Tiểu Tuyết lại hỏi: “Bị thương ở đâu ạ?”
Thu Nguyệt chỉ vào chân phải của mình, rồi nói: “Ở bên này, hết đau rồi, bác sĩ đó tốt lắm.”
Tiểu Tuyết lại đưa bàn tay nhỏ mềm mại, đặt lên vết thương của Thu Nguyệt.
Cô bé vừa chạm vào, Thu Nguyệt tức thì cảm thấy vết thương thật ấm áp.
Cô vội vàng kéo Tiểu Tuyết ra, rồi nói: “Em còn nhỏ, không được tùy tiện lãng phí dị năng.”
Thu Tinh phản đối: “Chị cứ để con bé dùng đi, nhà chúng ta khó khăn lắm mới có một dị năng giả hệ trị liệu, bình thường cũng chẳng có ai để luyện tập, tiếp tục vậy hoài không chừng dị năng của Tiểu Tuyết sẽ hoang phế mất.
Chi bằng thừa dịp chị bị thương, để con bé luyện tập.”
Thu Nguyệt lại nói: “Nhưng em ấy còn nhỏ, tập luyện nhiều sẽ ảnh hưởng đến căn cơ.”.
Thu Tinh cười lạnh đáp: “Hể là dị năng giả hệ trị liệu thì người đầu tiên phải trị chính là bản thân mình, sao có để bản thân xảy ra chuyện được?”
Thu Nguyệt bị Thu Tinh nói đến mức không trả lời được, đành để Tiểu Tuyết trị liệu một chút, còn dặn không được quá miễn cưỡng.
Nhưng Tiểu Tuyết lại ở cứ theo tò tò cạnh cô, một tấc không rời, lúc nào cũng đòi điều trị cho cô.
Năng lực chữa trị của cô bé rất thấp, nhưng phần tâm ý đơn thuần đáng yêu kia lại làm cho Thu Nguyệt vô cùng cảm động.
Cặp song sinh cũng muốn tới thăm chị, lại bị Thu Tinh mắng vài câu.
Thu Dương nhìn em út Thu Tuyết, chợt thấy hơi mơ hồ.
Hắn ta hoàn toàn không biết, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, cô em út nhà mình đã thức tỉnh dị năng.
Nhắc tới cũng lạ, những đứa nhỏ nhà họ Thu đều thức tỉnh dị năng từ rất sớm.
Nếu không thức tỉnh sớm, thì e là sau này không thức tỉnh được nữa.
Hắn ta thật sự hy vọng những đứa em mình có thể mạnh lên.
Đến lúc đó, có anh em làm chỗ dựa, dù Thu Nguyệt lập gia đình, thì nhà chồng cũng không dám xem thường cô.
Thu Dương vừa ăn vừa nghĩ, trong lúc đó, cặp sinh đôi và Tiểu Tuyết vây quanh Thu Nguyệt ồn ào không thôi.
Nhưng Thu Nguyệt lại chẳng thấy khó chịu, thậm chí cô còn kiên nhẫn hơn mẹ.
Trái lại, Thu Tinh thỉnh thoảng lại mắng bọn nhỏ vài câu, sợ bọn nhỏ đi học muộn.