết, nàng
không dám biết.
“Độc dược này ngươi còn không? Còn nữa, ngươi có biết độc này hại người như thế nào không? Ví dụ như đầu, hay lục phủ ngũ tạng.”
“Tất cả độc dược đều ở trong lư hương kia, các ngươi có thể đi xem xét.” Chu Tri Đức cười có chút ác ý, “Về phần tổn thương ở chỗ nào,… ta cũng
không phải đại phu, không nhìn ra được.”
Ôn Đức tự tay cầm lư hương đến, Chu Tề nhận lấy mở nấp ta nhìn, ngửi một lát liền thất vọng lắc đầu, “Chỉ còn lại bụi.” Chu Tri Đức cười càng
thêm ác ý.
Trang Thư Tình tự cảm thấy cản thân không phải thành phần bạo lực, như
nhìn bộ dáng này của hắn nàng chỉ muốn đ lên đánh cho hắn một cái, nhưng mà hiện tại nàng cũng không còn sức, chỉ hừ hừ nói: “Ngươi tốt nhất nên mong rằng hoàng thượng có thể tỉnh lại, hoàng thượng vẫn nhớ kỹ tình
phụ tử, không nỡ xuống tay với hoàng tử, nhưng người khác thì chưa hẳn.”
Ý cười chưa kịp thu liễm lại nghe thấy lời này, mặt Chu Tri Đức lập tức
liền vặn vèo, há mồm lập tức muốn trào phùng lại nàng một câu, nhưng
Lương quý phi lại dùng sức giữa chặt tay hắn, hắn vừa nhìn qua liền liên tục lắc đầu.
Không nên chọc giận nàng ta, không nên chọc giận người này, Chu Tri Đức
hiểu được ý trong mắt mẫu phi, lập tức đem lời nói nuốt về, câu này của
Trang Thư Tình nói không sai, nếu phụ hoàng còn sống, Chử gia nhất định
là tội tru di cửu tộc, nhưng hắn là hoàng tử, phụ hoàng sẽ bắt hắn nhốt
lại trong phủ giống như đại huynh và tứ huynh, sẽ không lấy tánh mạng
của hắn, nếu đổi lại là người khác, không có ai sẽ thủ hạ lưu tình với
người đã từng hại mình mà lưu lại mối họa bên người.
Nhìn lão nhân đang ngủ trên giường, Chu Tri Đức đột nhiên nhớ tới mới
sáng nay hắn còn cùng phụ hoàng đi thăm mẫu phi, thời khắc kia, bọn họ
giống như một đôi phụ tử chân chính.
Khi đó trong lòng hắn đều tràn đầy ý nghĩ, làm sao có thể hành động
thiên y vô trùng, căn bản không cảm nhận được thứ này, cho tời bây giờ,
thứ hắn có thể dựa vào, cũng là sự nhân từ của phụ hoàng.
Chu Tri Đức mím môi, dời tầm mắt, mang theo sự chật vật cùng chột dạ chính hắn cũng không biết.
Ôn Đức đưa lư hương đến trước mặt Trang thư Tình.
Trang Thư Tình khảy khảy bên trong một chút, hỏi Chu Tề, “Không được?”
Chu Tề lắc đầu, “Ta học nghệ không tinh, không nhìn ra được.”
“Mạch tượng có biến hóa gì không?”
“Không có, vẫn rất chậm, giống như đã dứt nhưng không đứt.”
Trang Thư Tình nhìn ra bên ngoài, đã gần đến hoàng hôn, thời gian nàng
đến kinh đô đã khỏng ba canh giờ, đám Trần Nguyên mang theo ít người hắn là sẽ không quá chậm, huống chi có người đến thông báo, nhận được tin
hẳn là sẽ tới sớm hơn, chỉ mong hoàng thượng có thể chịu thêm một chút.
Nàng bị người đồn rằng có thể khởi tử hồi sinh, nhưng trước mắt nàng chỉ có thể bó tay thúc thủ, từ phù thủy này gán trên người nàng cũng khiến
nàng có chút chột dạ.
Phù thủy hẳn là có thể dời núi lấp biến, không thứ gì mà không làm được, chứ không phải vô dụng giống như nàng.