Ác Nữ Quay Về

Vừa nghĩ tới mấy nén bạc trắng bóng cứ mơ mơ hồ hồ không hiểu mô tê gì lại bị người hốt đi như vậy, Đại phu nhân đã cảm thấy một trận tức ngực khó thở, máu trong tim còn hơn cả khó chịu.

Bên này đang nói chuyện, Lăng Thanh Ngọc liền ưu nhã đi đến, trong tay còn bưng một cái hộp tinh xảo, vừa vào cửa, lập tức đặt cái hộp trong tay lên mặt bàn, nhìn Đại phu nhân, mỉm cười mở miệng: "Biết Mẫu thân đang thiếu tiền, đây là một chút tâm ý của Ngọc Nhi, vẫn mong Mẫu thân đừng ghét bỏ!"

Trông thấy Lăng Thanh Ngọc, vẻ từ ái trên mặt Đại phu nhân lập tức biến mất không còn tăm hơi, gương mặt băng lãnh, nhàn nhạt nhẹ gật đầu: "Nghe nói ngươi nhận được một nửa quyền lực quản gia?"

Nhìn biểu tình của Đại phu nhân biến hóa rõ ràng, Lăng Thanh Ngọc âm thầm nắm chặt nắm đấm, chỉ là trên mặt vẫn đệm vẻ dịu dàng ngoan ngoãn: "Quyền lợi này trong tay Ngọc Nhi, với trong tay của Mẫu thân, cũng không có gì khác biệt, không phải sao?"

Đại phu nhân thấy dáng vẻ lúc này của Lăng Thanh Ngọc dịu dàng ngoan ngoãn mới hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó thản nhiên nói: "Nếu là như vậy, vậy trong viện của Lăng Nhược Hi, toàn bộ đồ vật đang cung cấp, ngừng lại hết thảy cho ta, phải làm cho không có dấu vết, biết chưa?"

Lăng Thanh Ngọc không ngờ rằng Đại phu nhân vậy mà lại ngu xuẩn đến mức này, trong lòng trổi dậy một trận cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ nhu thuận, thấp giọng nói: "Đây là điều đương nhiên, Mẫu thân cứ yên tâm."

Đại phu nhân đối với dưỡng nữ này cũng không có sắc mặt tốt gì, cho nên lập tức không kiên nhẫn được nữa nhíu nhíu lông mày: "Không có việc gì nữa thì ngươi lui ra trước đi! Khoảng thời gian này trong phủ loạn, tự mình cẩn thận chút!"

Lăng Thanh Ngọc siết chặt nắm đấm cười như không cười nhìn Lăng Thanh Dương một chút, lúc này mới quay người đi ra ngoài, Lăng Thanh Dương đối diện với ánh mắt của Lăng Thanh Ngọc, không rét mà run, có chút run rẩy mở miệng nói: "Nương, con hơi mệt, về phòng trước, người cũng nghỉ ngơi một lát đi!"


Sau khi nói xong, bước chân của Lăng Thanh Dương liền vội vàng đuổi theo, ở một góc rẽ thấy Lăng Thanh Ngọc đứng đó cười mà như không phải cười, có chút rụt rè sợ hãi hô lên một tiếng: "Trưởng tỷ, tìm muội có việc gì sao?"

"Đại tiểu thư không cần bối rối, chỉ là đã lâu không gặp, muốn trò chuyện với Đại tiểu thư một lúc mà thôi."

Lăng Thanh Dương là người hiểu nhất những thủ đoạn kia của Lăng Thanh Ngọc, cho nên căn bản cũng không muốn nói chuyện cùng với nàng ta, nhưng lại cũng không dám phản kháng, chỉ có thể nhẹ gật đầu đi theo nàng ta cùng đi đến một viện tử ở phía một bên khác.

Lăng Nhược Hi tỉ mỉ kiểm tra một phen, sau khi xác định chuyện của hồi môn sạch sẽ không còn dấu vết, lúc này mới yên tâm dẫn theo Mai Hương Thu Cúc đi tới Kiều vương phủ.

Đức Phi lần trước đã nhận định hôn sự của Lăng Nhược Hi và Kiều vương, cho nên lần này, càng không chút che giấu sự nhiệt tình của mình, Lăng Nhược Hi vừa vào cửa, Đức Phi liền thân thiết lôi lôi kéo kéo cánh tay của Lăng Nhược Hi, vừa cười vừa nói: "Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, những ngày qua Hòe Nhi vẫn một mực nhắc đến ngươi đấy!"

Trên mặt Lăng Nhược Hi mang theo nụ mỉm cười thản nhiên, nhìn Bắc Đường Hòe bên cạnh Đức Phi, cười ngọt ngào, sau đó nhẹ nói: "Nương nương nói là, Vương gia trong sáng thuần khiết không tạp nhiễm, Nhược Hi cũng thích nói chuyện nhiều hơn với Vương gia nữa!"

Nghe thấy Lăng Nhược Hi nói như vậy, Bắc Đường Hòe tất nhiên là cao hứng tột cùng, phủi tay, đắc ý nhìn Đức Phi: "Mẫu phi người nhìn xem, Hòe Nhi đã nói là tỷ tỷ cũng rất thích Hòe Nhi mà, có phải không?"

Đức Phi thấy trên mặt Lăng Nhược Hi không chút e ngại nào, cũng hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó nhẹ nói: "Khó có được một người không chê Hòe Nhi như ngươi, nếu như vậy, vậy thì các ngươi cứ trò chuyện vui vẻ nhé?"


Vừa nói, Đức Phi vừa cười cười muốn rời đi, nhưng lại lơ đãng nhìn thấy vòng tay màu máu tươi trên tay Lăng Nhược Hi, con ngươi tối ngầm lại, nhìn Lăng Nhược Hi, hững hờ hỏi thăm: "Cái vòng tay này của Nhược Hi hôm nay rất đẹp mắt nhỉ!"

Lăng Nhược Hi cũng không nghĩ tới Đức Phi vậy mà lại coi trọng cái này vòng tay, nhàn nhạt cười, sau đó mang một mặt khó xử: "Hiếm khi được Nương nương coi trọng, chỉ là cái vòng tay này là di vật của Mẫu thân, cho nên, không thể hiến lên Nương nương, vẫn xin Nương nương thứ tội!"

Đức Phi nghe đến đó, trong mắt lóe ra một tia phức tạp, nhưng lại tỏ vẻ không mấy để tâm nhẹ gật đầu, vừa cười vừa nói: "Nếu là di vật của Mẫu thân ngươi, Bản cung tất nhiên là không thể đoạt thứ ngươi yêu thích, chỉ là cái này vòng tay này vừa nhìn đã biết rất hiếm lạ, không biết có thể cho Bản cung thưởng thức một phen?"

Lăng Nhược Hi không chút do dự lấy vòng tay trên tay xuống đưa cho Đức Phi, vừa cười vừa nói: "Hiển nhiên là không có vấn đề gì!"

Mặc dù ngoài mặt vui vẻ thoải mái, nhưng Lăng Nhược Hi kỳ thật vẫn là cảm thấy kỳ quái, cái vòng tay này mặc dù có chất lượng không tệ, nhưng Đức Phi nương nương ở trong cung nhận hết bao nhiêu là sủng ái, làm sao có thể chưa từng gặp qua những thứ quý hơn so với cái này, cho nên, bộ dáng này, nhất định là có chút cổ quái!

Bắc Đường Hòe không biết những chuyện này, nhìn hai người trợn trừng mắt nhìn đối phương, chỉ cảm thấy một trận nhàm chán, tiến lên một bước kéo tay Lăng Nhược Hi, cười ha hả nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chúng ta ra phía sau vườn hoa chơi có được không? Bây giờ cả mặt hồ đều kết băng hết rồi, chúng ta cùng nhau trượt băng có được hay không?"

Cũng không biết vì sao, chỉ cần là trông thấy đôi mắt đơn thuần này của Bắc Đường Hòe, Lăng Nhược Hi lại sẽ nhớ đến đứa con chết thảm kia của mình, nhất là lúc thấy dáng vẻ ngây thơ trong sáng không chút tạp nhiễm nào của Bắc Đường Hòe, Lăng Nhược Hi lại cảm thấy con của mình nếu cũng có thể sống thật vui vẻ khỏe mạnh, có phải cũng sẽ giống như hắn, nhận được hết ngàn vạn sủng ái?


Chỉ cần là nghĩ đến những chuyện này, hận ý trong lòng Lăng Nhược Hi lại càng nặng thêm mấy phần, những kẻ tiện nhân đã hại nàng chết không yên lành, cửa nát nhà tan! Đều đáng chết! Đều nên giống như nàng, nhận hết khuất nhục, chết không yên thân!

