Thu Tinh lại nói: “Trước kia em đã cảm thấy chị không thông minh, luôn làm những chuyện phí sức.
Cho tới bây giờ em mới biết, thì ra là chị ngốc thật.
Thu Dương đã muốn gây sức ép cho chị thì chị cứ mặc kệ nó đi.
Chờ gặp được người cao tay hơn đánh cho một trận, nó sẽ ngoan ngoãn ngay thôi.
Chị lại không có dị năng, cần gì phải ra mặt thay Thu Dương?”
“Sao em biết?" Thu Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Thu Tinh tức giận mắng: “Sao? Đến nước này mà chị còn muốn giấu em sao, chị không giống tên ngốc thì là gì, chị cùng người ta đua xe trên không, ngã từ trên cây cầu cao tám mét kia xuống, từ Bát Mạch Nhĩ trên cầu ngã xuống sao?”
Thu Nguyệt thấy em gái tức giận như vậy, đành phải ôn tồn giải thích: “Kỳ thật chị vẫn có nắm chắc vài phần.”
Thu Tinh lại mắng.
"Chị nắm chắc hay là chị muốn lao đầu vào chỗ chết, đã đâm thẳng vào xe người ta rồi ngã xuống, suýt chút nữa chị bị xe đè chết rồi đấy.”
Trong nhất thời, Thu Nguyệt không thể phản bác được, đành phải đưa khăn lông ướt qua cho cô ta: "Em lau nước mắt trước đi, đừng tức giận nữa.
Tóm lại sau này chị sẽ không đụng vào xe đua nữa.”
Thu Tinh nhận lấy khăn ướt, cũng không lau mặt, lại nói tiếp: "Chị không đụng đến đua xe thì chị cũng sẽ đụng tới những cái khác thôi, chị còn muốn chết thay cho mấy đứa kia tới bao giờ?”
“..." Thu Nguyệt nhất thời im lặng.
Trong giấc mơ tiên tri, đứa em gái ngốc nghếch này mới là người chịu chết thay cho cô.
Thu Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng chua xót không tả được, cuối cùng chỉ có thể vỗ tay em gái để trấn an cô ta.
Thu Tinh lại nói: "E, mặc kệ, sau này nếu còn có chuyện như vậy thì chị phải nói cho em biết trước.
Chị không được ra ngoài trong đêm nữa.”
Thu Nguyệt đồng ý, còn nói thêm: “Được được được, sau này việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do em làm quyết định, được chưa bà nhỏ.”
Lúc này Thu Tinh mới dùng khăn mặt lau khóe mắt, lau xong liền để khăn mặt sang một bên.
Tiến lên khom lưng ôm lấy Thu Nguyệt, lại đặt cô lên xe lăn.
Trong toàn bộ quá trình Thu Tinh cũng không cần tốn quá nhiều sức.
Thu Nguyệt vô cùng kinh ngạc.