Ác Nhân Thành Đôi

Trang Bình Chí chuẩn bị trở về Khê Thủy trấn.

Với hắn mà nói, chuyến đi lần này thật sự không hề đến không, nếu như
hắn không tận mắt chứng kiến, hắn cũng không thể tin tưởng, một nữ tử
của Trang gia lại có quyền thế đến như vậy, được mọi người tâng bốc đến
như vậy.

Hắn không phải người trẻ tuổi, nhưng mỗi khi nói đến, hắn đều cảm thán nàng làm được như vậy cũng không phải dễ.

Sống đến tuổi này, hắn hiểu rất rõ đạo lý, thiên hạ này không có bữa cơm nào mà miễn phí, hiện tại nàng có được bao nhiêu, nàng trả giá bấy
nhiêu mới có được.

Ở nơi mà bọn họ không thấy, vào thời điểm bọn họ không biết, Thư Tình đã làm được đến mức này,

Nàng từng mang mãnh thú trong núi áp chế phản loạn, từng thay máu để cứu mạng hoàng thượng, lấy thân phận nữ tử để giám quốc, cũng bởi vì có
nàng mà trong trận động đất lớn như vậy phần lớn dân cư trong thành mới
có thể bảo toàn tính mạng, đem tổn thất ép đến thấp nhất.

Nàng đã từng hôn mê mười một ngày, nhưng không hề tìm thấy được nguyên
nhân của bệnh, cuối cùng phải nhờ đến đại sư của tăng trí tự mới có thể
cứu về được một mạng, tuy rằng không có ai biết rõ, nhưng tất cả mọi
người đều đoán rằng nàng mệt nhọc quá độ, áp lực quá lớn, cho nên khi
Bạch công tử vừa mới trở về nàng liền thả lỏng khiến cho cơ thể chưa kịp thích ứng dẫn đến hôn mê sâu.

Những chuyện này, bọn họ đều không biết.

Nàng cũng không nói nàng đã trả giá bao nhiêu, chỉ bảo bọn họ ước thúc
những đệ tử có tư chất trong tộc, đợi Trang gia đến ngày quật khởi.

Nàng mang đến vinh quang cho gia tộc, nhưng việc nàng làm, viết ra cũng khó kể hết.

Hắn không chút nghi ngời, nếu như tộc nhân gây ra chuyện không thể vãn
hồi, nàng sẽ không chút do dự gạt bỏ Trang gia, cũng giống như toàn gia
của Trang Trạch Lương vậy.

Nhưng hắn cũng tin tưởng, nếu như Trang gia có người biết tiến lên phía
trước, nàng chắc chắn sẽ mang đến cho bọn họ hỗ trợ rất lớn.

Nha đầu này, nàng còn quyết đoán và cường thế hơn cả nam nhân, cũng càng là người có thể cầm được thì buông được.

Hắn phải làm, là quản tốt tộc nhân, khiến mọi người nhớ kĩ từng thứ mà nàng đã trả giá.

Biết tính toán của tổ bá phụ, Trang Thư Tình cũng không ở lâu, “Khê Thủy Trấn non xanh nước biết, là một nơi tốt để mọi người có thể dốc lòng
đọc sách, những vị phu tử con đã mời đến đều là người có học vấn, mong

bá phụ sắp xếp tốt cho bọn họ, cũng mong bá phụ nhắc nhở các vị đệ tử
trong tộc dốc lòng cầu học, những chuyện lúc trước con đã ứng con đều
nhớ kỹ, măt khác.”

Trang Thư Tình dừng một chút, ánh mắt đảo qua bốn người, “Con biết tâm
của không ít người trong tộc vẫn luôn phấp phỏng, không ít người đều
trách con không đề bạt tộc nhân, nếu con lý giải cũng sẽ có người cho
rằng con đang nói dối, con chỉ hỏi một lời thôi, đại bá, nếu con cho
ngài làm quan, ngài nhận mình có thể đảm nhiệm vị trí nào?”

Trang Trạch Dân không nghĩ tới bản thân sẽ bị điểm danh, nghĩ một lát, cảm thấy huyện lệnh hắn chưa hẳn không thể làm được.

Nhưng lời này vẫn không thể nói ra khỏi miệng, chỉ lắc đầu.

“Đại bá không cần lắc đầu, chắc là ngài cảm thấy huyện lệnh không thành
vấn đề, chỉ là nếu chức quan lớn hơn một chút sẽ không thể đảm nhiệm
nổi, nếu là bình thường, bằng bản lĩnh của mọi người có thể ngồi lên vị
trí kia. Vậy mọi chuyện đều rất dễ nói, không có chỗ nào mà không tốt.
Nhưng mọi người không làm được, bởi vì chức tước của mọi người tới quá
đột nhiên, danh không chính ngôn không thuận, càng bởi vì luôn có người
nhìn chằm chằm vào con, vì chỉ cần tìm ra sai lầm của con lập tức sẽ tìm cách bôi đen con, thậm chí sẽ còn có người bắt lấy nhược điểm của Trang gia để kéo con xống nước, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà
con cho người giám sát chặt chẽ Trang gia, cho dù là Đổng gia, cũng chỉ
có một minh tam cữu của con làm quan trong triều, hoàng thượng từng muốn phục quan cho ngoại tổ phụ, nhưng ngoại tổ phụ cự tuyệt, cũng bởi vì
Đổng gia, cũng bởi vì muốn tốt cho con, trong nhà hiển quý tất nhiên là
chuyện tốt, nhưng sau khi mọi chuyện qua đi, tiếp theo sẽ là mạng của
mọi người.”

Thở ra một hơi, Trang Thư Tình lại nói: “Mà hiện tại, Trang gia tránh né thị phi, vô thánh vô thức càng thể hiện sự thành thật, làm tròn bổn
phận của mọi người, cho dù là hoàng thượng hay là thái tử đều biết Trang gia là một gia tộc tốt, về sau chỉ cần người có tài xuất hiện ở Trang
gia, ai cũng không thể áp chế được hắn, hiện tại con đã thiết kế tốt kết cục về sau cho mọi người, nếu như sau này có người của Trang gia muốn
vào triều làm quan, cho dù con đã thối lui, thì ấn tượng tốt này vẫn còn để lại, đến lúc đó mọi người có thể thoải mái hơn một chút, huống chi
còn có Thư Hàn ở đó.”

Trang Thư Tình nghĩ nghĩ, “Con hình như lại quên nói cho tổ bá phụ, Thư
Hàn hiện nay là thư đồng của thái tử, mà thái phó của thái tử lại là Tô
tiên sinh, ân sư của Thư Hàn, chỉ cần Trang gia không làm ra chuyện động trời, Thư Hàn sẽ luôn một mực tiến tới, sau này tiền đồ vô lượng, không phải con không suy nghĩ cho Trang gia, con chỉ là suy nghĩ xa hơn một
chút mà thôi, chứ không phải chỉ ở trước mắt, hiện tại danh khí của con
vô cùng nổi bật, nếu như vì chuyện này mà khiến cho hoàng thượng cảnh
giác, thu hồi lại hết thảy cũng là việc trong nháy mắt, quyền lợi, thứ
này muốn có được không phải chuyện dễ dàng, nếu muốn đoạt lại thì không
phải chỉ cần một câu nói là có thể thành công, dù sao, thiên hạ này mang họ Chu, mà con, không phải họ Chu.”

“Không đến hai năm, con và Chỉ Cố sẽ trở về Hội Nguyên Phủ, nới đó mới
là nơi thích hợp để chúng ta sinh hoạt về sau, con sẽ mua một tòa nhà

lớn ở Hội Nguyên phủ, dành cho những người ở Trang gia có ý định muốn
rời khỏi Khê Thủy Trấn, nếu như nhận được sự chấp thuận của trưởng bối,
tòa nhà này sẽ do người trong tộc quản, những chuyện có thể làm vì Trang gia, con đều đã làm, yêu cầu con đối với mọi người không có gì khác,
chỉ cần mọi người trước khi làm việc gì đó hãy thử hỏi lương tâm của
mình, suy nghĩ kỹ càng xem việc mình làm, lời mình nói có nên hay không, có làm đúng hay không.”

Một lời vô cùng dài, ở trong lòng mọi người liên tiếp để lại từng đợt
sóng lớn, bọn họ không nghĩ tới trong lòng Trang Thư Tình lại có nhiều
cân nhắc đến như vậy, trách không được nàng có thể giám quốc, mà bọn họ, chỉ có thể là một phàm nhân tục tằng.

Trang Bình Chí trịnh trọng gật đầu, “Trang gia sẽ không cô phụ tấm lòng của con.”

Trang Thư Tình thở phào một hơi, “Hiện tại con đã không giám quốc, chỉ
cần yên ổn trôi qua hai năm, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, bằng
không lúc trước cho dù có làm nhiều hơn nữa cũng trở nên không tốt,
nguyên nhân bởi vì một nhà Trang Trạch Lương, công lao cũng mất đi một
nửa, còn dư lại một chút kia, con hy vọng có thể sử dụng ở những chỗ hữu ích.”

“Ta đã biết, con yên tâm, sau khi trở về ta sẽ ước thúc tộc nhân cho tốt.”

“Con tin lời của tổ bá phụ, nếu không phải có tổ bá phụ, Trang gia hiện tại sợ rằng cũng sẽ không an ổn như vậy.”

Trang Bình Chí lộ ra tươi cười, lời này xem như nói đến chỗ ngứa của hắn.

”Cốc cốc cốc.”

”Chuyện gì.”

Hướng Tả ở ngoài cửa bẩm báo, “Tiểu thư, Ôn công công đến.”

Ôn đức? Tìm nàng hay là...

”Tiến vào.”

Khoảng cách ngắn ngủi, Trang Thư Tình còn chưa kịp nói cho Trang gia
thân phận của Ôn Đức. Nhưng vừa nghe nói là đại thám giám bên người
hoàng thượng, mấy người nhất thời đều có chút khẩn trương.

Thái độ của Ôn Đức ngược lại cực kỳ ấm áp, vừa tiến vào liền chào hỏi
Trang Thư Tình, sau đó mới cười tủm tỉm nói: “Hoàng thượng biết tộc lão
của Trang gia đến nên đã mệnh cho lão nô mời các vị vào trong cung gặp

mặt một lần, chủ yến cũng vì hôn sự của Trang tiểu thư và công tử.”

Thái độ dù rất tốt nhưng cũng không che dấu được thánh ý, cho dù lúc đối mặt với hoàng đế Trang Thư Tình cũng rất tùy ý nhưng ở ngoài nàng luôn
nhớ rõ phải duy hộ hoàng quyền, bằng không hoàng đế cũng không vừa lòng
nàng đến như vậy.

Hoàng thượng truyền lời tất nhiên là phải đi, Ôn công công, Trang gia
xuất thân là tiểu môn hộ, người làm đến chức lớn nhất cũng chỉ là Huyện
lệnh, ta phùng bồi cũng đi một chuyến hẳn là hợp với quy củ chứ?”

Ôn Đức khom lưng xuống, “Hoàng thượng nói, Trang tiểu thư khi nào muốn
tiến cung cũng có thể, dù là nghi thiên điện cũng không cần phải thông
truyền.”

Lợi dụng nàng để ép Chỉ Cố giám quốc xong, hiện tại liền vội tới cho
nàng mặt mũi? Trang Thư Tình hừ hừ trong lòng, tuy rằng vẫn không quá
thoải mái, nhưng cũng không thể không nhận ý tốt này.

”Mạnh bá, chuẩn bị xe.”

“Lão nô lập tức chuẩn bị xe ngựa đến đây.”

Trang Thư Tình hừ hừ hai tiếng, sau đó mới quay đầu nhìn về mấy người
nói: “Mọi người mau đi đổi y phục để diện thánh, yên tâm, con sẽ cùng
đi.”

Cho dù có khiếp đảm hay không, thì chuyến đi này cũng là tất yếu.

Mấy người lần lượt tiến vào cung điện, nhìn cũng không dám nhìn nhiều, tim đập nhanh vô cùng.

Trang Thư Tình một mình một xe ngựa, nhất thời cũng không giúp được bọn họ, vừa xuống xe ngựa, áo ai cũng ướt một mảng ở cổ áo.

Loại cảm giác khẩn trương này dù người khác có khuyên cũng không được,
Trang Thư Tình cũng không nói nhiều, đi phía trước cùng với Ôn Đức.

“Trang tỷ tỷ.” Chu Tri Tiếu và Trang Thư Hàn đang đứng bên ngoài nghi thiên điện, vừa nhìn liền biết cố ý chờ nàng.

“Tan học rồi?”

“Vâng, đã kết thúc được một lát, các vị này chính là tộc nhân của Trang tỷ tỷ sao?”

“Đúng vậy, tổ bá phụ, đây là thái tử điện hạ.”

Nghe vậy, chân Trang Chí Bình liền mềm nhũn, muốn lập tức hành lễ, Chu
Tri Tiếu tiến lên trước tự tay dỡ hắn dậy, “Ngài là trưởng bối của Trang tỷ tỷ, cũng không thể quỳ trước ta, nói ra, ta còn phải chào hỏi ngài
trước mới thích hợp.”

Trang Bình Chí muốn giữ khí thế cho Thư Tình, nỗ lực ổn định mình, “Thảo dân tạ thái tử điện hạ.”

Chu Tri Tiếu cũng không khó xử hắn, hắn đi tới nói chuyện với Trang Thư
Tình, hiện tại Trang tỷ tỷ đã không cần phải thường xuyên tiến cung nữa, muốn gặp mặt sẽ không dễ.


Trang Thư Hàn tiến đến cúi chào trưởng bối.

Hai vị tiếu bối đều ở đây nên Trang Bình Chí cung thả lỏng chút.

Ôn Đức bước ra khỏi phòng nói, “Trang tiểu thư, hoàng thượng đang chờ.”

Đoàn người đi vào nghi thiên điện, thời tiết như vậy, hoàng đế cũng đang che chăn mỏng ngồi ở trên giường, Bạch Chiêm an vị bên giường, khí thế
của hắn ai cũng không thể làm ngơ.

Chu Tri Tiếu không nghĩ tới Bạch đại ca cũng ở đây, chân hơi ngừng lại,
sau đó cách Trang tỷ tỷ xa một chút, mấy ngày nay hắn sống không hề dễ
chịu, nếu không phải những thứ hắn học vô cùng thiết thực, rất có nhiều
ích lợi cho hắn sau này, hắn thật hoài nghi bạch đại ca là đang muốn thu thập hắn.

Nếu Bạch Chiêm biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhất định sẽ nói trắng ra, đúng vậy, ta chính là muốn thu thập ngươi.

Dám đánh chủ ý đến Hữu Phong, coi hắn chết rồi?

Trang Thư Tình nghĩ hiện tại đang ở trước mặt trưởng bối, cũng không làm càn giống trước kia.

Còn chưa làm gì, hoàng đế liền vậy tay với nàng, “lại đây ngồi.”

Ôn Đức chuyển ghế đến đặt bên cạnh bạch Chiêm, trong đầu nàng suy nghĩ rất nhiều, những cũng không làm trái ý hoàng đế.

Mọi người Trang gia há hốc mồm nhìn đãi ngộ của Trang Thư Tình, lúc này cũng bất chấp nhiều, lập tức quỳ xuống hô vạn tuế.

”Bình thân, ban ngồi.”

”Tạ hoàng thượng.”

Mấy người đặt mông ngồi xuống, thời cũng không dám thở mạnh.

“Không phải con có ý kiến với trẫm nên không đồng ý tiến cung sao? Có Bạch Chiêm ở đây, trẫm có thể làm gì tộc nhân của con.”

Trang Thư Tình từ đầu tới cuối cũng chưa từng sợ hoàng đế, ở chung lâu
như vậy cũng càng không biết sợ, lời phản bác liền ra khỏi miệng, “Con
nào giám có ý kiến gì với ngài, hiện tại rốt cục còn có thể thanh nhàn,
ngài còn không cho con mỗi ngày trốn trong nhà ngủ.”

“Không có tiền đồ.” Hoàng đế trừng nàng, “Con không thể vào cung trò
chuyện với trẫm sao? Bằng không thì giúp Chiêm Nhi chút việc nhỏ cũng
được, mới có vài ngày, quan viên trong triều đều bị hắn hành không ra
hình người.”

“Chuyện này con không xen vào.” Trang Thư Tình nhẹ giọng than thở một
câu, sau khi phục hồi tinh thần lại không tiếp tục nói nữa.

Nhất cử nhất động của nàng điều khiến cho mấy người Trang gia cảm thấy
bớt căng thẳng, nàng chưa bao giờ khiến cho bọn hắn lo lắng quá nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận