Mà những người có dị năng cấp thấp cùng với người không mang dị năng, tài nguyên được chia lại khá ít.
Ngay cả chỗ ở cũng kéo dài ra vùng ngoại ô thành phố Thâm Uyên.
Thường thì khu vực có số thứ tự càng lớn, điều kiện sống lại càng kém.
Thu Dương có hơi hoài nghi trong lòng, rốt cuộc bác sĩ trị liệu như thế nào mà lại ở khu 16.
Hỏa Diễm nhìn ra suy nghĩ của Thu Dương, cười khẩy: “Nếu cậu không muốn, tôi sẽ đưa chị cậu đến bệnh viện trung tâm?”
Thu Dương vội vàng lắc đầu nói: “Em không có ý gì khác, anh Diễm, cầu xin anh hãy cứu chị em.”
“Nể mặt chị cậu, tôi không chấp với cậu.” Hỏa Diễm nói xong, liền dừng xe, đi tới gõ lên cánh cửa hơi tồi tàn kia.
Không bao lâu sau, cửa mở ra, Thu Dương giương mắt nhìn, chỉ thấy người ra mở cửa là một người phụ nữ ngồi xe lăn.
Người phụ nữ kia gầy không tả được, gương mặt còn có hai vết sẹo, giống như là bị móng vuốt sắc bén của dã thú cào bị thương.
Thu Dương vừa thấy cô gái ngồi trên xe lăn, liền có vài dự cảm xấu.
Nếu cô ta là dị năng giả hệ trị liệu mà Hỏa Diễm đã nói thì ít ra cũng phải chữa cho mình trước chứ.
Nhưng giờ cô gái này không chỉ nhan sắc bị hủy mà hai chân cũng khó mong giữ được.
Thảm đến mức này thì đủ biết dị năng cũng chẳng đỡ hơn được bao nhiêu.
Thu Dương nghĩ vậy, định nói thẳng rồi nhanh chóng dẫn chị mình sang chỗ khác điều trị.
Nhưng vừa định mở miệng, lại nghe Hỏa Diễm đang khe khẽ cầu xin.
“Chị Bùi, chị trị giúp cô gái này đi.
Cô ấy không phải người của bọn tôi đâu, chỉ là một học sinh ngoan ngoãn hiền lành thôi, lần này là lỗi của em, tại em liên lụy đến cô ấy.”
Cô gái ngồi trên xe lăn cũng chẳng kiêng dè, nhanh chóng phát động dị năng.
Đôi mắt của cô ta liền trở nên xanh biếc, cô nhìn Thu Nguyệt từ trên xuống dưới, coi như kiểm tra sơ bộ.
Sau đó mới mở miệng nói với Hỏa Diễm.
“Đã sớm khuyên cậu kiếm chút chuyện đứng đắn làm, gia nhập đội săn bắn cũng được, tuần tra trong thành cũng tốt, ít nhất còn có việc làm, sau này tìm vợ cũng dễ.
Hết lần này tới lần khác lại chẳng chịu an phận, suốt ngày gây chuyện sinh sự, giờ còn liên lụy đến con gái nhà người ta, để tôi xem cậu làm sao mà đền?”