“…”
“Bé cưng đã dậy chưa?”
“Dậy rồi.”
“Thế bé đã ăn gì chưa?”
“Thế bé cưng có nhớ tôi không? Mới xa bé cưng có một tiếng ba mươi tư phút mà tôi nhớ bé quá chừng…”
“…”
Chắc cô quan tâm!
Cô chỉ cầu mong hắn biến càng xa, càng lẹ, càng tốt.
“Lại càng nhớ đến lúc em rên rỉ dưới thân tôi.”
“…”
“Tôi có mua quần lót lọt khe cho bé này.
Một thùng lận đẩy, bé cưng có thích không?”
- Thích cái con khỉ mốc nhà anh
Bạch Ly nhìn thấy cái hình được gửi sang từ điện thoại mang tên “Uông Tử Thần” mà tỉnh cả ngủ, mặt mày chuyển từ trắng sang tái xanh vì trong điện thoại là hình chụp chiếc quần lót ren màu đỏ chót bên trên còn có vài hình họa tiết hoa lá hẹ, nhìn mỏng tanh xuyên thấu chưa kịp xé đã rách thế kia thì mặc kiểu gì được? Hắn định bắt cô mặc loại quần lót đó cho hắn dễ làm tình sao?
- Con mẹ nó! Đỗ *** tặc!
Miệng không nhịn được mà buông lời chửi thề.
Lại nhớ đến những hình ảnh ám muội của cuộc hoan ái đêm qua hiện lên trong đầu cô cùng với dáng vẻ đê tiện của Uông Tử Thần khi rong ruổi trên người Bạch Ly.
Cô ghim sâu trong đầu, khiến cô càng thêm oán hận không thôi.
Gương mặt đẹp trai thì sao chứ? Hắn vẫn là một kẻ tồi tệ biến thái không hơn không kém.
Đến ngay cả vợ của cha hắn, hắn cũng ngang nhiên cướp cho bằng được.
Đó là hành động của một Tư Lệnh quyền cao chức trọng, được vạn người kính nể hay sao chứ?
Bực bội mà ném điện thoại sang một bên.
Cô đúng là xúi quẩy hết chỗ nói khi động phải tên đàn ông cầm thú bại hoại như hắn ta mà
Uông Tử Thần bên này sau khi gửi tấm hình full HD không che kia sang thì liền cong môi cười, vắt chéo chân ngồi chờ tin nhắn được gửi sang nhưng một tiếng hơn vẫn không thấy cô nhắn trả lời.
“Bạch Ly?”
“Em thấy ông đây chọn đồ lót cho em có tâm không? Còn không mau nói cảm ơn ông đây đi.”
Chắc cô phải cảm ơn phước đức tám đời tổ tiên nhà hắn.
Mẹ kiếp! Cô dám bơ tin nhắn của hắn sao? Đã xem nhưng không thèm trả lời lấy một tiếng là có ý gì?
Lần đầu tiên có cô gái dám không trả lời tin nhắn của hắn, không những một mà là đến ba lần.
Hắn lại mất kiên nhẫn nhắn thêm một tin nữa.
“Sao em không trả lời tôi? Bé không thích à?”
“Nếu bé còn không trả lời tôi, đừng trách sao lát nữa ông đây về nhà đích thân mặc quần lót vào cho bé nhé!”
Sợ quá má ôi!
Lần này không còn là gửi tin nhắn nữa mà là ghi âm hẳn giọng nói gửi thẳng sang cho Bạch Ly.
Nghe giọng nói trầm khàn pha lẫn chút bực bội càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Nếu như Bạch Ly mà có mặt ở đó xác định đã bị Uông Tử Thần túm lấy cổ, xé toạc áo, đem ném lên giường mà từ từ trừng phạt cho biết thế nào là lễ độ.
Dám dùng thái độ xấc láo đó mà cãi bướng với hắn hả? Đúng là đồ phụ nữ nhỏ nhen, hắn làm gì mà cô giận hắn chú?
- Không… không… vậy là đủ rồi… tôi sẽ chết mất… Không được… tôi không chịu nổi nữa… Tôi xin anh!
- Nào, im nào! Em nghĩ em có thể chống cự được tôi sao?
- Hức… nhẹ thôi…
- Hợp tác thì chơi trò nhẹ nhàng, em mà cứ phản kháng thể này thì người chịu đau chỉ có em thôi.
- Hức… huhu.
- Gọi tên tôi đi, tôi sẽ nhẹ nhàng với em.
- Uông… Tử… Thần!
Đêm qua hắn tức giận nên mới đè cô ra làm đến ba giờ sáng thôi mà, hắn cưỡng ép cô trên giường bao nhiêu lần hắn cũng không nhớ nổi nữa, đủ mọi động tác biến thái bị ổi.
Là do sức khỏe của cô quá kém nên mới ngất đi, sao có thể trách hắn được?
Đến khi hắn cảm thấy bản thân mình hơi quá tay, bản thân cũng đã thỏa mãn, liền buông tha cho cô.
Hắn cũng lo sức lực mình quá lớn, cô lại ngất lên ngất xuống nhiều lần như vậy.
Còn làm nữa có khi cô sẽ chết thật chứ chẳng đùa.
Hắn nhớ lại, khóe môi khẽ nhếch lên, cảm thấy chính mình cũng thật cầm thú, nhưng hắn có thể ngăn cản sao? Dục vọng của lần đầu tiên nếm qua mùi vị phụ nữ, cô lại đáng yêu như vậy, mỗi lần cô rên rỉ dưới thân hắn lại càng mê người khiến hắn có cố dứt nhưng lại càng không dứt ra được.
Đây là lần đầu tiên có một người N i con gái mang đến cho hắn loại cảm giác thích thú như vậy.
Cô như có sức hút và sự quyến rũ riêng, không ngừng mê hoặc hắn, giống như một đóa hoa hồng đầy gai khiến hắn không nhịn được liền muốn hái xuống
Mặc dù trong đôi mắt mỗi lần cô nhìn hắn đều ẩn chứa một nỗi uất hận không nói nên lời, đối với hắn phản nghịch trêu tức nhưng không hiểu sao bản thân vẫn muốn ôm lấy cô vào lòng, muốn giữ cô trong vòng tay, ôm hôn, cưng chiều, muốn bắt lại ở bên cạnh mình không cho rời nửa bước.
Uông Tử Thần hoàn toàn không hề biết hắn đã tự mình rơi vào một cạm bẫy ngọt ngào mang tên ái tình.
Hắn cứ như một tên ngốc lẫn đầu tiên nếm trải vị ngọt của trái cấm, nhưng hắn không hề biết, đằng sau vị ngọt đó lại chính là liều thuốc độc không có thuốc giải.
Được hắn đối xử dịu dàng mà cô còn không thèm biết điều.
Cứ một ha phải chọc tức hắn cho bằng được.
“Anh thích thì tự lấy mà mặc.”
“Em mặc vừa nhưng mà tôi không mặc vừa của em.”
Cái loại quần mặc như không mặc đó chắc cô thèm mặc.
“Vậy thì anh đừng mặc nữa.”
“Á à Hóa ra là em thích kiểu thả rông à? Vậy tối nay tôi sẽ cho em chiêm ngưỡng cây gậy thần khổng lồ của tôi.”
“Hay là tối nay tôi cho em thưởng thức sữa chua hảo hạng được sản xuất từ cây gậy dài hai mươi xăng ti mét.
Cái miệng nhỏ của em mà mi vào chắc sẽ nghiện mất.”
Càng nhớ lại Bạch Ly lại càng choáng váng, sợ hãi đến mức không nhịn được mà run rẩy.
Đêm qua cô và Uông Tử Thần, ở trong chính căn phòng này, liên tục triền miên cả đêm, hắn… hắn cầm thú cả đêm dùng cây gậy thần khổng lỗ kia mà quật liên tục từng đợt ra vào mãnh liệt bên trong cô, hết cắn cổ lại đến gặm cặn đầu ngực cô như đứa trẻ đói sữa.
Mẹ nó! Hồi đó hắn cai sữa mẹ sớm à?
Cô còn nhớ, khi cô ngất đi hắn vẫn tiếp tục cơn cuồng loạn mà ép đẩy thứ đó vào người cô, theo nơi ẩm ướt đang mở rộng mà đâm vào liên tục giống như con thú hoang, điên loạn cắn xé thân thể cô… Thậm chí lúc cô ngắt đi rồi, hắn bế cô vào trong phòng tắm, trong lúc mơ mơ hồ hồ vẫn tiếp tục đè cô ra làm chuyện đó.
Nhu cầu sinh lý của Uông Tử Thần quả thật khủng khiếp.
“Tôi cho em mười phút để lăn đến đây.
Nếu không tôi sẽ cho em biết thế nào là tình thú”
Uông Tử Thần, cái tên điên đó!
Đêm qua hành hạ cô cho đã, giờ lại làm như không có chuyện gì mà tỏ ra quan tâm đến cô.
Bản thân thì hài lòng thỏa mãn, còn người bị hắn bắt nạt đến tội nghiệp là cô chưa hết đau hắn cũng không tha, vẫn nhất quyết nghĩ đến đè cô ra giường làm chuyện người lớn.
Thứ tàn bạo máu lạnh như hắn còn ích kỷ, xấu xa đến mức nào nữa?
Đến một thiếu nữ mới lớn như cô mà hắn cũng không chịu buông tha.
Đúng là loại Tư Lệnh bại hoại, một niềm vinh hạnh của đế quốc đường hoàng trước mặt nhân dân mà trên giường thì lại chẳng khác nào cầm thú.
Bạch Ly liếc nhìn con dao gọt hoa quả trong bếp, ánh mắt sắc lạnh xoẹt qua.
Cô cầm con dao trong tay chặt phập một cái xuống trái dưa leo.
- Chó chết! Uông Tử Thần, anh là đồ khốn nạn.
Anh mà còn dám động vào tôi, tôi lập tức rút dao.
- Hây a!..
Cắt đứt thằng em của anh… Haha…
Bạch Ly tự tưởng tượng ra cảnh tượng một dao chém phẳng quả dưa leo giữa hai chân Uông Tử Thần, xả hận cho bản thân, khiến hắn phải cúi đầu cung kính dập đầu tạ lỗi với cô.
- Bạch Ly, tôi xin lỗi em.
Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội với em.
Mong em độ lượng mà tha thứ cho tôi
- Không tha, anh dám cưỡng ép tôi, hành hạ, sỉ nhục tôi.
Lúc tôi van xin anh, anh có tha cho tôi không? Bây giờ phạt anh cởi chuồng chạy một vòng thị chúng.
Ha ha… Nghĩ đến lại thật là sảng khoái.
Thật khiến cho người ta hả lòng hả dạ.
Đáng đời nhà hắn!
Cuối cùng trái dưa leo nát bẫy, mà “hàng lớn” của Uông Tử Thần còn nguyên.
Nhưng đời không như là mơ, trong mắt người làm cô lại chẳng khác nào một kẻ thần trí bất bình thường.
Có lẽ là bị lây từ vị Tư Lệnh nào đó rồi cũng nên.
- Chị dâu bị sao vậy mày?
- Chắc là bị lão đại nhà chúng ta cưỡng ép trên giường quá hóa điên đó.
- Quả nhiên là đáng sợ, không ngờ bệnh điên mà cũng bị lây nữa mày.
Chắc tạo không dám làm chung với ổng nữa quá.
- Mày điên à? Bệnh điên nó chỉ bị lây qua đường hai người đóng phim người lớn với nhau thôi.
- Phim người lớn là phim gì mày?
- Là phim mà hai người không mặc quần áo diễn cảnh chụt chụt, chơi thú nhún với nhau đó thâu đêm đó mày…
- Gì ghê vậy mày?.