Trên đường đua của Thu Dương có một hòn đá nhỏ bị văn lên, hòn đá vô tình cuốn vào lốp xe, làm thân xe mất cân bằng.
Thu Dương lại vít ga mạnh hơn, kiên quyết lao lên.
Lại không ngờ, mặt đường xóc nảy làm xe mất thắng.
Cuối cùng cả người lẫn xe đều rơi xuống cầu.
Thu Dương quá hoảng loạn, không sử dụng dị năng kịp thời.
Đến khi rơi xuống đất, hắn ta lại bị xe bay đập vào, chết ngay tại chỗ.
Giấc mơ kia thật sự quá chân thật, trong mơ Thu Nguyệt tận mắt chứng kiến em trai tử vong.
Trong hiện thực, dường như chỉ cần Thu Nguyệt từ chối lời khiêu chiến của Hỏa Diễm, giấc mơ sẽ biến thành hiện thực.
Thu Dương thật sự sẽ thay cô, đi lên cây cầu kia, sau đó chết ngay trong đêm nay!?
Không thể không nói, thật sự tất cả quá trùng hợp, trùng hợp đến mức Thu Nguyệt không dám đặt cược.
Một trận gió lạnh thổi qua, hơi lạnh đêm hôm xuyên thấu qua tấm áo hè mỏng manh của cô, vọt vào trong lòng Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt không nhịn được khẽ run.
Thu Dương còn trẻ như vậy, nó mới có mười sáu tuổi.
Trước khi mẹ qua đời, chị em cô sống chung với nhau vẫn tốt, Thu Dương giống như ông cụ non, khi ở trường, nó luôn muốn che chở chị gái Thu Nguyệt này.
Về sau, bởi vì chuyện của mẹ, Thu Dương bị đả kích lớn, mới có thể biến thành con nhím xù lông làm người ta phát ghét.
Thu Nguyệt thật sự không thể trơ mắt nhìn Thu Dương chết, vì thế không thể không đưa ra lựa chọn ngay lập tức.
“Tôi đấu với cậu! Nếu tôi thắng, tôi sẽ lập tức đưa Thu Dương đi.
Hơn nữa sau này các cậu đừng dẫn nó đi đua xe nữa, để nó yên ổn học hết cấp ba đi.”
Nghe xong lời này, Hỏa Diễm kinh ngạc nhìn Thu Nguyệt.
Theo hắn ta được biết, Thu Nguyệt là một nữ sinh trung học bình thường, ba là giáo viên chính quy, mẹ là người phụ nữ của gia đình.
Cô gái này sống trong gia đình giàu có từ nhỏ, chưa bao giờ gặp phải quá nhiều khó khăn.
Ngoại trừ khuôn mặt quá xinh đẹp kia, tính cách cũng khiêm tốn ngoan ngoãn.
Theo lý thuyết, cô ta chính là loại con gái ngoan ngoãn đến phát nhàm.
Nhưng Thu Nguyệt lúc này lại cực giống một con thú nhỏ bị dồn đến đường cục.