Ánh mắt Thu Nguyệt cũng đỏ lên, cô nói tiếp: “Hôm đó, mẹ dặn con, phải chăm sóc em mình thật tốt, phải chăm sóc cho gia đình, còn đặc biệt dặn con phải chăm sóc cho cha.
Mẹ nói, dù cha là dị năng giả cấp tám, nhưng sức khỏe không còn như xưa.
Tuy tay trái có dị năng chống đỡ, không thua gì người thường, nhưng xương gãy rồi không trị được nữa.
Mẹ còn dặn con nhớ nấu canh xương cho cha uống.
Lúc trái gió trở trời, nhớ lấy đồ bảo hộ cổ tay đầu gối cho cha.
Còn cao Truy phong thống cốt này nữa, dạo này thời tiết thay đổi, nếu cha đau thì dán một cái có thể giảm đau.”
Thu Nguyệt nói xong bèn lấy đồ đặt trong chiếc ba lô trên xe lăn đặt lên bàn.
Trong đó còn có một hộp canxi.
Cha Thu nhìn những thứ mà trước đây vợ ông từng chuẩn bị, liền thấy kích động.
Thu Nguyệt lại nói: “Mẹ dặn con chuyển lời cho cha, bảo cha đừng vội đi tìm mẹ, hãy hưởng thụ những gì mẹ chưa kịp hưởng.
Mẹ sẽ chờ cha.”
Cha Thu không kìm nổi bèn bật khóc.
Một lúc lâu sau, ông mới nói bằng giọng khàn đặc:
“Là cha có lỗi với mẹ con, không chăm sóc tốt bà ấy.”
Thu Nguyệt nói tiếp: “Mẹ con thường nói, may mà gặp được ngài, nếu không cả đời mẹ không biết sẽ ra sao.
Chỉ tiếc là, mẹ con không còn cơ hội cùng cha dạo quanh các vùng đất bên ngoài thành phố.
Lúc còn trẻ, mẹ con rất thích lái xe bay, còn muốn đưa cha đi dạo ngoài thành.
Lúc đó, cha sẽ ngồi sau xe, ôm lấy eo mẹ.
Mẹ con nghĩ, như vậy sẽ rất lãng mạn.”
Cha Thu nghẹn ngào nói: “Lúc kết hôn, là cha chở mẹ, khi đó, mẹ ôm eo cha, hai người chạy một vòng ngoài thành phố.
Không ngờ mẹ con lại nhớ lâu như vậy.”
Thu Tinh ở trong phòng, nghe cha và chị toàn nói chuyện đâu đâu, cảm thấy hơi sốt ruột.
Nhưng không ngờ, vừa nói được một lúc, người cha luôn luôn kiên cường rắn rỏi ấy lại bật khóc.
Trong trí nhớ của Thu Tinh, cha là cường giả dị năng cấp tám, giống như đại thụ chở che cả gia đình họ.
Nhưng giờ đây, người cha ấy lại khóc như một đứa trể.
Lần đầu tiên, Thu Tinh nhận ra rằng, hóa ra chống đỡ cả gia đình họ không phải là cha, lúc trước là mẹ, mà giờ đây, người đó là chị.