Thu Nguyệt hiểu rõ mọi chuyện, lại mượn cớ mình đang bị thương, bèn buông xuống cương vị của một người chị, nhẹ nhàng nhờ em mình giúp.
Thu Tinh cũng làm đâu ra đó, tuy hay nói mấy câu khó nghe, mặt cũng dài thườn thượt, nhưng lại cẩn thận chăm sóc Thu Nguyệt.
Nếu không phải Thu Nguyệt vừa từ chối, bảo tạm thời bác sĩ không cho đụng nước, thì Thu Tinh còn định tự tay giúp chị mình gội đầu, tắm rửa.
Vì thế, Thu Nguyệt càng khẳng định rằng em gái Thu Tinh nhà mình chỉ là một con cọp giấy ra vẻ lạnh lùng mà thôi.
Thế là lúc cô nói chuyện cũng chẳng giữ khẽ nữa, thấy cô ta dọa em út liền nói:
“Em đừng nói chuyện kiểu này chứ, làm Tiểu Tuyết sợ rồi kìa.”
Thu Tinh cằn nhằn: “Cả đám đều là cục cưng của chị, nhưng sao chị không nghĩ đến bản thân mình chứ, giờ ngã vậy rồi, chẳng biết phải dưỡng bệnh tới lúc nào, nói không chừng còn có di chứng.”
Nghe vậy, cả đám anh em nhà họ Thu vội nhìn sang bên này, sau đó cả bọn đều bị cảnh Thu Nguyệt ngồi xe lăn dọa sợ.
Tiểu Tuyết ném bánh mì nướng chạy về phía Thu Nguyệt.
Cô bé là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong nhà họ Thu, năm nay mới tám tuổi.
Lúc trước, mẹ đột ngột qua đời, đứa nhỏ này sợ mất hồn.
Cũng may được Thu Nguyệt chăm sóc cẩn thận, mỗi ngày đều dẫn cô bé cùng ăn cùng ngủ, vô cùng che chở, nên Tiểu Tuyết mới dần dần khôi phục.
Mãi đến hôm trước, Tiểu Tuyết còn ngủ chung với chị.
Hôm qua, Thu Nguyệt không về cũng đã nói trước cho Tiểu Tuyết biết.
Nhưng Tiểu Tuyết nào ngờ, mới một đêm không gặp mà chị đã gãy chân rồi?!
Nhất thời, Tiểu Tuyết muốn khóc thét lên, cô bé chui vào lòng chị mình, rồi hỏi thẳng: “Chị ơi, sao vậy? Có phải có người xấu bắt nạt chị không?”
Nhưng cô bé còn chưa tới gần thì đã bị Thu Tinh nhấc lên, mắng mỏ: “Chị cả đang bị thương, em nhào lên lỡ gãy xương thì tiêu luôn đó.”
Tiểu Tuyết sợ tái mặt, vội vàng che mặt, như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
Thu Nguyệt trừng Thu Tinh một cái, rồi vội vàng ôm Tiểu Tuyết lên, cô vuốt đầu cô bé, dịu dàng an ủi: “Không sao, hôm qua đã điều trị rồi, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian thôi.”