Trước đó, Đức Phi không hề chú ý tới ánh mắt của Lăng Nhược Hi, nhưng hôm nay bởi vì cái vòng tay này, Đức Phi nhìn Lăng Nhược Hi tỉ mỉ hơn một chút, lại phát hiện ánh mắt Lăng Nhược Hi nhìn Bắc Đường Hòe, căn bản cũng không giống như ánh mắt của một nữ nhân nhìn một nam nhân, ngược lại lại giống như ánh mắt của một Mẫu thân nhìn đứa con của mình!

Còi báo động trong lòng vang lên, nhưng càng nhiều hơn vẫn là không hiểu, bà ta thật sự không rõ, vì sao một cô nương chưa xuất giá, vậy mà lại có ánh mắt như vậy?

Hai người cũng không biết Đức Phi đang nghĩ cái gì, Bắc Đường Hòe thật không dễ dàng gì mới gặp được Lăng Nhược Hi, cho nên cứ như vậy trực tiếp nắm lấy tay của Lăng Nhược Hi, hai người cùng đi về phía hoa viên.

Hai người vừa mới rời đi, Đức Phi liền đem vòng tay trong tay đưa cho Đại cung nữ sau lưng, có chút mỏi mệt mà hỏi: "Đây chính là vòng tay Huyết Ngọc sao?"

Đại cung nữ tỉ mỉ nhìn một phen, biến sắc: "Hồi bẩm nương nương, đúng là vòng tay Huyết Ngọc! Hơn nữa còn đã nhận chủ!"

"Ngươi có thể xác định?"

"Minh Nguyệt có thể lấy đầu mình ra đảm bảo, cái này nhất định là vòng tay Huyết Ngọc, hơn nữa còn đã nhận chủ!" Cung nữ ấy cũng hơi nhíu mày, một lần nữa đặt vòng tay vào trong tay của Đức Phi.

Đức Phi gắt gao cầm lấy cái vòng tay đó, thở dài: "Vất vả lắm mới chịu yên tĩnh được mấy năm, vì sao cái vòng tay này lại muốn gây sóng gió nữa chứ?"


Minh Nguyệt cũng mang một trận bất đắc dĩ, thở dài, thản nhiên nói: "Chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến, Nương nương, chúng ta vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng! Có cần phải.." Vừa nói, Minh Nguyệt vừa làm một tư thế chặt đầu.

Ánh mắt của Đức Phi vạn phần phức tạp, lắc đầu, lạnh giọng nói: "Những chuyện này đều không phải là chuyện mà ta nên quan tâm, bây giờ, ta chỉ muốn trông thấy Nhi tử của ta, sinh sống an lành!"

"Nương nương, chỉ sợ là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng! Nô tỳ cảm thấy vẫn là nên ra tay trước thì chiếm được lợi thế!"

Minh Nguyệt thật không ngờ lúc này, Đức Phi vậy mà lại nhân từ nương tay, lập tức có chút gấp gáp.

Đức Phi giống như cười mà lại không phải cười nhìn Minh Nguyệt, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta có năng lực chống lại cái vòng tay này ư?"

Minh Nguyệt lắc đầu, trực tiếp ném thẳng cái vòng tay xuống đất: "Dù gì cũng chỉ là một cái vòng tay mà thôi, cho dù có đập, còn có thể thế nào được?"

Sắc mặt Đức Phi đại biến, vô thức đưa tay đón, nhưng lại chậm một bước, vòng tay nện xuống đất, chỉ là không nghĩ đến, vừa nhìn thì là một cái vòng tay trong suốt, lại không theo âm thanh rơi xuống mà vỡ nát, chỉ là có chút chai lì lăn trên mặt đất mấy vòng, sau đó liền lẳng lặng nằm ở nơi đó, ngoại trừ có một vết rạn nho nhỏ ra, không còn tổn thương gì khác.

Đức Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhặt vòng tay trên đất lên, có chút không vui nhìn Minh Nguyệt: "Từ khi nào ngươi bắt đầu trở nên lỗ mãng như vậy?"

Minh Nguyệt vội vàng quỳ xuống: "Nương nương thứ tội, nô tỳ chỉ là lo lắng cho Nương nương, vòng tay Huyết Ngọc vừa xuất hiện, thiên hạ này e là lại phải có đại loạn! Nếu như chuyện năm đó bị lật ra, sợ là Nương nương sẽ không có nơi để sống yên ổn đâu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận