Ác Nữ Quay Về

Mặc dù nói thì nói thế, nhưng Lăng Nhược Hi vẫn cảm thấy trong lòng nổi lên một trận không thoải mái, con ngươi to tròn nhẹ nhàng lấp lóe, lộ ra một tia cười giảo hoạt, giống như là một đứa bé đùa ác, cười hì hì nhìn Mai Hương: "Em nói xem, Đại phu nhân sẽ xem trọng dưỡng nữ* hơn, hay là xem trọng nữ nhi ruột thịt của mình hơn?"

*Dưỡng nữ: Con gái nuôi

Mai Hương cũng không biết Lăng Nhược Hi vì sao lại hỏi câu hỏi này, nhưng trực giác nói cho nàng biết, vẻ mặt như vậy của Lăng Nhược Hi, nhất định là có người sắp gặp phải xui xẻo rồi, cho nên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên là con gái ruột quan trọng hơn chứ! Thanh Ngọc tiểu thư mặc dù là tỷ tỷ của đại tiểu thư, nhưng ở trong phủ lại không được gọi là Đại tiểu thư, từ đó có thể biết, nàng ta căn bản cũng không được sủng ái!"

Nghe đến đó, Lăng Nhược Hi lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu cười nói: "Lời này đúng rồi đấy, gặp phải chuyện gì cũng phải nhìn nhiều nghĩ nhiều, nếu đã như vậy, vậy ta cũng đã yên tâm hơn rất nhiều rồi! Bây giờ em đi tìm người truyền lời cho Đức Phi, nói rằng ngày mai ta muốn đến Vương phủ thăm hỏi Vương gia."

"Tiểu thư biết rõ tâm tư của Đức Phi, sao lại tự mình dâng đến tận cửa chứ? Nói cho cùng cũng chỉ là lợi dụng tiểu thư thôi." Mai Hương căn bản cũng không muốn Lăng Nhược Hi gả cho một nam nhân ngốc nghếch cái gì cũng đều không hiểu không biết, cho nên một mặt không tình nguyện.

Lăng Nhược Hi cười nhẹ, kéo tay Mai Hương, thản nhiên nói: "Ta đương nhiên biết tâm tư của em! Chỉ là em phải biết rằng, bị người khác lợi dụng cũng không phải là không có chỗ lợi, không có giá trị lợi dụng, đó mới là thật sự đáng buồn, hiểu không?"

Mặc dù Mai Hương hiểu đạo lý này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu, bất quá cũng biết hiện tại mình đã không còn có thể làm chủ giúp Lăng Nhược Hi được nữa, chỉ có thể nhẹ gật đầu bất đắc dĩ đi ra ngoài.


Lăng Nhược Hi vừa mới ngồi xuống, đã thấy Lăng Thanh Dương tức hổn hển đi vào, vừa vào cửa, không nói hai lời, vung tay lên, từ trên tát xuống Lăng Nhược Hi một cái.

Lăng Nhược Hi cũng sớm đã không phải là một tiểu nha đấu đáng thương mặc người ức hiếp kia nữa, cho nên liền trực tiếp bắt lấy tay của Lăng Thanh Dương, hung hăng hất ra, thản nhiên nói: "Lời muội nói, Đại tỷ tỷ chẳng lẽ không nhớ kỹ ư?"

"Tiện nhân! Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy! Ngươi cho rằng ngươi thật sự là tiểu thư Lăng phủ chúng ta sao! Ta cho ngươi biết, ngươi chính là một tiện nhân không ra gì! Đê tiện ăn vào xương cốt! Con hoang! Ngươi căn bản cũng không phải là nữ nhi của Tam thúc!" Chuyện hôm nay đối với Lăng Thanh Dương mà nói đích thật là một kích thích động trời, cho nên nói chuyện cũng không để ý đến ngôn từ.

"Thanh dương im miệng!"

Đại phu nhân theo sát phía sau, bước nhanh đi tới bên cạnh Lăng Thanh Dương, nắm chặt cổ tay Lăng Thanh Dương, nhìn ánh mắt của nàng ta, không thể nghiêm túc nói được mấy câu, lập tức khiến Lăng Thanh Dương dưới cơn thịnh nộ càng thêm không có lý trí.

"Tại sao phải im miệng! Chẳng lẽ con nói không phải là sự thật sao? Nàng ta vốn chính là một đứa con hoang!" Lăng Thanh Dương gắt gao nhìn Lăng Nhược Hi, trong mắt tuyệt đối không có một ý đùa giỡn nào!


Lăng Nhược Hi nghe đến đó có chút nhíu mày, nhưng lại khinh thường cười cười thản nhiên nói: "Đại tỷ tỷ đúng thật là bị kích thích nhỉ, bây giờ nói chuyện cũng trở nên có chút điên điên khùng khùng, Đại bá mẫu vẫn nên tìm đại phu tốt xem thử xem Đại tỷ tỷ thế nào rồi!"

Đã không nể mặt mũi, Lăng Nhược Hi diễn cũng lười diễn, lời trong ý ngoài ngay cả một chút cung kính cũng không có.

Đại phu nhân nghe Lăng Nhược Hi nói như vậy, cũng cười lạnh, nhìn Lăng Nhược Hi, thản nhiên nói: "Ngươi không hổ là nữ nhi của mẹ ngươi! Trước đó là ta coi thường ngươi rồi, nhưng mà Lăng Nhược Hi à, ngươi nếu có thể hành sự cẩn trọng một tí, e rằng ta còn có thể tha cho ngươi qua thêm mấy ngày, hiện tại, ngươi cứ đợi đến lúc bị ta từng chút từng chút một chơi cho đến chết đi!"

Lăng Nhược Hi nghe vậy lại không chút yếu thế nào, đi ra phía trước, nhìn chằm chằm vào mặt Đại phu nhân, cười hì hì nói: "Chỉ là với tình cảnh trước mắt đây, Đại bá mẫu tựa như còn không có tư cách để nói những lời như vậy đâu? Chi bằng lãng phí khoảng thời gian này tìm Nhược Hi làm chuyện vô ích, còn không bằng trở về đếm lại vài lần thử xem, tiền bản thân phải khổ cực tích góp bấy nhiêu năm qua, rốt cục có đủ ba mươi vạn lượng hay không!"

"Tiện nhân!"

Lăng Nhược Hi thăng thừng đâm vào điểm trí mạng của Đại phu nhân, vừa nghĩ tới số tiền mình cực khổ tích trữ nhiều năm như vậy, sắp phải tan thành mây khói, Đại phu nhân tựa như muốn tiến lên bóp chết Lăng Nhược Hi.


Chỉ là Đại phu nhân hiện tại đối với Lăng Nhược Hi cũng có tâm tư phòng bị, cho nên cũng không làm ra những hành động quá kích động, cười như không cười nhìn thoáng qua lư hương trong phòng, thản nhiên nói: "Bất quá cũng chỉ là ba mươi vạn lượng mà thôi, có gì hiếm đâu?"

Lăng Nhược Hi đương nhiên là chú ý tới ánh mắt của Đại phu nhân, trong lòng lộp bộp một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn là làm ra một bộ dáng vẻ không quan tâm, thản nhiên nói: "Nếu đã như vậy, vẫn mong Đại bá mẫu đưa tiền đến cho Tổ mẫu đi! Đức Phi nương nương vừa mới truyền lời tới, ngày mai Nhược Hi phải đến Vương phủ một chuyến, cho nên phải lựa chọn y phục đẹp nhất, sợ là không thể cùng Đại bá mẫu tán gẫu được nữa, đi thong thả không tiễn!"

"Lăng Nhược Hi! Ngươi dám cùng trưởng bối nói chuyện như vậy sao! Trong mắt ngươi rốt cục còn có chút quy củ nào không, có hiếu đạo chút nào hay không!"

Lăng Thanh Dương không nghĩ tới bây giờ Lăng Nhược Hi lại kiêu ngạo như vậy, run rẩy vươn tay ra, chỉ về phía mũi nàng bắt đầu trách mắng.

"Nói đến vấn đề này, Nhược Hi tất nhiên không bì nổi với Đại tỷ tỷ rồi, dù sao có thể tự mình khiến cho Tổ mẫu phải hôn mê bất tỉnh, Nhược Hi lại không thể, Đại tỷ tỷ có thời gian tìm đến Nhược Hi để phát cáu, chi bằng suy nghĩ cho ra biện pháp, như thế nào mới có thể khiến những hạ nhân kia ngậm miệng lại, dù sao chuyện này nếu truyền ra ngoài, giấc mộng trở thành Vương phi của Đại tỷ tỷ, e là phải vỡ vụn mất thôi!"

Lăng Nhược Hi lạnh lùng nhìn Lăng Thanh Dương, ánh mắt băng lãnh, khiến cho một Lăng Thanh Dương phách lối bẩm sinh lập tức không còn chút khí thế nào, chỉ có thể tức giận trừng mắt liếc xéo Lăng Nhược Hi: "Nếu ngươi dám nói huyên thuyên, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"

Tròng mắt Đại phu nhân sực tối ngầm, không còn tranh miệng lưỡi cùng Lăng Nhược Hi nữa, trực tiếp dắt Lăng Thanh Dương xoay người đi ra ngoài.


Trở lại viện của mình, Đại phu nhân nghiêm túc nhìn Lăng Thanh Dương: "Thân thế của Lăng Nhược Hi, con nuốt hết xuống bụng cho ta, biết chưa?"

Nghe đến đó, Lăng Thanh Dương có chút không hiểu, bực bội nói: "Vì sao chứ? Mẫu thân người biết rất rõ ràng nàng ta căn bản chính là đứa con hoang, vì sao còn phải lãng phí lương thực Lăng gia chúng ta nuôi sống ả! Hơn nữa nàng ta hiện còn đang cắn ngược lại chúng ta một phát, chẳng lẽ chúng ta cũng không thể phản kích sao?"

"Thân thế của Lăng Nhược Hi, là bí mật lớn nhất của trên dưới Lăng phủ chúng ta, đánh chết cũng không thể nói! Bằng không, từ trên xuống dưới nhà họ Lăng đều sẽ chết không có chỗ chôn, con hiểu không?"

Đại phu nhân gắt gao cầm tay Lăng Thanh Dương, cơ hồ như muốn bóp nát tay nàng ta vậy, Lăng Thanh Dương bị đau, cau mày, thấp giọng hô lên: "Biết biết rồi, Nương, người làm con đau!"

Đại phu nhân lúc này mới phát hiện mình có hơi kích động, áy náy buông lỏng tay Lăng Thanh Dương ra, nhìn vết đỏ trên tay nàng ta, đau lòng vuốt vuốt, sau đó thấp giọng nói: "Sau này không được nói nữa như vậy nữa, đã biết chưa?"

Lăng Thanh Dương mặc dù cảm thấy rất kỳ quái, nhưng thấy Đại phu nhân như vậy, vẫn gật đầu, nhỏ giọng nói: "Thế nhưng trước mắt đây, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Với tình huống dưới mắt, Đại phu nhân cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể thở dài, cắn răng nghiến lợi nói: "Còn có thể làm gì chứ? Đương nhiên là của đi thay người rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận