Ác Nữ Quay Về

Lăng Nhược Hi lạnh lùng nhìn Lăng Thanh Ngọc đang nói năng ngông cuồng trước mặt mình, trong lòng thầm cười nhạt, trên mặt thì vẫn là dáng vẻ nhàn nhạt như không có chuyện gì, nhẹ giọng nói: "Lời này của Thanh Ngọc tỷ tỷ, Nhược Hi nghe không hiểu, Nhược Hi cuối cùng đã làm gì chọc đến Thanh Ngọc tỷ tỷ, nhưng tội danh giết người như vậy, Nhược Hi thật sự không gánh nổi!"

Nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối không nói gì được của Lăng Nhược Hi, Đại phu nhân nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Nhược Hi à, thường ngày con làm càn cũng không sao, ta biết con ở thôn quê nên rất uất ức, cho nên vẫn luôn giữ sự hối hận trong lòng, nhưng những a hoàn và bà tử vô tội này có đến bao nhiêu mạng người như thế, sao con có thể nhẫn tâm như vậy chứ?"

Lăng Nhược Hi biết Đại phu nhân chắc chắn sẽ không đứng về phía mình, cho nên ngay từ đầu ánh mắt đã đặt lên người Triệu đại nhân rồi, trừng to đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Đại nhân minh giám, chuyện này không phải Nhược Hi làm, huân hương trong phòng đều do đại bá mẫu đưa cho Nhược Hi, còn có a hoàn và bà tử, cũng đều là đại bá mẫu đưa qua cho Nhược Hi, những lúc bình thường, Nhược Hi đối với họ vẫn lễ phép sao lại có thể gây ra chuyện hạ độc này chứ?"

Người khám nghiệm tử thi phía sau cũng mở miệng nói: "Gói thuốc có công hiệu hơi đặc biệt chút cho nên không phải ai cũng có thể dùng được, người này nhất định phải biết rõ y học, tam tiểu thư chắc không thể hiểu nổi đâu."

Lăng Thanh Ngọc nghe đến đó ngay lập tức hừ lạnh một tiếng, không lạnh không nhạt nói: "Nếu ta nhớ không lầm thì nghe nói Liễu công tử và muội muội có quen biết nhỉ!"

"Thanh Ngọc tỷ tỷ không cần xem thường người khác, Liễu Tuyền là thần y nổi danh ở kinh thành, hắn chắc chắn không làm ra chuyện này, huống chi nếu hắn muốn giết người cũng sẽ không dùng đến thuốc độc đâu!" Chuyện liên quan đến danh dự Liễu Tuyền, Lăng Nhược Hi không thể không để tâm.

Đến lúc này, một đám người vốn đang co ro cúm rúm trong phòng nay đã bình thường trở lại, phía sau có ba bà tử bất chợt vọt ra, trực tiếp ôm đùi Đại phu nhân, bắt đầu khóc lóc nói: "Phu nhân, lão nô đối với người vô cùng trung thành mà, sao người không đem thuốc giải cho chúng ta chứ? Không thể chấp nhận được, không chấp nhận được mà!"

Lời này trực tiếp khiến Triệu đại nhân cảm thấy rét lạnh, sâu xa nhìn về phía Đại phu nhân: "Phu nhân có thể giải thích chuyện này chứ?"

Thật ra chuyện hạ độc Đại phu nhân cũng không biết gì, chỉ là khi vừa đến nhìn thấy xảy ra chuyện nên muốn mượn cơ hội này đem mọi việc đổ lên đầu Lăng Nhược Hi nhưng không nghĩ đến trong tay Lăng Nhược Hi vậy mà có thuốc giải, cứ như vậy trở thành chuyện tự mình hại mình.

Tàn nhẫn đá bà tử bên chân ngã lăn ra đất, giận dữ nói: "Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Chuyện này ta không biết!"

"Phu nhân dù làm việc gì cũng đừng mất lương tâm thế chứ, chúng ta ở đây đều nghe theo lệnh của phu nhân phải chú ý đến mỗi hành động của Tam tiểu thư rồi báo lại cho người, nhưng không ngờ chúng ta trung thành như vậy cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này."

Được rồi, cho dù là hạ nhân, bọn họ cũng đều có suy nghĩ riêng, vừa mới từ chỗ chết sống lại trong lòng cũng sẽ có không ít thù hận.

Linh Lung bên cạnh nghe đến đây có chút cuống quýt, cắn răng nói: "Các người đều là một đống xảo quyệt, miệng nói xằng nói bậy, lúc trước đại phu nhân là bảo các ngươi phải hầu hạ tam tiểu thư thật cẩn thận, có chuyện gì thì báo lại đúng lúc sao tới miệng các người lại thành giám sát rồi hả?"

Những lời này thật ra khiến Lăng Nhược Hi có cái nhìn khác về Linh Lung, đúng là nha hoàn lớn lên bên cạnh đại phu nhân, không phải là kẻ ngu ngốc.

"Có phải giám sát hay không cũng không quan trọng, Triệu Đại nhân, Nhược Hi cảm thấy chuyện này hay là giải quyết theo phép công đi, xem thử thuốc độc trong phòng ai, như vậy kẻ đó chính là hung thủ, sẽ rõ ràng mọi chuyện hơn rồi, vì thế cũng chứng minh Nhược Hi trong sạch, Nhược Hi nguyện ý làm người đầu tiên để Triệu đại nhân khám xét!"

Lời này vừa ra, sắc mặt Lăng Thanh Ngọc trở nên khó coi hơn, lạnh lùng nói: "Chúng ta đều là cô nương chưa chồng, khuê phòng sao có thể tùy tiện để người khác vào xem chứ? Chẳng lẽ danh dự cô nương cũng không để ý tới sao?"

Lăng Nhược Hi nhàn nhạt nhìn Lăng Thanh Ngọc nói nhảm ở một bên, trong lòng lạnh lùng cười nhưng trên mặt vẫn ra dáng vẻ đau buồn giải thích: "Tính ra theo sự việc hiện giờ Nhược Hi cảm thấy danh dự làm người quan trọng hơn, đã làm thì chính là đã làm, còn không làm thì cũng chính là không làm, Nhược Hi không làm chuyện này nên tuyệt đối sẽ không thừa nhận!"

Triệu đại nhân nhìn dáng vẻ này của Lăng Nhược Hi thì gật đầu đồng ý, sau đó lạnh lùng nói: "Tam tiểu thư nói rất có lý, trước mắt đây là biện pháp tốt nhất."

"Không được, ta dù gì cũng là thiên kim tiểu thư của Lăng phủ, làm sao có thể để nam nhân vào phòng của ta, làm người không biết xấu hổ như vậy, bổn tiểu thư ta đây không phải kẻ không biết xấu hổ thế!" Lăng Thanh Ngọc trực tiếp chặn lại trước họ, dáng vẻ chết cũng không sợ.

Triệu đại nhân ghét nhất chính là dáng vẻ ỷ thế ức hiếp người khác như vậy, huống chi, nếu thật sự nói thì, thân phận của Lăng Thanh Ngọc cũng không có lực uy hiếp gì lớn.

"Tam tiểu thư chính là đích nữ của Tướng quân. Nói về thân phận cũng hơn ngươi, tam tiểu thư đã không nói gì, cũng không hiểu một thứ nữ như ngươi, rốt cuộc có chỗ nào cao quý cơ chứ?"

Lời nói của Triệu đại nhân từng câu từng chữ đều sắc bén rõ ràng trực tiếp khiến cho sắc mặt của Lăng Thanh Ngọc trở nên tái mé, tuy rằng nói như vậy nhưng dù sao hiện tại Lăng Thanh Ngọc đã là đích nữ danh nghĩa của Đại phu nhân cho nên nếu Lăng Thanh Ngọc xảy ra chuyện gì thì kết cục của vị phu nhân này cũng không thể tốt hơn được.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Đại phu nhân thâm trầm nhìn về phía Lăng Thanh Ngọc ở phía trước, lạnh như băng nói: "Mặc kệ thế nào phủ chúng ta cũng là phủ của Đại tướng quân đương triều, đại nhân muốn điều tra, chắc cũng cần thỉnh thánh chỉ tới đây chứ?"

Nhìn Đại phu nhân như vậy, Lăng Nhược Hi mới biết cái gì gọi là mặt dày mày dạn, phủ Đại tướng quân, bốn chữ này nói ra cũng thật dễ dàng, nhưng mỗi chữ đều từ máu của phụ thân nàng mà ra, lại có thể nói một cách buồn cười như vậy, phụ thân nàng dùng mạng sống để đổi lại vinh quang, thế mà lại biến thành của vốn có của đám người không có tính người thế này.

Triệu đại nhân nhìn thấy sắc mặt tức giận của Lăng Nhược Hi, trong chốc lát có chút khó xử, do dự một hồi, sau đó lạnh giọng nói: "Tình huống đặc biệt, hôm nay trước hết khám xét phủ tướng quân các người, về phần Hoàng thượng Bản quan sẽ gặp rồi giải thích sau!"

Nghe đến đây, Đại phu nhân không dám nhiều lời thêm nữa, chỉ có thể gắt gao trừng mắt nhìn Lăng Nhược Hi, chỉ cảm thấy nha đầu chết tiệt này từ sau khi vào cửa, ngày nhàn của bà ta sẽ không còn tốt đẹp nữa!

Lăng Nhược Hi lau lau nước mắt, trực tiếp tránh ra nghẹn ngào nói: "Triệu đại nhân cẩn thận điều tra thật tốt, dù sao nơi này với Nhược Hi cũng chỉ có mỗi hai cái phòng mà thôi."

Triệu đại nhân lúc này mới nhìn lại căn phòng Lăng Nhược Hi ở, căn bản là khác hẳn phòng của một thiên kim tướng quân nên ở, cho dù là con gái quan lại bình thường, cũng xa hoa hơn chỗ này gấp trăm lần.

Trong lòng liền hiểu rõ ràng, cho dù Lăng Nhược Hi về tới kinh thành, nhưng hoàn cảnh ở Lăng phủ thật không ổn, bị bá mẫu khi dễ, bị thứ tỷ sỉ nhục, cuộc sống như vậy chính là sống trong nước sôi lửa bỏng.

Nghĩ đến Lăng Đại tướng quân còn ở tiền tuyến chiến đấu đẫm máu, tâm tình của Triệu đại nhân ngay lập tức rét lạnh hết lên.

Phòng này của Lăng Nhược Hi không rộng lắm, cho nên rất nhanh đã khám xét xong, nhìn thấy hai tay trống rỗng của nha sai, mặt Lăng Thanh Ngọc nguội lạnh, có chút đứng không nổi.

Nhìn dáng vẻ này của Lăng Thanh Ngọc, Triệu đại nhân tin chắc mình biết đến tám chín phần mười là vì sao, hơi khinh thường nhìn thoáng qua dáng vẻ lo sợ của Lăng Thanh Ngọc, sau đó nhàn nhạt nói: "Thanh Ngọc tiểu thư, hiện tại nên đến chỗ của ngươi rồi chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui