Ác Nhân Thành Đôi

Biến mất trong tầm mắt của mọi người gần một tháng nay,Trang Thư Tình rốt cuộc đã xuất hiện.

Nàng không cần dùng Xe ngựa Lúc trước để tránh tầm mắt của mọi người,
chiếc xe lần đầu do nội phủ được Bạch Chiêm yêu cầu thiết kế đặc biệt.

Là chiếc xe làm theo quy cách của Hoàng Tử, nhưng bỏ đi những màu sắc
hoa lệ, bốn phía treo vải xa-lanh, có thể ẩn ẩn nhìn thấy được bóng
người bên trong.

Chiếc xe ngựa này vừa ra khỏi bạch phủ lập tức liền hấp dẫn tầm mắt của
mọi người, gió nhẹ thổi qua, xa-lanh nhẹ nhàng phấp phới, lộ ra hai bóng người đang cùng ngồi bên trong.

Trang tiểu thư bình yên vô sự!

Không đợi xe ngựa tiến vào hoàng cung, tin tức này lập tức được truyền khắp kinh đô.

Người chính là như vậy, không có thông tin chính xác bọn họ còn đang lo
lắng, không biết nàng có phải thật sự chuyển tốt hay không, trong lòng
một bước khó đi, không ít người liền bắt đầu nghị luận, không biết Trang tiểu thư đối mặt với phán quyết của phụ thân nàng sẽ phản ứng như thế
nào?

“Trước tới nay ta chỉ thấy nhi nữ làm bại hoại gia phong, hủy hoại sự
nghiệp của tổ tiên, khiến cho cha mẹ tức chết, nhưng làm phụ thân lại
kéo chân sau của nư nhi như Trang Trạch Lương ta vẫn thấy lần đầu tiên,
hắn như là không giết chết tử nữ của mình thì đời này hắn sống không yên vậy, cũng không biết kiếp trước Trang tiểu thư tạo phải nghiệp gì mà
kiếp này lại đầu thai vào Trang gia.”

Người nói chuyện thở dài lắc đầu, những người nghe thấy đều đồng ý gật
đầu. “Thật vất vả mới đoạt được mạng lại từ trong tay của diêm vương

nàng lại phải đối mặt với chuyện như vậy, không biết Trang tiểu thư sẽ
đau lòng đến mức nào nữa.”

“Có khổ cũng không biểu hiện ra ngoài, theo ta thấy, Trang tiểu thư
khẳng định sẽ không cứu Trang Trạch Lương, dứt bỏ hết ân ân oán oán này
cũng tốt, Trang tiểu thư trước đến nay luôn làm việc quang minh lỗi lạc, nàng không hề kém cỏi hơn bất cứ nam nhân nào, vẫn luôn là một tấm
gương tốt, ngoài Trang Trạch Lương làm ra chuyện lớn như vậy ra thì
những người khác cũng coi như an phận nhưng Trang tiểu thư lại không
nâng đỡ bọn họ, Trang gia không biết là oán hận nàng như thế nào.”

“Phi, còn oán hận, tội phản quốc là tru di cửu tộc, nhưng chỉ xử quyết
đám một nhà bốn người kia, làm như vậy coi như đã nể mặt Trang tiểu thư
lắm rồi? Muốn nói oán hận sợ là không chỉ có oán hận, bọn họ là oán
Trang tiểu thư một người đắc đạo, nhưng gà chó lại không được lên trời,
Đổng gia chỉ có một mình vị lão tam được làm việc trong triều, nắm thực
quyền, Trang gia có ai? Ta biết được, Trang tiểu thư chẳng những không
đề bạt người Trang gia, còn phái người đặc biệt đi truyền tin, chính là
sợ bọn họ làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến nàng, nói ra cũng coi như nhẫn
tâm.”

“Nhưng nếu nói, Trang tiểu thư sau khi lên giám quốc, nàng bị quyền lợi
mê muội, bốn phía đề bạt Trang Đổng hai nhà, như vậy hoàng thượng có thể tin nàng sao? Thái tử điện hạ cũng sẽ không đề phòng nàng sao? Nhẫn tâm vậy là đúng, bằng không chính là mang họa đến cho bọn họ, Trang tiểu
thư là người thông minh, cũng chỉ có người thông minh như vậy mới có thể trong tình huống Trang Trạch Lương phản quốc nàng vẫn có thể bảo vệ
được Trang gia.”

“Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, bằng không nàng cũng sẽ không bị
bệnh đến như vậy, nghe nói Phúc Nguyên đại sư của tăng trí tự dùng hơn
mười ngày mới có thể cứu nàng trở về, chỉ mong là lần bị bệnh này sẽ

không ảnh hưởng gì đến thân thể nàng, một nữ nhân có thể làm được đến
như vậy, đã là chuyện không hề dễ.”

“Phúc Nguyên đại sư? Trước kia chưa từng nghe qua người này.”

“Tăng trí tự truyền thừa nhiều năm như vậy còn không phải có chút bản
lĩnh hay sao? Chứ người nghĩ một vị đại sư có bản lĩnh như thế nào? Bản
lĩnh chân chính sao có thể dễ dàng để lộ ra ngoài. Ta có biết được vài
chuyện, đến đến, ta sẽ nói cho các ngươi vài chuyện về vị đại sư này…”

Đề tài tiếp theo cứ như vậy được dời đi, bốn người trong tửu lâu yên
lặng không lên tiếng động âm thầm trả tiền trà sau đó liền rời đi.

Thái dương rất chói, bốn người tìm một gốc cây râm để đứng lại.

“Phụ thân…” Nếu Trang Thư Tình ở đây chắc chắn nàng sẽ nhận ra, người
nói chuyện là Trang Trạch Dân, người đầu tóc hoa râm, chính là Trang
Bình Chí.

“Nếu như không đến đây một chuyến, chúng ta nhiều lắm mới chỉ biết được
Tình nha đầu bị bệnh thiếu chút nữa liền đi, hơn lắm thì cũng chỉ có thể biết được Trang Trạch Lương thế nhưng làm ra chuyện như vậy, các người
đừng chỉ nghe câu nàng phái người đi canh chừng Trang gia liền sinh bất
mãn với nàng, dưới tình huống như vậy nàng còn nhớ rõ phải bảo vệ Trang
gia đều này nói lên rằng nàng muốn bảo toàn Trang gia, nên nàng mới có
thể bỏ tâm đi quản, bằng không, dưới tình huống như vậy nàng lại bỏ qua
Trang gia, các ngươi nghĩ tương lai của chúng ta sẽ như thế nào?”


Ba người trong đó, trừ Trang Trạch Dân ra còn có lão lục Trang Trạch
Dung, và một vị tiểu bối là Trang Thư Ngộ, lúc này bọn họ đều cúi đầu,
vừa rồi trong tửu lâu, bọn họ quả thực trong lòng không vui.

Trang Bình Chí lắc đầu, “Các ngươi a, tài năng không phải là bẩm sinh,
được nàng che chở nhưng các ngươi có nghĩ cho nàng, nàng đi đến bước này là có bao nhiêu khó khăn, các ngươi đã quên rằng hiện ai nàng mới chỉ
có mười sáu thôi, ngay cả các ngươi cũng sinh ra ý nghĩ như vậy, nếu
không phải nàng phái người trông chừng, Trang gia sẽ bị người ngoài xúi
dụng trở thành dạng gì rồi.”

Mặt Trang Trạch Dân đỏ lên, mấy ngày nay đến đây, cho dù hắn biểu hiện
không khác gì người thường nhưng trong lòng hắn biết, tâm hắn cũng cảm
thấy tự phụ.

Ai cũng đều nịnh nọt tâng bốc hắn, muốn bảo trụ một lòng bình thản, quá khó khăn.

Mà Thư Tình, nàng ở vị trí kia, nàng làm thế nào để bảo trụ sự tỉnh táo?

Trang Trạch Dung ho nhẹ một tiếng đổi đi đề tài, “Đại bá, ngài xem tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

“Đưa bái thiếp cho Đổng gia.”

”Không đi Bạch phủ sao?”

“Đổng gia là thông gia, cho dù bọn họ không tiếp thu thì cũng phải kiên
trì, Trang gia vốn thẹn với Đổng gia, chịu chút sắc mặt là việc nên
làm.”

Không nói Đổng gia sau khi nhận được bái thiếp sẽ như thế nào, lúc này,
Trang Thư Tình đã tiến cung, đứng ở trước mặt hoàng thượng.

“Gầy đi một chút, nhưng tinh thần vẫn còn tốt.” Hoàng đế đánh giá một phen, ý cười trên mặt vẫn chưa lui đi.


“Nhưng tình huống của ngài lại không quá tốt, không phải con đã nói thân thể của ngài không thể bị bệnh nữa hay sao? Cho dù là bệnh nhỏ, thì đối với ngài nó cũng là bệnh nặng.” Vừa nói xong, Trang Thư Tình lập tức
tiến tới long sàng, kê gối xuống, cầm tay bắt mạch.

Hoàng đế thấy vậy bật cười, lại có chút rối rắm, được người quan tâm lo lắng, ai có thể mất hứng cho được.

Nhíu mày, Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Chiêm, “Mấy ngày nay sao không thấy Thanh Dương Tử? Hắn đi đâu rồi?”

“Sắp về rồi, hắn nhìn trúng thảo dược của bộ tộc Mộc Hạ, nhưng lấy mầm
đi lại không trồng được nên muốn ở lại một đoạn thời gian mang mầm về.”

Trách không được, Trang Thư Tình gật đầu, “Trước khi đi hắn có nói thân
thể hoàng thượng cần hắn điều trị mới có thể khởi sắc, ta xem quả đúng
là như thế, mấy tháng nay thân thể hoàng thượng không hề có tí khởi sắc
nào cả, phương diện này ta quả không am hiểu.

Vinh Chính xấu hổ cúi đầu.

Không thể trách được mọi người, ai cũng có thứ mình am hiểu và không am
hiểu, ta biết mọi người đều đã tận lực, Thanh Dương Tử vốn có ít người
có thể so với hắn, chờ Thanh Dương Tử trở về ta sẽ nói hắn chỉ điểm cho
các ngươi một chút, hắn sẽ nể mặt ta.”

Dùng phương thuốc của bọn họ ở thế giới để mang lại lợi ích cho cô nhi
viện, Trang Thư Tình nhớ kỹ, tuy rằng bọn họ không biết, nhưng nàng cũng muốn bồi thường cho bọn họ ở một phương diện khác.

Vinh Chính lập tức ngẳng đầu, sau khi xác định lời của Trang tiểu thư
thật không phải thuận miệng nói ra, nhất thời liền kích động, chỉ có thể gật đầu liên tục.

Bản lĩnh của Hữu Vọng chân nhân ai mà chẳng muốn học? Là vị đệ tử duy
nhất của Hữu Vọng chân nhân, hắn đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của
Thanh Dương Tử, nếu có thể được hắn chỉ điểm, vậy Vinh Chính hắn… không, là toàn bộ người của thái y viện đều vui mừng khôn xiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận