Sau khi hắn ta bỏ đi, cô gái kia mới chua chát nói: “Chắc anh ấy thích cô con gái nhà họ Thu rồi.
Nhưng điều kiện anh ấy như vậy, chưa chắc có thể chen chân vào nhà họ Thu.
Mấy đứa con của thầy Thu đều thức tỉnh dị năng từ rất sớm.
Chỉ riêng dị năng của cô gái ban nãy đã là hệ kim loại trên cấp năm rồi, đàn anh Ngô không so nổi với người ta đâu.”
“Mọi người thấy rồi đấy, ban nãy đàn anh Ngô ra sức lấy lòng.
Cô ba kia có nể mặt anh ấy đâu.
Anh ấy giận không dám nói, rồi đổ hết lên đầu chúng ta.
Thật buồn cười.”
Cô nàng khóa dưới lại hỏi: “Con gái lớn nhà họ Thu có dị năng gì đâu? Nếu cô ta muốn theo đàn anh Ngô thì sao, chắc thầy Thu không phản đối đâu nhỉ?”
Đàn chị khóa trên chần chờ đáp: “Không biết nữa.
Nhà bọn họ không được mấy gia tộc dị năng tiếp nhận, vợ thầy Thu lại ít ra ngoài xả giao, mấy đứa nhỏ lại luôn thần thần bí bí.
Như cô ba đó, mãi đến khi cô ấy đến huấn luyện ở trường thì tôi mới biết tin.”
Thịnh Dục bị rót đầy tai bằng mấy lời nói nhảm, cảm thấy thật nhàm chán.
Bọn họ còn yếu hơn gà, chỉ biết tụ tập nói xấu người khác.
So ra còn chẳng bằng đàn anh Ngô.
Trái lại nhà họ Thu rất thú vị.
Người con gái lớn đang ngồi xe lăn rõ ràng rất yếu ớt, có lẽ bị thương không nhẹ.
Cô em gái lại có tiềm lực rất lớn, nhưng lại khó khống chế.
Thực lực của hai chị em chênh lệch quá xa, nhưng cô em lại rất nghe lời chị.
Nếu chuyện này rơi trúng Thịnh Dục, thì đúng là không tưởng.
Thịnh Dục luôn lãnh đạm, nếu dám trêu chọc hắn, thì bất kể có họ hàng huyết thống hay không, đều không có kết cục tốt.
Thịnh Dục nghĩ, hình như đàn anh Ngô định chạy đến ký túc xá dành cho giáo viên.
Chắc hai chị em nhà họ Thu cũng ở đó.
Nếu bọn họ gặp nhau chắc sẽ có tuồng hay.
Nghĩ vậy, Thịnh Dục cũng đi về phía ký túc xá.
*
Bên kia, Thu Nguyệt đang phiền lòng vì sớm gặp phải kẻ thù không đội trời chung vào ba mươi năm sau.
Nhưng nghĩ lại, giờ người đó chỉ là một học sinh bình thường, đẳng cấp dị năng chưa chắc qua cấp năm.