Ác Nhân Thành Đôi

Rời khỏi Hồi Xuân Đường, Trang Thư Hàn liền hỏi, “Tỷ tỷ, sao tỷ lại muốn cùng Cao đại phu mở y quán ở Hội Nguyên phủ?”

”Ta có chút tư tâm.” Trang Thư Tình không nói tỉ mỉ, “Cũng không có gì
quan trọng, đệ không cần suy nghĩ nhiều, tỷ tự có chủ ý, có muốn đi dạo
đâu đó trước khi trở về không?”

”Dạ không, chúng ta trở về đi.” Mặc dù sống nơi này gần mười năm, nhưng
chẳng có gì khiến hắn lưu luyến, Hội Nguyên phủ còn cho hắn cảm giác
thân thuộc hơn.

Khoa cử là chuyện thật đáng sợ, không chỉ làm thí sinh căng thẳng, còn khiến người nhà lo lắng không yên.

May mắn Trang Thư Tình từng trải qua kỳ thi tuyển sinh khủng bố kiếp trước, nên có chút kinh nghiệm.

Chưa tới giờ Dần (3g-5g sáng), vài căn phòng đã thắp thoáng ánh sáng ngọn đèn.

Cửa mở, người trong phòng bước ra.

”Mẫn tỷ tỷ, trời còn chưa sáng, tỷ đi ngủ đi.”

”Nơi nào còn có thể ngủ, hôm nay là ngày Thư Hàn đi thi, không được chậm trễ, tỷ đến phòng bếp giúp một tay.”

Thấy nàng tinh thần phấn chấn, Trang Thư Tình không ngăn cản, kiểm tra
cẩn thận những thứ cần thiết cho việc thi cử của Thư Hàn trong tay
Nguyệt Minh, xác định không có vấn đề mới an tâm.

Trước kia nàng là thí sinh, hiện tại là phụ huynh, vậy mà so với khi làm thí sinh còn khẩn trương hơn, không trách được mỗi kỳ thi tuyển đều rầm rộ như vậy.

”Trong trường thi ta để người đi chuẩn bị rồi, sẽ không ai gây khó dễ
cho đệ, vị trí cũng tốt nhất, đệ chỉ cần vào thi, không ai dám khiến đệ
chịu thiệt.” Bạch Chiêm lười biếng tựa vào tường nói, dáng vẻ chẳng khác chi không xương.

Có lời này, tâm tình Trang Thư Tình mới an ổn.

Nàng không dám xem nhẹ trí tuệ cổ nhân, càng hiểu những thứ đen tối
trong khoa cử, minh thương dể đỡ, ám tiễn khó phòng, có Bạch Chiêm sắp
xếp ổn thoả mọi thứ, nàng đã không cần lo trước lo sau.

”Đệ sẽ không khiến mọi người thất vọng.”

Bên ngoài trường thi, người đến, người đi không dứt, không khí rộn ràng
trong trật tự, từng gương mặt đều thật khẩn trương, lo lắng.

Thấy Trang Trạch Lương, Trang Thư Tình không cần nghĩ cũng biết, mục
đích của hắn quá rõ ràng, chỉ cần là nơi có thể biểu hiện, hắn sẽ không
bỏ lỡ.


Trang Thư Hàn không cho hắn cơ hội, nhìn thấy hắn đi tới chỗ mình liền mang theo bút nghiên bước vào trường thi.

Trang Trạch Lương có chút lúng túng, nhưng không tức giận, lâu nay tỷ đệ bọn họ đều là thái độ này, hắn đã quen.

”Tình nhi, con...”

”Đi trước một bước.” Không đợi hắn nói xong, Trang Thư Tình liền đánh
gãy lời hắn, nhàn nhạt vén áo thi lễ rồi xoay người lên xe ngựa.

Trang Trạch Lương nhìn xe ngựa, trong lòng càng vững vàng, kiên định.

Đại Chu tuy rằng khác trước, nhưng vẫn có người quản chế, Bạch Chiêm dám dùng loại xe ngựa quy cách này, đã nói lên điều mà hắn vẫn nghĩ, người
như vậy coi trọng Tình nhi, giống như việc tốt từ trên trời rơi xuống,
còn rơi ngay trước mặt hắn, trời cho món lợi lớn có thể buông bỏ sao?

Đừng nói một nữ nhi, dù một thêm một hắn cũng cầu. Luận dung mạo, Đình
nhi thật không kém trưởng nữ, nam nhân kia có thể cự tuyệt chuyện tốt
thế này sao.

Chỉ là, trước tiên cần tìm một cơ hội có thể tiếp xúc với đối phương.

Càng nghĩ càng thấy chủ ý này thật tốt, Trang Trạch Lương vội vàng đi về nhà.

Trang Thư Tình vén một góc rèm xe, nhìn theo bóng hắn hơi hơi nhăn mày.

Bạch Chiêm dựa vào gần, đầu để trên vai nàng cùng nàng nhìn ra bên ngoài, “Lo lắng chuyện gì?”

”Trang Trạch Lương không phải không có đầu óc, bằng không sẽ không đậu
Cử nhân. Hắn đem toàn bộ tâm tư đặt trên người muộivà Thư Hàn, vậy cũng
phiền toái.” Đẩy người bên cạnh ra khỏi đầu vai, Trang Thư Tình buông
màn, ngồi xuống.

”Còn có Trang Thư Đình, cũng không phải người dễ dàng bỏ qua cơ hội,kể
từ ngày đó, nàng không có chút động tĩnh, muội ngược lại lo lắng nàng sẽ làm chuyện khiến người khác không thể ngờ.”

”Nàng ta ngay cả đến gần muội còn không được, sao có thể làm gì, nếu
muội không yên tâm, ta cho người thu thập nàng ta,khiến nàng ta ngay cả
xuất môn cũng không dám, được không?”

Trang Thư Tình trầm tư suy nghĩ, sau một lúc vẫn lắc đầu, “Tạm thời
không nên tạo nghiệp, chờ Thư Hàn tham gia khoa khảo xong rồi nói.”

Trang Thư Hàn là người ra khỏi trường thi sớm nhất, lúc lên nộp bài bị
ánh mắt của một đám người tò mò nhìn ngắm, ngay cả lúc ra cũng vậy.


Nếu không phải đã trưa, Trang Thư Tình không yên lòng đợi ở nhà, nôn
nóng đến chờ bên ngoài trường thi, sợ là khi đệ đệ ra sẽ không thấy
nàng.

”Sao lại nhanh như vậy? Đệ đói bụng chưa? Đi, chúng ta về nhà.”

”Tỷ tỷ đừng lo lắng, đề thi rất dễ, đệ làm xong đã lâu, không muốn ngây ngốc trong đó nên mới đi ra.”

”Thi xong rồi thì đừng nghĩ ngợi nhiều, tỷ tỷ tin tưởng đệ, chỉ vài ngày sẽ có kết quả.”

”Hai ngày sau sẽ có, tỷ tỷ, đệ rất tự tin.”Trang Thư Hàn biểu hiện thật
sự bình tĩnh, như hắn nói, đề này với hắn quả thật không khó.

”Tỷ tin đệ nhất định đạt kết quả tốt, vất vả lâu rồi, tỷ phải đem đệ về bồi bổ cho mập ra mới được.”

”Thời gian hai ngày rất nhanh, tỷ tỷ, chúng ta cùng chờ tin chiến thắng.”

”Được. Về nhà thôi!”

Nói thì nói vậy, nhưng hai ngày này cả hai tỷ đệ đều nôn nao khôn tả,
Bạch Chiêm nhìn mà bất đắc dĩ, hơn nửa đêm chạy một chuyến đến huyện
nha, trở về liền cam đoan, “Thư Hàn chắc chắn đậu, không cần nôn nóng,
an tâm chờ kết quả là được.”

Trang Thư Tình chỉ cho rằng hắn đang trấn an mình, trên mặt biểu hiện trầm tĩnh một chút, trong lòng lại khấp khởi không yên.

Thẳng đến ngày kế, tận mắt nhìn thấy Thư Hàn và bốn mươi tám người xuất hiện trên bảng tên, tâm mới triệt để an ổn.

Vài ngày không thi cử, Trang Thư Hàn tĩnh dưỡng rất tốt, đến ngày thứ tư tinh thần rạng ngời, sắc mặt sáng rỡ.

