Thu Dương ngơ ngác đứng đó, ngọn lửa nho nhỏ trong lòng hắn ta càng cháy càng mạnh.
Thậm chí hắn ta cảm thấy mình sắp không chịu nổi, có lẽ chỉ một chút nữa thôi, dị năng ấy sẽ bùng nổ, hóa thành ngọn lửa phừng phừng, cắn nuốt hết mọi thứ.
Đây là một tiếng trôi qua chậm nhất, mà cũng dày vò nhất trong cuộc đời Thu Dương.
Hắn ta cố gắng lắm mới có thể vượt qua, cửa phòng khám bật mở, bác sĩ cúi đầu đi ra, tỏ vẻ áy náy nói:
“Xin lỗi, vì bà ấy được đưa đến quá muộn, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Vừa dứt lời, dây cung căng thẳng trong lòng Thu Dương cũng đứt đoạn.
Hắn ta thô lỗ giữ chặt cổ áo bác sĩ, hung hăng quát lớn: "Có phải mấy người ưu tiên điều trị cho người khác trước hay không? Tại sao một dị năng giả cấp ba chưa từng bước khỏi thành phố Thâm Uyên lại có thể được ưu tiên điều trị?”
Bác sĩ giật mình, sợ người nhà bệnh nhân sẽ đánh mình, bèn nghĩ xem có nên gọi bảo vệ đến hay không.
Thu Nguyệt kịp thời xông tới, ôm chặt Thu Dương, khóc đến mức nói không thành tiếng.
Mỗi khi nhớ lại chuyện hôm đó, Thu Dương không cách nào kiềm được lửa giận đang dâng trong lòng.
Hắn ta chỉ có thể lẩm bẩm tự an ủi chính mình.
"Đã qua rồi, tất cả đều đã qua rồi.
Ít nhất Thu Nguyệt sẽ không sao."
Lúc này, Hỏa Diễm cũng chú ý tới sự khác thường của Thu Dương, vội vàng lên tiếng: "Này, thật ra cậu không cần khẩn trương như vậy đâu, chị Bùi là chuyên gia trị liệu tốt nhất thành phố Thâm Uyên này đấy, giao chị cậu cho cô ấy thì đảm bảo không có vấn đề gì."
Trong lúc nói chuyện, dị năng trên người Thu Dương vẫn dao động dữ dội.
Hết cách, Hỏa Diễm đành phải nói tiếp.
Hắn ta bảo chị Bùi từng gia nhập đội săn bắn trung cấp, cũng là người sống sót duy nhất của tiểu đội sau khi gặp phải vua tang thi.
Đang nói, cửa phòng khám mở ra, chị Bùi ngồi trên xe lăn, khó chịu nhìn Hỏa Diễm.
"Cho dù cậu có khen tôi thành một đóa hoa đi nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật tôi là một kẻ thất bại.
Dị năng hệ mộc của tôi đã bị hủy rồi, giờ chỉ có thể điều trị vài vết thương nho nhỏ, kiếm cơm qua ngày mà thôi."