Ác Nữ Kim Tiểu Mãn

“Giết heo?” Trình Tu sửng sốt. Cậu thế nào cũng không thể hình dung ra được Kim Tiểu Mãn cùng với những con heo to mập trong chuồng heo nhà mình ở chung một chỗ.

“Chính xác, là giết heo. Chờ tới khi ta một tay cầm dao giết heo hoành hành khắp thôn Tiểu Hạnh, huynh muốn làm gì cũng có thể.” Kim Tiểu Mãn lộ ra vẻ nham hiểm. Đến lúc đó, mặc kệ là Lưu thị hay Kim Tiểu Hoa, mặc kệ là Trương Thiết Trụ hay Đặng Thủy Tiên, chỉ cần bọn họ dám đắc tội với nàng, nàng một người cũng không buông tha, trực tiếp dùng dao.

“Tiểu Mãn, muội là con gái mà.” Trình Tu hoảng sợ suy nghĩ, không đồng ý nói.

“Con gái thì sao chứ? Con gái cũng có thể cầm dao giết heo kề lên cổ những người đó.” Ánh mắt của Kim Tiểu Mãn lóe lên tia hung ác cùng chán ghét rất rõ rệt. Mấy người kia, không một ai là tốt lành cả.

Kim Tiểu Mãn như thế này khiến cho mấy câu khuyên ngăn của Trình Tu không thể thoát khỏi miệng. Tiểu Mãn không giống cậu, tuổi còn nhỏ đã phải nhìn sắc mặt của mẹ kế mà sống. Hôm nay Kim Tiểu Hoa giở trò khiến cậu nhận ra, tuyệt đối không thể chung sống hòa bình với nhau. Tiểu Mãn nếu không học chút bản lĩnh sau này khẳng định sẽ bị ức hiếp. Chẳng qua là học giết heo, Trình Tu luôn cảm thấy có chút không ổn.

“Trình Tiểu Tứ, ta nói cho huynh nghe, lần trước ta nói với cậu của ta chuyện Lưu thị đánh ta, cậu của ta liền dẫn thêm hai biểu ca cầm dao giết heo chạy tới nhà ta đó.” Kim Tiểu Mãn tiếp tục nằm bò trên bàn, thì thào nói.

“Bà nội huynh đã kể chuyện này, cậu muội còn đòi chặt tay chặt chân, hù dọa mẹ kế của muội.” Chuyện ầm ĩ như vậy, toàn bộ thôn Tiểu Hạnh thôn không người nào không biết.

“Chỉ dọa thôi mà Lưu thị cũng tè ra quần. Hai thanh dao giết heo sáng chói vừa đặt ở trên cổ của bà ta, bà ta liền run rẩy ngồi phịch xuống đất giấu tay ra phía sau.” Nói đến cảnh đó, giọng của Kim Tiểu Mãn cũng phập phồng lên xuống. Nếu không phải là Lưu thị giết gà của nàng, nàng cũng sẽ không làm cho Lưu thị xấu mặt trước mặt mọi người. Thế nhưng, dù đã dọa cho Lưu thị sợ phát khiếp, gà mái mẹ nàng để lại cho nàng cũng không thể quay về.

“Muội vì vậy mới muốn học giết heo sao?” Trình Tu hiểu rõ gật đầu. Tiểu Mãn chỉ là trẻ nhỏ, nếu muốn đối phó Lưu thị thì phải trở nên thật kiên cường mạnh mẽ.

“Đúng vậy. Ta đã nghĩ kĩ rồi, nếu ta có thể lợi hại giống cậu ta với hai biểu ca, Lưu thị sẽ không dám trộm trứng gà của ta nữa, cũng không tiếp tục dám giết gà mái mẹ ta để lại cho ta. Còn có Trương Thiết Trụ hôm nay bắt nạt huynh, ta cũng sẽ tung dao giết heo sáng chói ra, hắn chắc chắn sẽ sợ tới mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.” Kim Tiểu Mãn rất nghiêm túc, hai mắt sáng lên.

Trình Tu im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới “Ừ” một tiếng mơ hồ không rõ. Tiểu Mãn thật muốn bảo vệ cậu sao? Nếu như vậy, cậu sẽ để cho nàng bảo vệ. Lúc hạ quyết tâm như vậy, Trình Tu vẫn chưa suy nghĩ nhiều, cũng không ngờ được Kim Tiểu Mãn thật sự ở bên cạnh che chở cậu cả đời. Lúc này cậu chỉ cảm thấy Kim Tiểu Mãn thật lòng xem cậu là bạn bè . Vì là người bạn duy nhất rất khó có được nên cậu đặt ở trong lòng cẩn thận quý trọng.

Sau nggày hôm ấy, Kim Tiểu Mãn bắt đầu đi theo sau ba cha con Trịnh Đồ Phu phụ tới phụ lui, giúp việc nhận tiền cũng chỉ là chuyện nhỏ. Khi không có việc gì làm, nàng liền len lén nghịch dao giết heo của hai anh em Trịnh gia, lần nào cũng dọa ba cha con Trịnh gia sợ khiếp người, sợ nàng không cẩn thận khiến bản thân bị thương.

Đối với lo lắng của ba cha con Trịnh gia, Kim Tiểu Mãn vừa làm nũng vừa thề thốt, cuối cùng cũng thuyết phục được ba người giúp nàng giấu Phương thị. Cứ như vậy, Kim Tiểu Mãn càng thêm không kiêng nể gì cả. Lúc đầu chỉ là len lén nghịch dao, bây giờ đã là không có việc gì không nắm trong tay. Nếu không phải hai anh em Trịnh gia cất dao kĩ càng thì phỏng chừng Kim Tiểu Mãn sẽ không chút khách khí đoạt lấy chiếm làm của riêng.

Đương nhiên, Kim Tiểu Mãn cũng không quên đến Trình gia tìm Trình Tiểu Tứ. Ở trong mắt nàng, Trình tiểu tứ quá yếu ớt, bị nhốt ở trong nhà lại không có người chơi với cậu, thật tội nghiệp khiến nàng không an lòng. Vì thế, nàng sau khi học việc tại Trịnh gia xong sẽ đến Trình gia.

Trình bà nội trông thấy Kim Tiểu Mãn vẫn rất cao hứng , mỗi lần đều vui vẻ cho nàng một quả trứng gà hoặc là bánh trái gì đó, vân vân… Lúc đầu Trình đại nương hay bất mãn càm ràm vài câu, sau này trở thành lầm bầm lảm nhảm, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp. Trình gia gia là một ông lão trầm tĩnh ít nói, đối với Kim Tiểu Mãn cũng rất ôn hòa. Ông Trình thì hiếm có thể gặp được, thỉnh thoảng sẽ xoa đầu Kim Tiểu Mãn để cho nàng tìm Trình Tiểu Tứ đi chơi.

Còn ba huynh đệ Trình gia thật ra đã từng gặp qua mấy lần, vốn đã quen biết hiện tại lại thân càng thêm thân. Đối với ba huynh đệ Trình gia, ấn tượng của Kim Tiểu Mãn vẫn luôn dừng lại ở dáng vẻ uy mãnh chân đấm tay đá Trương Thiết Trụ. Bây giờ nhìn lại cũng chỉ là những đứa trả nông gia bình thường trừ khỏe mạnh ra thì cũng không có gì đặc biệt.

Đã nói đến ba huynh đệ Trình gia, cũng nên nói một chút về con dâu cả Trình gia vừa lấy vào cửa. Tuy rằng không phải là Đặng Thủy Tiên xinh đẹp lung linh, nhưng cũng là một cô gái cởi mở chân tay lanh lẹ. Vì nhà mẹ đẻ chỉ có đệ đệ không có muội muội, nhà chồng cũng không có em dâu, nên con dâu cả Trình gia đối Kim Tiểu Mãn hết sức nhiệt tình, nhiệt tình đến nỗi Kim Tiểu Mãn thiếu chút nữa còn phải đi đường vòng né tránh.

Kim Tiểu Mãn đến Trình gia đối với những người khác có lẽ cũng không phải là việc to tát gì, nhưng đối với người cả ngày bị nhốt trong nhà Trình Tu lại vô cùng ngạc nhiên và vui sướng. Trình Tu thích y thuật, đã từng có một đại phu họ Du hành tẩu bốn phương bắt mạch cho cậu nói đứa bé này sống không lâu, cần phải bảo bọc cẩn thận . Người Trình gia coi Du đại phu như thần y, bởi vì ông cứu được Trình Tu lúc hấp hối trở về. Trình Tu đối với ông cụ mỗi ngày đều vuốt râu híp mắt quan sát cậu này lại không thích lắm, có thể không nói chuyện sẽ không nói, nói cậu xem thường cũng không quá đáng.

Dù tính khí của Trình Tu lạnh lùng thờ ơ như vậy nhưng Du đại phu lại vô cùng yêu thích cậu. Không có việc gì lại đi vuốt đầu của cậu cảm thán, nào là đứa nhỏ này sống không lâu, đứa nhỏ này tư chất vậy mà rất tốt, đứa nhỏ này thật đáng tiếc …

Sau nhiều lần phản kháng không có tác dụng, Trình Tu chỉ cần vừa thấy ông cụ đến liền nhắm mắt lại không phải nghỉ ngơi thì chính là vờ ngủ, vừa đến liền nhắm mắt làm ngơ.

Ông cụ luôn sống một mình nên không suy nghĩ nhiều, liền móc sách về y thuật luôn mang bên mình ra quăng cho Trình Tu, nói là cho cậu giải sầu.

Lúc đó Trình Tu chỉ mới năm tuổi, sao mà biết chữ được? Lập tức ném sách qua một bên, hừ lạnh rồi tiếp tục ngủ. Nói cậu sống không lâu lại còn tới làm phiền cậu, ông cụ này thật đáng ghét .

Thấy bảo bối của mình bị Trình Tu ghét bỏ, cụ ông nổi giận:“Một đứa bé đoản mệnh như ngươi sao lại không chịu nghe lời như vậy? Lão phu đây là hảo tâm, hảo tâm ngươi có hiểu không?”

Không hiểu! Đứa trẻ đoản mệnh thì cứ chờ chết là được, biết những thứ này để làm gì? Trình Tu nén giận thầm nghĩ.

Ông cụ tiếp tục rống to ở phía sau, nói với Trình Tu đang thờ ơ đưa lưng về phía ông:“A, thật là cứng đầu, lão phu đúng là tự mình xen vào chuyện của người khác, cầm lấy đi đứa trẻ đoản mệnh!”

“Ông mới đoản mệnh!” Lần nữa bị người ta nói là đoản mệnh, Trình Tu cuối cùng cũng nổi đóa, xốc chăn lên ngồi dậy mắng.

“Lão phu đã mấy chục tuổi rồi đấy, đoản mệnh cái con mẹ nhà ngươi! Nhưng một đứa trẻ như ngươi nếu muốn sống lâu thì phải biết tự chăm sóc bản thân. Đại phu dù có lợi hại thế nào đi nửa cũng không thể lúc nào cũng trông chừng ngươi, ngươi mà không chịu học chút y thuật cũng chỉ có thể nằm đó chết dần chết mòn.” Ông cụ cũng không để ý đến lời nói của Trình Tu, tiếp tục ném sách y thuật cho Trình Tu.

Lần này, Trình Tu không vứt sách y thuật qua một bên nữa mà chộp vào trong tay.

Sau ngày hôm ấy, Trình Tu đi theo ông cụ học cách nhân biết thảo dược. Bản lĩnh của ông cụ rốt cuộc có lớn hay không, Trình Tu cũng không biết được. Dù sao cậu dần dần đã biết ngửi mùi nhận biết thảo dược , cũng có thể tự mình xem sách y thuật, ghi nhớ phương thuốc.

Ông cụ rời khỏi thôn Tiểu Hạnh lúc Trình Tu lên chín tuổi. Lúc này Trình Tu đã giắt lưng được ba quyển y thuật trên người ông cụ, cuối cùng là mặt lạnh thó luôn vốn liếng cuối cùng trong tay nải của ông cụ . Đúng vậy, mặt lạnh tanh. Đối với ông cụ trơ tráo da mặt dày mo này, Trình Tu chưa bao giờ hoà nhã, cho dù là bị ông cụ nhận làm đệ tử vẫn khinh thường hừ lạnh vài tiếng.

Nghiêm chỉnh mà nói, Trình Tu kỳ thật thù rất dai. Cậu trầm mặc không gây chuyện, cũng chưa bao giờ làm nũng tranh thủ tình cảm, cậu chỉ là đem tâm sự giấu hết ở đáy lòng, có oan ức cũng nhịn, không nhịn được thì ra vườn thuốc chơi với thảo dược.Vườn thuốc là của ông cụ để lại cho cậu , Trình Tu lại chưa bao giờ nói ra hai chữ “Cám ơn”.

Không thể trách Trình Tu không biết tôn sư trọng đạo, thật sự ông cụ cũng rất đáng giận. Trình Tu luôn luôn nhớ rõ sáu tuổi năm ấy ông cụ ôm một đống thảo dược không biết tên bắt cậu giữa nắng hè chói chang ánh mặt trời gay gắt phân loại từng thảo dược.

Trình Tu yên lặng nhẫn nại nhận lấy thảo dược trong tay, nghe ông cụ nói một hơi không nghỉ nhắc lại:“Nếu không phải vì đứa trẻ đoản mệnh như ngươi, lão phu đã già thế này sao có thể sống khổ như vậy? Còn phải giành mảnh đất trông rau với bà nội của ngươi, ôi chao, mặt mũi già nua của lão phu đều mất sạch rồi, tất cả là do đứa trẻ đoản mệnh nhà ngươi hại lão. Ngươi cũng chưa thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai hận không thể một cước đá lão phu ra ngoài của bà nội ngươi đâu, còn ông nội của ngươi nữa, hũ nút nổi giận lên quả thực dọa chết người. Không phải chỉ chiếm của lão ấy một mảnh đất trồng rau thôi sao? Có cái gì mà ghê gớm chứ? Lão ấy trời còn chưa sáng đã cầm cuốc xới đất, lão phu lúc đó chẳng phải cũng là sáng tinh mơ lên núi hái thuốc sao? Cũng không nhớ tới lão phu và Trình gia các ngươi không thân cũng không quen nhưng lại đã cứu đứa trẻ đoản mệnh nhà ngươi lại còn phải nhọc lòng lo nghĩ làm sao để đứa trẻ đoản mệnh nhà ngươi không còn bị đoản mệnh. Nếu không phải là do lão phu thiện tâm thì sớm đã phủi mông bỏ đi rồi, cần gì phải ngày ngày mặt trời lên đến đỉnh đầu đều giúp ngươi ngồi ở đây phân loại thảo dược. Ôi, lão phu phơi nắng đến cháy đen rồi…”

Trình Tu không biết ông cụ như thế là đen hay không đen, nhưng Trình Tu biết được ông cụ này ở thôn Tiểu Hạnh có biệt hiệu “Thần y mặt đen”. Mặt đen hiển nhiên không phải bởi vì ông cụ tính tình hay cáu kỉnh không tốt. Mà ngược lại nữa là khác, ông cụ này suốt ngày cứ hi hi ha ha hoàn toàn không lúc nào có thể đàng hoàng nghiêm chỉnh. Hán tử nông gia người nào mà không mặt nhìn xuống đất lưng hướng lên trời da dẻ đen thui? Ông cụ bị gọi là “Thần y mặt đen” quả thật chính là tiếng lòng của chúng thôn dân thôn Tiểu Hạnh. Thần y mặt đen lại vì phơi nắng nên da đen như cục nhà cháy? Trình Tu nhớ lại, tuyệt đối không nên mang vẻ mặt đó ra ngoài gặp người. Đám trẻ con trong thôn chắc chắn sẽ từ bị dọa khóc trở thành bị hù chết mất.

Đến hôm nay, vườn thuốc đã là của Trình Tu. Người Trình gia cũng chưa bao giờ động đến những thảo dược này, luôn đứng nhìn ở phía xa. Thần y mặt đen nói, đó là để lại cho Tiểu Tứ Trình gia bảo vệ tính mệnh. Để bảo vệ tính mệnh của Tiểu Tứ, người Trình gia cũng sẽ thường thường lên núi hái chút cây cỏ về cho Trình Tiểu Tứ. Bọn họ khong biết thảo dược, chỉ cần Trình Tiểu Tứ không vứt vào chuồng heo dơ bẩn là được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui