Ác Nữ Quay Về

Lăng Nhược Hi cười lạnh, Lăng Thanh Dương này thật không biết là thông minh hay ngu ngốc, lúc này đẩy mình ra, đúng là vẽ rắn thêm chân.

Mọi người đều biết nàng mới từ nông thôn trở về, sao lại có tài đánh đàn cao siêu được, Lăng Thanh Dương nói vậy đúng là cố ý.

Đức phi ngược lại có chút bất ngờ nhìn Lăng Nhược Hi: "Không ngờ rằng Tam tiểu thư còn có tài này đấy? Bổn cung cũng muốn mở rộng tầm mắt."

Những lời này đã khiến Lăng Nhược Hi đâm lao phải theo lao, Lăng Nhược Hi hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy, khiêm tốn nói: "Nương nương thứ tội, tuy Thần nữ hiểu sơ một chút nhưng không thạo môn này, vì vậy kính xin nương nương đừng trách tội."

"Nói gì vậy, nương nương luôn khoan hồng độ lượng, sao lại tức giận chứ, Tam tiểu thư lo xa rồi." Triệu Điềm Bảo cười hì hì nói.

Nhưng sắc mặt Lăng Nhược Hi lại trở nên khó coi, Triệu Điềm Bảo này, nhìn thì đơn thuần đáng yêu, trên thực tế cũng có tâm tư đấy, một câu nhẹ bỗng, e rằng vô ý một chút sẽ khiến người ta cho rằng Lăng Nhược Hi đang chửi bới Đức phi.

Lăng Nhược Hi cười nhạt một tiếng, nhẹ nói: "Triệu tiểu thư nói đùa, đương nhiên Nhược Hi biết Đức phi nương nương có tâm địa Bồ Tát, chỉ là tay nghề này của ta, sợ là Bồ Tát thấy cũng sẽ lắc đầu thở dài mất thôi!"

Đức phi thấy Lăng Nhược Hi mặt không đổi sắc đã trực tiếp khiến Triệu Điềm Bảo á khẩu không trả lời được, lập tức cảm thấy hơi buồn cười, nói gì thì cũng là người đã thành tinh trong cung, chút tâm tư ấy của Triệu Điềm Bảo, sao bà lại không nhìn ra chứ?

"Tam tiểu thư nói vậy, bổn vương ngược lại có chút tò mò, cuối cùng là tài đánh đàn kiểu gì có thể khiến Bồ Tát cũng thấy đau đầu." Bắc Đường Ngôn cười như không cười nhìn Lăng Nhược Hi, đùa bỡn trong mắt lại khiến Lăng Nhược Hi nổi giận một trận.

Chỉ là Đức phi lại bị câu này làm bật cười: "Hiếm khi con có thể nói vậy, Nhược Hi à, nếu đã như vậy, ngươi cứ thể hiện một chút đi, cũng khiến mọi người mở mang tầm mắt."

Lăng Nhược Hi biết từ chối nữa thì hơi dối trá, vì vậy khẽ gật đầu, giống như mặc kệ tất cả, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói: "Vậy, thần nữ xin bêu xấu!"

"Người đâu, lấy đàn Lục Ngạc của bổn cung ra đây cho Tam tiểu thư dùng."

"Đàn Lục Ngạc này chính là bảo bối Hoàng đế khâm ban đấy, Tam tiểu thư đúng là có phúc lớn rồi!" Triệu Điềm Bảo nghe thấy thế thì sắc mặt hơi xanh, ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hi ghen ghét khó tả, thật không ngờ rằng nha đầu quê mùa này vậy mà lại may mắn đến thế!

"Thần nữ đa tạ Đức phi nương nương."

Lăng Nhược Hi không kiêu ngạo không tự ti, trực tiếp đi tới trước đàn Lục Ngạc, nhìn hoa văn được khắc sống động trên đàn Lục Ngạc, lập tức yêu cây đàn này, sinh lòng vui mừng, nhẹ nhàng sờ thử dây đàn, vô thức nói: "Đúng là đàn tốt!"

Lúc này Triệu Điềm Bảo đã không kịp đợi muốn bêu xấu Lăng Nhược Hi, vì vậy vội vàng nói: "Nếu đã là đàn tốt, vậy mong rằng Tam tiểu thư chớ phụ lòng cây đàn này."

"Không biết Triệu tiểu thư am hiểu điệu múa nào?" Lăng Nhược Hi tập trung tinh thần, thản nhiên mở miệng hỏi.

"Điệu Kim Linh!"

Triệu Điềm Bảo kiêu ngạo ngẩng đầu, hai tay áo hất lên, bên trong vậy mà lại tung ra một thủy tụ*, bên trên gắn lục lạc vàng, chỉ nhẹ động đã vang lên đing đang, xem ra, hẳn là đã chuẩn bị từ sớm! (*phần rũ xuống của ống tay áo của trang phục kinh kịch hí khúc, dùng lụa chế thành, vì lúc vung vẩy như sóng nước nên được đặt là thủy tụ)

Lăng Nhược Hi mỉm cười, nhẹ nhàng sờ dây đàn, Triệu Điềm Bảo không cam lòng yếu thế, vung thủy tụ, bắt đầu chuyển động.

Điệu Kim Linh, tuy rằng nhìn thì đơn giản, nhưng trên thực tế rất thử thách kỹ năng cơ bản của người múa, bởi vì lúc điệu nhảy này mới bắt đầu thì vẫn bước đi nhẹ nhàng, nhưng càng về sau sẽ trở nên càng lúc càng nhanh, cuối cùng căn bản không nhìn rõ mỹ nhân bên trong thủy tụ, chỉ có thể nghe thấy tiếng lục lạc rung động, vì vậy, với người đánh đàn mà nói, càng là một việc khó.

Lăng Nhược Hi theo sát bước nhảy của Triệu Điềm Bảo, tay nghề thành thạo, những thiên kim tiểu thư vốn xem náo nhiệt, trông thấy tài nghệ của Lăng Nhược Hi như vậy, trào phúng trong mắt dần biến thành thưởng thức, đến cuối cùng đã biến thành hâm mộ và bội phục.

Kiếp này Lăng Nhược Hi đã tự nói với mình, nhất định không được làm người tốt, vì vậy, hôm nay Triệu Điềm Bảo cố ý nhắm vào nàng, tất nhiên nàng sẽ không khinh địch buông tha cho Triệu Điềm Bảo, hai ngón khẽ động, bất tri bất giác vậy mà tăng nhanh giai điệu, khiến Triệu Điềm Bảo trong lúc nhất thời thậm chí có chút không theo kịp, trong lòng hoảng hốt, dưới chân trượt một cái, cả người ngã nhào xuống đất, đau kêu thành tiếng:" A~Chân của ta~Đau quá! "

Lúc này Lăng Nhược Hi cũng dừng động tác, sải bước đi tới cạnh Triệu Điềm Bảo, vội vàng hỏi:" Triệu tiểu thư, ngươi không sao chứ? "

Người khác không biết là chuyện gì xảy ra, còn Triệu Điềm Bảo sao lại có thể không biết được, trông thấy dáng vẻ giả mù sa mưa của Lăng Nhược Hi, lập tức trong cơn giận dữ đẩy mạnh:" Tiện nhân tâm tư độc ác! Ngươi còn có mặt mũi hỏi! "

Cơ thể Lăng Nhược Hi vốn mỏng manh, bị Triệu Điềm Bảo đẩy như vậy, cho dù không cần diễn kịch cũng ngã cả người ra sau, té ngồi xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt!

" Láo xược! Trước mặt nương nương, động tay động chân, còn ra thể thống gì? "

Đức phi bên trên quát lạnh một tiếng, trực tiếp khiến mọi người la hét lộn xộn yên tĩnh trở lại.

Đức phi quan tâm nhìn Triệu Điềm Bảo và Lăng Nhược Hi, vội vàng nói:" Cả đám thất thần cái gì? Còn không mau gọi ngự y tới xem cho hai vị tiểu thư. Người đâu, đưa hai vị tiểu thư ra hậu viện nghỉ ngơi! "

Lúc này Lăng Thanh Dương vội vàng tiến lên một bước, đỡ tay Lăng Nhược Hi, rưng rưng nước mắt, nhẹ giọng hỏi:" Tam muội muội, muội không sao chứ? "

Lăng Nhược Hi nhàn nhạt lắc đầu, nói khẽ:" Muội không sao, chỉ té một cú mà thôi. "

Lăng Thanh Dương nhìn quần áo Lăng Nhược Hi bị ngã bẩn, đảo mắt, sau đó nói khẽ:" Xem muội kìa, quần áo bẩn hết rồi, mau đổi bộ khác đi! Má Triệu, bà đi với Tam muội muội. "

Bà Triệu tất nhiên biết rõ Lăng Thanh Dương có ý gì, vì vậy vội vàng tiến lên, nhận lấy Lăng Nhược Hi từ trong tay Mai Hương, thản nhiên nói:" Ngươi lên xe ngựa lấy quần áo dự phòng của Tam tiểu thư tới, ta đưa Tam tiểu thư ra hậu viện nghỉ ngơi trước. "

Hiển nhiên Mai Hương không yên lòng, nhưng Lăng Nhược Hi nhẹ lắc đầu bỉnh thản bảo:" Đi đi, nhanh một chút. "

Tuy rằng Mai Hương thấy lạ nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người ra ngoài, Lăng Nhược Hi được bà Triệu đỡ ra sâhậu viện, nhưng bên phía Triệu Điềm Bảo nghiêm trọng hơn một chút, mắt cá chân bị thương, vì vậy chỉ có thể dùng cáng cứu thương khiêng ra hậu viện.

" Mẫu phi, hai vị tỷ tỷ xinh đẹp kia sao vậy? "

Kiều vương gia Bắc Đường Hòe căn bản không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt mọi người không tốt lắm, tò mò nhìn Đức phi.

" Hòe Nhi ngoan, các tỷ tỷ hơi mệt rồi nên đi nghỉ ngơi một chút. "

Lúc đối mặt với Bắc Đường Hòe, sắc mặt Đức phi dịu dàng chưa từng có.

" Hòe Nhi cũng mệt, Hòe Nhi cũng cần nghỉ ngơi! "

Bắc Đường Hòe kéo nhẹ tay áo Đức phi, bắt đầu làm nũng, thoạt nhìn căn bản không giống người hai mươi tuổi, cảnh tượng này, ngược lại cực kỳ mất tự nhiên.

Đức phi luôn rất thương yêu Bắc Đường Hòe, vì vậy trực tiếp kêu ma ma bên cạnh đưa Bắc Đường Hòe về hậu viện nghỉ ngơi.

Lăng Nhược Hi vừa vào căn phòng Đức phi chuẩn bị cho bọn họ, bà Triệu đã thở dài:" Triệu tiểu thư này đúng là hơi quá đáng! "

Lăng Nhược Hi không để trong lòng, chỉ thản nhiên nói:" Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ té một cái mà thôi, má Triệu vẫn nên mau về chỗ Đại tỷ tỷ đi, đừng để Đại tỷ tỷ một mình. "

Bà Triệu đưa một chén trà tới, dịu dàng nói:" Không vội, Tam tiểu thư uống nước đi cho đỡ sợ. "

Trong mắt Lăng Nhược Hi lóe ra một tia trào phúng, nhưng lại mặt không đổi sắc uống vào, vừa cười vừa nói:" Trong vương phủ rắc rối phức tạp, một mình Đại tỷ tỷ thật sự không tiện lắm, má Triệu về với Đại tỷ tỷ đi! "

Bà Triệu thấy Lăng Nhược Hi đã uống trà, cười ha hả nhẹ gật đầu:" Đã vậy, lão nô xin cáo lui trước!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui