Phê xong tất cả tấu chương, Trang Thư Tình để Giang Hải chuyển đến chỗ của hoàng thượng.
Hoàng thượng chỉ tùy tay lật xem mấy bản, sau đó cho Ôn Đức đưa về,
“Hoàng thượng nói những chuyện này sau này Trang tiểu thư cứ tự mình phê chuẩn không cần phải đưa đến chỗ của hoàng thượng nữa.”
Ôn Đức nhớ đến khi hoàng thượng liền thở dài nói: “Lúc đó đưa nàng lên
vị trí này cũng vì bất đắc dĩ, lại không nghĩ rằng đây chính là quyết
định đúng đắn nhất cuộc đời này của trẫm.”
Ngày tiếp theo vẫn ngự triều ở nghi thiên điện, mọi chuyện đều phải đặt
dưới mắt hoàng đế, đây là chuyện mà Trang Thư Tình nàng kiên trì muốn
làm.
Lần này, Trang Thư Tình không chờ những người khác mở miệng trước liền
nói: “Ta đã cho người đi điều tra, con số bình quân mỗi ngày các bộ
trình lên có khoảng 120 tấu chương, nhưng những chuyện bắt buộc ta phải
xử lý, phê duyệt lại không vượt quá 100, ta muốn hỏi các vị, nếu như
chuyện gì cũng phải giao hết vào tay ta thì còn cần các ngươi để làm gì? Những chuyện cỏn con đó các ngươi ra mặt giải quyết so với đưa vào tay
ta có gì khác nhau? Chức vụ của các ngươi để làm gì? Quyền lực của các
ngươi dùng ở đâu?”
Ý của nàng… là muốn chính bọn họ tự ra quyết sách?
Trong mắt chúng thần đều có chút hưng phấn, Trang tiểu thư này cuối cùng là nàng không hiểu hay đã quá hiểu?
Từ trên bàn cầm lấy một quyển tấu chương, “Đây là tấu chương của bộ lễ
trình lên, xin chỉ thị là, trang phục và phục sức của ta phải làm như
thế nào… Chuyện này các ngươi không cần tốn tâm tư, ta chính là ăn mặc
như thế này, cũng không phải không thể ra ngoài gặp người, nghe nói xiêm y của ta vẫn luôn dùng vải dệt vô cùng tốt, đổi lại là các ngươi làm
thì không nhất định sẽ tốt như vậy.”
“Cái này.” Trang Thư Tình lại cầm lấy một bản tấu chương lên, “Nếu ban
trước còn có thể nói là xin ý kiến của ta, nhưng cái này… Ngô đại nhân,
nếu một ngôi nhà trong kinh bị cháy cũng cần phải tấu lên cho hoàng
thượng thì có phải nhà ai mới sinh, người nhà ai mới chết, hoàng thượng
đều nhất thiết cần phải biết sao?”
Ngô đại nhân bị điểm danh mặt đều đã sắp cúi đến ngực, trong lòng cảm
thấy khó chịu. Hắn viết tấu sớ như vậy đã mười năm, bao nhiêu năm trước
cũng không sao, thế nào hôm này lại không được?
“Cảm thấy ta không có việc gì nên kiếm chuyện sao? Hoặc là, cảm thấy ta làm như vậy là vì muốn củng cố quyền lực?”
Ném tấu chương lên bàn, Trang Thư Tình giương mắt về phía chúng thần.
“Kỳ thực ta chỉ muốn khiến bản thân ta thoải mái một chút, mong muốn
quyền lực trong tay của các ngươi có thể được vận dụng một cách triệt
để, chuyện gì cũng cần xin quyết định của hoàng thượng cũng không thể
chứng minh được rằng các ngươi có bao nhiêu tôn kính hoàng thượng, bất
quá chỉ là sợ gánh phải trách nhiệm thôi, như vậy, còn cần các ngươi để
làm gì?”
Mấy chục nam nhân trong phòng bị một nữ nhân khinh miệt nói ‘Cần các
ngươi để làm gì?’ cơ hồ nháy mắt liền bị kích động, không kiên nhẫn lên
tiếng, “Hạ quan xin hỏi Trang tiểu thư. Thế phải làm như thế nào thì mới hữu dụng?”
“Đơn giản, ngươi là quan viên bộ binh, chuyện gì liên quan đến nội bộ
thì ngươi tự mình đưa ra quyết sách, Binh bộ thượng thư là người lãnh
đạo trực tiếp, ngươi cứ xin chỉ thị của hắn mà chấp hành, đây là quyền
hạn chức quan của các ngươi, cũng là nghĩa vụ các ngươi cần phải làm,
nếu ngươi không tài giỏi hơn ngươi khác thì dựa vào cái gì ngươi có thể
làm quan mà người khác không thể?”
Trang Thư Tình nâng cằm. “Chuyện trước kia ta không xen vào, về sau cũng không có liên quan gì đến ta nhưng hiện tại người đang giám quốc là ta, tất cả các ngươi làm việc phải dựa trên quy củ của ta, ta cho các ngươi thời gian để thích ứng, hi vọng ngày mai số lượng tấu chương ta nhìn
thấy trên bàn không vượt quá một trăm, ngày sau, không vượt quá chín
mươi, cứ như vậy mà giảm xuống.”
Mọi người hai mắt nhìn nhau, không một người lên tiếng.
Lâm Tri bước ta khỏi hàng, “Lão thần ngu dốt, không thể không hỏi.”
Thái độ của Trang Thư Tình với hắn coi như là khá khách khí, “Lâm đại nhân, mời nói.”
“Nghe ý tứ của Trang tiểu thư làm muốn phải tự bản thân quyết đoán hết
tất cả sự vụ, lão thần muốn hỏi. Chuyện xử lý có cần bó buộc trong phạm
vi nào hay không? Hay là tất cả mọi chuyện đều như vậy, nếu tất cả mọi
chuyện ta đều phải tự mình làm chủ, như vậy có phạm vào tội khi
thượng(*) hay không?
(*) Khi thượng: khinh thị người trên --> ở đây chỉ hoàng thượng
“Phạm vi xử lý như thế nào chư vị đại nhân đều phải nắm chắc, đó là
quyền hạn của các ngươi, các ngươi không phải trẻ con, không cần một
tiểu bối như ta cầm tay chỉ từng nét chữ, như vậy sẽ là trò cười của
người làm quan, cũng là trò cười của toàn thiên hạ, về phần khi thượng…
Ta chỉ nói chuyện do các ngươi quyết định, chứ không nói tất cả mọi
chuyện sẽ không để cho hoàng thượng biết.”
Lâm Tri chắp tay, lui trở về.
“Đối mặt với bất kỳ chuyện nào thì cũng phải đưa ra nhiều phương hướng
giải quyết rồi chọn ra phương pháp thích hợp nhất để xử lý, ta cũng muốn nhìn một chút, các vị có thật sự thích hợp ngồi ở trên vị trí kia
không, thời gian mười ngày hy vọng các vị có thể thích ứng tốt, về phần
khác, Ôn công công, tuyên chỉ đi.”
“Vâng.” Ôn Đức lấy ra thánh chỉ, tất cả mọi người quỳ xuống.
”Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Lã Bách Song, Phan Lập, Trần Như Phi, Cát Hạo bốn người này khi tại vị chưa từng đề ra kế sách giải
quyết cùng các vị quan viên trong bộ, có cử chỉ phạm thượng, nay đoạt
này chức quan, ra lệnh cưỡng chế bế môn tại gia, có chư khanh ở đây
chứng giám, khâm thử.”
Lời ngắn ý giản, tuy là viết trong thánh chỉ, nhưng nghe ngữ khí lại
giống như là lời của Trang Thư Tình, Trang Thư Tình cũng không phủ nhận, nhìn về phía bốn người đã sắc mặt xanh mét: “Ngày hôm qua ta đã cảnh
cáo, nếu không muốn làm chức quan này, vậy thì từ đi, Trương đại nhân,
Đổng đại nhân và Vệ đại nhân, các vị hãy mau chóng chọn ra người thích
hợp thay vào chỗ trống đi.”
“Vâng.”
Đổng Minh Dương trả lời vô cùng lớn, tiểu cô nương tự nhiên tùy ý như
chốn không người này chính là cháu gái của hắn, nhìn đi, nàng có bao
nhiêu lợi hại, quả thực nữ nhi nói đúng, uy phong tám phía, không cần đi hỏi thăm nhiều hắn cũng có thể tưởng tượng được, sau ngày hôm nay lời
đồn về nàng sẽ tăng lên đến mức độ nào.
Không cần nói nữ nhi sùng bái Thư Tình như thế nào, mà ngay cả hắn cũng không thể không bội phục.
Hẳn là tất cả thông minh tài trí, cam đảm khí phách của Đổng gia và Trang gia đều dồn hết trên người nàng.
Quyền lực cao nhất của một quốc gia cứ như vậy được đặt vào tay của một nữ nhân, hơn nữa còn là công khai.
Người hữu tâm thì bàng quan, cũng không người không phải không muốn nhân cơ hội đảo loạn, nhưng cuối cùng là bị tước mất chức quan, ngay cả thể
diện cũng mất đi sạch sẽ.
Mặc kệ nói như thế nào, bị một nữ nhân điểm danh trào phúng, người hơi
có chút tự tôn đều sẽ không tiếp thục được, cũng có không ít người vì
tránh đi chuyện mất mặt này mà làm việc để tâm hơn rất nhiều.
Chỉ cần để bụng, hiệu suất chắc chắn sẽ tăng lên.
Số lượng tấu chương đưa tới mỗi ngày giảm đi rất ít, nhưng quả thật là
có giảm, đại nhân các bộ gầy đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy,
nhưng tinh thần ngược lại rất tốt.
Có thể là vì thật sự dụng tâm làm việc nên có cảm giác thành tựu tràn đầy.
Ba ngày sau trời liên tiếp mưa, thời tiết sau cơn mưa trở nên trong vắt.
Tuần cuối của tháng tư, cỏ cây như chứa đầy sức sống, trên lá còn đọng
hơi nước, ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ ra sắc màu xinh đẹp.
Lệnh cấm của kinh đô được trừ bỏ, thủ vệ chung quanh cửa thành được bổ xung thêm rất nhiều.
Khi nhìn thấy số lượng lớn xe ngựa đang chạy đến kinh thành, thủ vệ ập tức thông tri trưởng quan.
Lúc trước xảy ra phản loạn, thần kinh mọi người vẫn còn buộc chặt, hai
tiểu đội nhân mã, mỗi đội mười người lập tức được điều đến.
Xe ngựa ngừng lại.
Có người cởi đao xuống cho thuộc hạ dục ngựa tiến lên, chắp tay hướng về phía đoàn người xa lạ, “Bản quan thống lĩnh cấm quân Kim Quý, phụng
mệnh hoàng thượng lĩnh người Từ gia lên kinh, đây là quan bài của hạ
quan.”
“Nguyên lai là Kim đại nhân.” Người dẫn đầu tiểu đội tiếp nhân quan bài
cẩn thận nghiệm qua, sau khi xác định là thật lập tức liền thu hồi phòng bị: “Hạ quan Tà Quân, hiện là tướng thủ thành Đông, Trang tiểu thư sớm
có truyền xuống mệnh lệnh, Khi đại nhân trực tiếp vào kinh yết kiến, về
phần mọi người Từ gia, hoàng thượng đã ban thưởng phủ đệ, thỉnh mọi
người trước trở về phủ đệ nghỉ ngơi, chờ triệu kiến.”