Giống như Khê Thủy trấn, tại Lãnh Sơn huyện, Bạch Chiêm vẫn để Trần
Nguyên đi chuẩn bị nhưng không lộ thân phận, chỉ đến tiến cử Trang Thư
Hàn là hiền tài có khả năng đậu Giải Nguyên năm nay, đồng thời tuy Thư
Hàn tuổi nhỏ nhưng tài năng và biểu hiện xuất sắc đã khiến huyện lệnh có ấn tượng khắc sâu.

Việc hắn là tiểu đệ tử mới thu nhận của Tô Văn không truyền ra ngoài,
nên từ khi bắt đầu chuẩn bị đến lúc đi thi, mấy đại nhân ở đây không
biết lai lịch Trang Thư Hàn, chỉ cảm thấy nể phục khi hắn biểu hiện ổn
trọng cùng bản lĩnh hơn người, khiến người khác nhìn liền cảm mến, chỉ
muốn đem hắn thu về môn hạ.


Tuy rằng bị khéo léo từ chối, nhưng ấn tượng tốt đối với Trang Thư Hàn không vì vậy mà mất đi chút nào.

Bên ngoài huyện nha, người người đông nghịt.

Giờ Mùi, tất cả thí sinh đã tới đông đủ, hồi hộp, xôn xao chờ đợi kết quả được công bố.

Hai nha dịch đem bố cáo đỏ thẫm niêm yết, sau đó canh giữ hai bên, không để đám người đến xem vì kích động mà náo loạn.

Tên của Trang Thư Hàn viết ở chỗ trên cùng dễ thấy nhất, không cần cố sức cũng có thể xem rõ ràng.

Trang Thư Tình có chút choáng ngợp, là trúng đầu bảng,khả năng củađệ đệ
thật sự vượt quá mong đợi của nàng, nàng ban đầu chỉ cần đệ đệ đứng giữa là được.

Nhìn người trước mắt rõ ràng thực, thực cao hứng, còn cố tình làm vẻ mặt điềm tĩnh, Trang Thư Tình nhéo nhéo hai má hắn,“ Đệ đệ của tỷ, rất, rất giỏi.”

Trang Thư Hàn tâm tình tất cả đều là vui sướng, hắn chính là đốc hết toàn lực để thi, chỉ có chút không ngờ lại là nhất bảng.

Hắn không khiến tỷ tỷ thất vọng, tiên sinh nếu biết nhất định rất vui mừng.

”Hàn nhi, con thực sự đứng đầu bảng!” Trang Trạch Lương hô to, hướng tất cả tầm mắt lại đây, mọi người đều muốn nhìn một chút, người đứng đầu
bảng là ai!

Đến khi nhìn thấy chỉ là một đứa nhỏ đều cho rằng bản thân nhìn lầm,
nhưng khinam nhân kia đến gần đứa nhỏ gọi Hàn Nhi, bọn họ đều không thể
không tin!

Đứng đầu Lãnh sơn huyện năm nay, cư nhiên là một đứa nhóc!

Trang Trạch Lương thật sự rất cao hứng, Hàn Nhi đứng đầu bảng thực làm
hắn nở mày nở mặt, năm đó hắn dù là người giỏi nhất trong gia tộc nhưng
cũng chỉ ở giữa mà thôi.

Trang Thư Hàn không nhìn hắn, khóe miệng gợi lên độ cong trào phúng,“Đúng, ta đỗ đầu, nhưng việc này có quan hệ gì với ngài? Là mẫu thân dạy ta học vỡ lòng, dù ở trên giường bệnh cũng chưa từng buông lỏng, là tỷ
tỷ vất vả kiếm tiền nuôi ta ăn học, là bản thân ta ngày đêm vất vả học
tập để thi cử, cái vị trí đầu bảng này, can hệ gì ngài?”

Trang Trạch Lương lúc này thật sự hối hận, xen lẫn áy náy.

Nhưng dù hối hận hay áy náy, thì cũng không thể trở về đượctrước kia,
hiện tại hắn phải làm thế nào thì còn trai mới quay về bên hắn?

Đang muốn mở miệng, Trang Thư Tình đã cắt ngang nói: “Muốn nói gì thì
nói xong một lần, về sau, ngươi sẽ không còn cơ hội tiếp cận chúng ta.”

”Tình nhi, ta biết ta có lỗi với ba mẹ con, ta rất hối hận, nhưng dù hối hận hơn nữa thì mẹ con đã không thể sống lại, chúng ta đừng đem chuyện
này dây dưa mãi, ta dù sao cũng là phụ thân các con, sẽ có lúc các con
cần đến ta, cần gì phải nói chuyện khó nghe như vậy.”

”Không cần nói nữa. Thư Hàn, chúng ta về thôi.”

Bạch Chiêm xoay người đuổi theo, cũng không quên phân phó, “Về sau, không được để hắn đến gần nửa bước.”


”Vâng.”

”Nhi tử ưu tú như vậy lại không do phụ thân dạy dỗ, chuyện trên đời cái gì cũng có thể xảy ra.”

”Lại là một người sủng thiếp diệt thê, trách không được người ta không nhận hắn.”

”Đúng vậy, ta nếu cócon trai như vậy, sẽ yêu quý nó còn hơn bảo bối.”

Đủ loại âm thanh nghị luận lọt vào tai, Trang Trạch Lương tức giận nhưng lại bất lực không thể làm gì, ở lại chỉ để người ta mỉa mai, đành ôm
một bụng uất khí trở về nhà.

Trần Kiều Nương hiện cũng có chút khôn ngoan, thấy sắc mặt lão gia khó
coi, tránh còn tránh không kịp, đừng nói tới gần, giả vờ câm điếc, không hỏi nữa câu.

Trang Trạch Lương trực tiếp đi tới phòng mẫu thân.

Từ khi hai tỷ đệ đào tẩu, lão thái thái càng ít nói, đối với Trang Thư
Đình và Trang Thư Diệu cũng không thân cận như trước, nhưng nếu nói bà
hối hận, thật chẳng thể nhìn ra, cái nhìn vẫn gây gắt trước sau như một.

”Thế nào?”

”Đỗ đầu bảng.”

Lão thái thái mở to mắt, “ Không chịu thua kém so với ngươi.”

”Đúng vậy, đứa con này hơn hẳn nhi tử.” Lời Trang Trạch Lương đúng ra là chuyện đáng mừng, nhưng cố tình đứa con này lại không tiếp nhận người
phụ thân là hắn.

”Mẫu thân có chuyện muốn hỏi con.”

”Người hỏi đi.”

”Mẹ con Trần di nương trở về Khê Thủy trấn, đúng thật không phải do con bảo các nàng đi?”

”Không phải nương cho các nàng đi sao?” Lời vừa thốt ra khiến mẫu tử hai người đều thay đổi sắc mặt.

”Tốt, thật sự rất tốt, thủ đoạn này ta xem trước kia cũng đã sử dụng
không ít.” Lão thái thái hừ lạnh, “Mấy ngày nay ta đang suy nghĩ, làm
sao ta lại chán ghét Đổng thị như vậy, đúng là vừa nhìn liền cảm thấy
chướng mắt, hiện tại vẫn đang nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra được nàng có điểm nào không thỏa đáng, còn có hai tỷ đệ kia, quy cũ nửa điểm không
thiếu, cũng chưa từng bất kính với ta, ta thế nào ngay cả lời nói ôn tồn cũng chưa nói, ngay cả vừa ý cũng chưa? Ừm! Con thử giải thích nghi
hoặc giùm ta.”

Trang Trạch Lương chợt nghĩ tới bản thân mình.

Hắn là từ lúc nào đã bắt đầu đâm dao lên ngực Uyển Như, lại còn xát muối lên vết thương ấy? Lục trong ký ức, thế nhưng tìm không ra hình ảnh ở
chung với hai tỷ đệ kia, tất cả đều là âm thanh mềm mại của Đình nhi gọi phụ thân, bộ dáng Diệu nhi đọc sách cho hắn nghe.

”Tỷ đệ bọn họ không nhận con, con hãy nói với bọn họ, cái nhà này, không thể cho phép chuyện đó xảy ra.” Lão thái thái đứng dậy, “ Một cái lão
thái bà như ta tự mình tới cửa xin lỗi, để ta xem bọn nó có thể quyết
tâm ngoan tuyệt đến đâu, Tình nha đầu nếu thông minh, nhất định sẽ không để đệ đệ đứng đầu bảng của nó chịu thanh danh bất hiếu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận