Ác Nhân Thành Đôi

Cuối thắng năm đầ háng sáu, đây là khoảng thời gian mà thời tiết dễ chịu nhất.

Trời đêm trăng thanh gió mát, lấp lánh đầy sao, vô cùng đẹp.

Bạch Chiêm một mình một mình đúng một chỗ, tứ phương xung quanh đứng bốn người, trong đó có mộtngười là bộ trưởng bộ tộc Mộc Hạ, Bạch Thực Nhi.

“Muốn đột phá, quan trọng nhất là phải chuẩn bị tinh thần, ngươi sẽ phải trải qua những chuyện mà ngươi chưa từng nghĩ đến…” Bạch Thự Nhi đột nhiên ngừng lại, một chút sau lại nở nụ cười,”Nhưng mà, lo lắng ho ai cũng không cần lo lắng ngươi.”

Bạch Chiêm khẽ gật đầu với hắn, không hề có chút khách khí nào, “Bắt đầu đi.”

Bốn người nhìn nhau, sau đó nhanh chóng tản ra, bọn họ vô cùng thưởng thức Bạch Chiêm Nhi, nhưng đối với một vị hậu bối cuồng vọng như vậy, bọn họ cũng nên cho hắn chịu chút giáo huấn.

Bạch Chiêm cho tới bây giờ không phải là người bị động để kẻ khác đánh, lúc bốn người kia bắt đầu hành động hắn đã sớm chuẩn bị, Bạch Chiêm đánh thẳng về phía người lạ mặt nhất trong bốn gương mặt kia, trong bốn người, người này là mạnh nhất.

Nhưng, hắn không ngại.

hắn tin là trong thiên hạ có lẽ sẽ có người lợi hại hơn hắn, nhưng nhất định sẽ không phải đối thủ củahắn.

Trận đánh này sau khi bắt đầu, chớp mắt đã mất hơn nửa buổi tối.

Nhưng Bạch Chiêm vẫn chưa có đột phá.

Lúc này vẻ mặt bốn người da khó nén mệt mỏi, bọn họ không cảm thấy kinh ngạc bởi vì Bạch Chiêmkhông đột phá, khiến bọn họ kinh ngạc là hắn có thể kiên trì được lâu như vậy.

Lúc trước Bạch Trạch Nhi đột phá chỉ cần hai người trong số bọn họ, hơn nữa chỉ cần tốn một canh giờ là da đột phá, đương nhiên, đó là vì sau mấy lần đột phá thất bại hắn mới có thể thành công.

Nhưng lần này là bốn người, không chỉ thế, bọn họ đã đánh nhau gần ba canh giờ nhưng đối phương vẫn chưa kiệt sức, đây mới chỉ là chưa đột phá, nếu như đột phá… Ai còn có thể là đối thủ của hắn?

Bốn người nhìn nhau, từng người thối lui, Bạch Thực Nhi giương giọng nói: “Bạch Chiêm Nhi, một kích cuối cùng, nếu không thành, chỉ có thể để lần sau, nhưng mà ngươi nhất định phải biết rằng, đây đã là bốn người chúng ta cùng liên thủ đánh, trên thế gian này, ít có địch thủ.”

Bạch Chiêm không ngừng tay gió thổi xiêm y của hắn bay phấp phới, lúc này khí huyết của hắn đang nổi cuồn cuộn, thân thể chống đỡ đến cực hạn, nhưng hắn biế, sắp đến rồi!

“Đến!”

Trần Nguyên đột nhiên hay đôi săc mặt, một phen túm lấy Thanh Dương Tử nhanh chóng chạy ra xa, “Nhanh chong lui ra.”

“Ầm!”

Bạch Chiêm bị văng ra khỏi chỗ, một búng máu phun ra giữa không trung.

Bốn người Bạch Thực Nhi cũng không tốt hơn hắn, người nào cũng bị Bạch Chiêm phản kích thương đến nội phủ.

Lau đi vết máu dính trên khóe môi, bạch Thự Nhi nói, “Nếu còn không được, sau này đành phải thêm hai người đấu với hắn.”

Trong lòng mấy người đều cam thấy bọn họ bị nghẹn một cục tức, nhịn không được nói: “hắn mới bao lớn? Sao lại lợi hại đến như vậy, nếu đến tuổi này của chúng ta… haiz, ta có thể tự mình hiểu lấy, takhông phải đối thủ của hắn, Bạch Trúc Nhi, ngươi thì sao?”

Bạch Trúc Nhi chính là người lạ mặt mà Bạch Chiêm nghĩ, hăn cực ít xuất hiện trước mắt người khác, bời vì hắn còn phải luyện công, hắn là lực lượng cốt lõi của bộ tộc khi đối mặt với kẻ thù.

Bạch Trúc Nhi nhìn Bạch chiêm đang bị thuộc hạ vây quanh, “Ta cũng không thể. Tộc trưởng, lưu hắnlại.”

“không lưu được, hắn là hoàng tử Chu Quốc.”

“Quốc gia ở trung nguyên cho tới bây giờ không thiếu hoàng tử.”

Bạch Thực Nhi bắt đắc dĩ nhìn về phía vị đường đệ cố chấp của hắn, “hắn không phải đám hoảng tử vô dụng kia, hắn rất mạnh, thuộc hạ của hắn cũng rất mạnh, nga cả vị hôn thê của hắn cũng rất lợi hại,một nữ nhân lại có thể nắm giữ đại cục khi nam nhân của mình vắng mặt, đừng nói là bộ tộc Mộc Hạ, ngay cả nhưng bộ lạc khác, ngươi có từng nghe tới nữ nhân nào có khả năng như vậy sao?”

“Mãn phụ bộ lạc đều là nữ nhân.”

“Thế nhưng một khi thế cục cân bằng của các bộ lạc bị đánh vỡ, bộ lạc chịu thiệt đầu tiên chính là các nàng.” Bạch Thực Nhi đối với Mãn Phụ bộ lạc trước tới nay chưa từng có hảo cảm, nhưng hắn biết có thể lọt vào trong mắt Bạch Chiêm, hơn nữa còn được hắn giao phó trọng trách lớn như vậy, nhất định sẽkhông kém.

Bạch Trúc Nhi thu hồi tâm mắt nhìn về phía dường huynh, “Người rất xem trọng hắn?”

“Hăn là hoàng tử Chu Quốc,” Lưu lại một câu như vậy, Bạch Thực Nhi đi về phía Bạch Chiêm.

Ba người còn lại nhìn nhau, đã hiểu được ý trong lời của hắn.

Mộc Hạ bộ lạc rất cường đại, chính bởi vì bọn họ bị giói hạn hoàn cảnh sinh tồn do đó buộc phải mạnh mẽ, nếu bọn họ cường thịnh trở lại sẽ có những thứ không thể chiếm được, bởi vì nơi này căn bản làkhông có.

Chỗ này không có nhưng trung nguyên dồi dào như vậy, sao có thể thiếu!

thì ra là vậy!

Ba người cũng cùng đi theo.

“Cảm giác như thế nào?”

Trần Nguyên thầm lui về sau một bước đề cao phòng bị, “Công tử vẫn chưa tình lại.”

Bạch Thực Nhi làm người lâu đến sắp thành tinh, sao có thể không nhìn ra mấy người bọn họ đangphòng bị hắn, cũng không tiến lên nữa, nói với hắn: “Ta trở về trước, các ngươi bảo vệ hắn cho tốt, trênthao nguyên có sói.”

“Đa tạ tộc trưởng báo cho biết.”

Nếu không phải biết đám người này trung thành tuyệt đối với Bạch Chiêm, hắn thật muốn dụ dỗ bọn họ ở lại đây, Bạch Thực Nhi vô cùng tiếc nuối lắc đầu, chắp tay sau lưng rời đi.

Sau khi xác định người đã đi xa, Trần Nguyên mới thấp giọng họi Thanh Dương Tử, “Như thế nào rồi?”

Ngũ quan của Thanh Dương tử nhăn thành một nhúm, “Mạch tượng có chút cổ quái, không giống lúc trước, công tử… có thể là đã đột phá.”

Trần Nguyên nhất thời chấn động, “Thanh Dương Tử, ngươi lưu lại bên người công tử, nhưng người khác tản ra bảo vệ.”

"Vâng."

Thời gian Bạch CHiêm hôn mê vừa đúng hai đêm.

Buổi sáng ngày thứ ba, Bạch Trạch Nhi tiến đến, ôm một cái giỏ trúc to như hai ngày trước, bên trong toàn là đồ ăn.

“Vẫn không có động tĩnh gì?”

Trần Nguyên tiến lên tiếp nhân nói cám ơn, “Vẫn như vậy.”

“Đây là cơ thể hắn bắt đầu thích nghi với quá trình đột phá, nhưng mà trước giờ thời gian đột phá cũngkhông lâu lắm, dùng một tối với nửa ngày là xong, thời gian của hắn lâu như vậy, Bạch huynh đệ sau này nhất định sẽ vô cùng lợi hại.”

Đó là đương nhiên, công tử nha ta chưa đột phá đã có thể thoải mái đánh ngã ngươi, sao có thể khônglợi hại, Trần Nguyên vừa ăn đồ ăn của người ta vừa thầm khinh bỉ người ta trong lòng.

Mãi cho đến ngày thứ năm Bạch Chiêm vẫn chưa thức dậy, chờ đến khi Trần Nguyên gấp đến độ đứng ngồi không yên, Bạch Chiêm hắn mới thở dài một hơi mở mắt ra.

Thanh Dương Tử lập tức chạy đến bắt mạch cho hắn, chưa kịp hỏi gì, đám thuộc hạ xung quanh đã thấy Thanh Dương Tử cười thấy răng không thấy mắt, “Công tử, ngài đột phá!”

“Ừ, đột phá.” Bạch Chiêm khó có khi nở nụ cười khi Trang Thư Tình không ở bên cạnh, “Mấy ngày?”

“Năm ngày.”

“đi chuẩn bị, nên về nhà.”

“Vâng.”

Về nhà, từ này thật vô cùng dễ nghe, ngay cả Thanh DƯơng Tử người không hề có cái khái niệm này cũng cảm thấy cả người hăng hái.

Bạch Thực Nhi nhìn đám người trước mắt cùng với Bạch Chiêm đang mang theo vô hạn sức sống khôngkhỏi cảm khái, nếu có thể lưu lại một hậu bối như vậy…

Lắc lắc đầu, Bạch Thực Nhi cũng biết hắn lại đang vọng tưởng.

“đi nhanh như vậy? Ngươi mới vừa đột phá thôi, nếu không ngải thì lưu lại một chút rồi hãy đi.”

“không cần.” bạch Chiêm nhìn thẳng Bạch Thực Nhi, “Thứ Mộc Hạ bộ tộc cần ta sẽ co người đưa tới, mặt khác, ta sẽ lưu lại một người, hắn phụ trách liên lạc giữa ta và Mộc Hạ bộ tộc.”

Bạch Chiêm không nói rõ vì sao cần liên lạc, nhưng Bạch Thực Nhi nghe liền hiểu, đây quả là cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, hắn đoán chắc với tính tình của Bạch Chiêm Nhi tất nhiên sẽ mang đến ưu việt cho bộ lạc, nhưng hắn không nghĩ rằng hắn có thể làm việc triệt để như vậy.

Được, tốt lắm.

Bạch Thực Nhi gật đầu, “ta cụng không nhiều lời vô nghĩ, Mộc Hạ bộ tộc vịnh viễn hoan nghênh ngươi, nếu có chỗ nào cần Mộc Hạ bộ tộc hỗ trợ, chúng ta nhất định nghĩ bất dung từ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui