Thiên Dạ cắn răng bò dậy, trên người bị Ám nguyên tố siết cho bầm tím, y hung ác trừng mắt nhìn Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong :
-" Mặc Nguyệt, Mặc Kinh Phong, các ngươi dám làm ra những chuyện này, đến cả phụ mẫu tỷ muội ruột thịt các ngươi cũng không buông tha, các ngươi đúng là vô liêm sĩ !"
-" Cùng ôn chút chuyện xưa nhé ?"
Mặc Nguyệt đứng dậy, tiến về phía Thiên Dạ, theo mỗi bước chân của nàng, áp lực đè lên lưng của Thiên Dạ ngày càng tăng, đến mức y không thể trụ nổi nữa, mặt mày tái nhợt ngã xuống đất.
Nàng ngồi xổm xuống trước mặt y, bàn tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của y, nhẹ nhàng nói :
-" Ca ca, muội không thể tin cả một kiếp trước muội yêu con người này, khi đó mắt muội quả thật bị mù rồi nhỉ ?"
-" Đúng vậy, muội khi đó đúng là có mắt không tròng, đi chọn cái tên cẩu tạp chủng này !"
Mặc Kinh Phong không khách khí đả kích.
Thiên Dạ hoàn toàn ngơ ngẩn, không hiểu hai người vừa nói cái gì.
-" Kể các ngươi nghe một câu chuyện nhỏ nhé ?"
Mặc Nguyệt phủi phủi bụi trên y phục, nàng bây giờ tâm tình thập phần tốt, bỏ phí chút thời gian kể cho đám người này nghe câu chuyện xưa, tránh cho việc thành quỷ cũng không biết vì sao nàng lại ra tay với chúng :
-" Kiếp trước, có một nữ tử yêu một hoàng tử, nữ tử đó vì hoàng tử mà bất chấp tất cả, tu tà luyện đạo, trở thành một nữ ma đầu.
Nữ tử đó vì đưa hoàng tử lên ngôi vị cữu ngũ chí tôn, vì gia tộc mà cống hiến hết mình.
Nhưng khi mọi chuyện nàng làm đã thành công, hoàng tử kế vị, gia tộc được vinh quang, nàng mới phát hiện ra một sự thật, ca ca thương yêu nàng bị hại chết, người bạn thanh mai trúc mã của nàng bị tính kế, chính nàng tẩu hỏa nhập ma.
Hoá ra người làm những chuyện này đều là muội muội nàng tâm tâm niệm niệm che chở, kẻ tiếp tay lại là người nàng yêu khắc sâu vào lòng.
Bọn họ không những phía sau nàng thông đồng từ trước, đến cuối cùng còn khiến nàng suýt chút thần hồn câu diệt !"
Mặc Nguyệt dừng một chút, ánh mắt ngoan độc đảo qua Thiên Dạ và Mặc Liên.
-" Các ngươi thấy, chúng có phải hay không là một đôi gian phu dâm phụ, cẩu nam nữ, chết vạn lần cũng không hết tội ?"
Mặc Liên hít một hơi thật sâu, chậm rãi nâng mắt nhìn nàng, bàn tay dưới ống tay áo siết chặt.
-" Tỷ tỷ nói đúng, những kẻ đó quả thật là làm việc tán tận lương tâm, đáng bị lăng trì xử tử !"
Nàng ta cần phải kéo dài thời gian, đợi cao thủ hoàng thất tới, đến lúc đó tình thế lập tức đảo ngược ! Cho nên Mặc Liên mới cam nguyện trò chuyện với Mặc Nguyệt hòng kéo dài thời gian.
-" Đúng !"
Mặc Nguyệt gật đầu tán thành.
Mặc Liên, Thiên Dạ, đôi gian phu dâm phụ, cẩu nam nữ đó....là các ngươi đó.
Vậy nàng có nên lăng trì xử tử hai người không nhỉ ? Nghĩ nghĩ, Mặc Nguyệt đưa tay sờ sờ hông mình.....
Vút !
-" A !"
Tiếng la chói tai vang lên, Mặc Liên ôm lấy bả vai máu chảy đầm đìa ngã xuống đất, cẩm bào màu vàng nhuộm thành màu đỏ tươi chói mắt, máu từ kẽ hở ngón tay vẫn tràn ra, không có dấu hiệu dừng lại, cả Mặc gia chẳng ai dám mở miệng, chỉ có Thuân thị nước mắt nước mũi bất luận bản thân đang bị trói mà vọt lên, khàn giọng kêu to :
-" Liên nhi....Liên nhi !!!!"
-" Mặc Nguyệt, ngươi muốn giết thì giết ta, hà tất động đến nữ nhi ta !"
Thuân thị điên cuồng gào khóc, còn không quên trừng mắt nhìn nàng.
Trên tay Mặc Nguyệt giờ đây nhiều hơn một thanh đoản kiếm sắc bén còn vương lại máu đang nhỏ giọt xuống nền nhà, mà trên đất cách đó không xa, còn có một miếng....thịt người và một mảnh cẩm bào !
Hiển nhiên, một đao kia của nàng đã đem một miếng thịt của Mặc Liên xẻo xuống !
Nhanh, gọn, dứt khoát, không chút lưu tình !
Đủ ngoan độc ! Đủ hung tàn !
-" Nhưng....theo ta, thay vì lăng trì xử tử thì quá nhẹ với đôi gian phu dâm phụ này, tốt hơn hết nên thiên đao vạn quả, cho chúng cảm nhận được nỗi đau thấu xương mà ta phải chịu khi bị vây bởi ngọn lửa trong trận pháp trấn áp tà ma !"
Mặc Nguyệt lôi ra một chiếc khăn trắng, khẽ lau chùi sạch sẽ máu dính trên thanh đoản kiếm, gương mặt tuyệt mỹ càng thêm quyến rũ.
-" Mặc Nguyệt, Liên nhi không phải người trong câu chuyện của ngươi, vì cái gì lại ra tay với nàng ấy !"
Thiên Dạ gầm lên, mặt mày xanh mét, trong lòng y dâng lên một nỗi bất an.
Vì sao lâu như vậy rồi, cao thủ hoàng thất còn chưa tới ? Nếu như không tới kịp, vậy chẳng phải y sẽ......
-" Hở ?"
Mặc Nguyệt thờ ơ quay đầu, nụ cười trên đôi môi anh đào dần dần thu lại, chỉ còn sự lạnh lẽo hờ hững, quang mang trong đáy mắt hiện lên càng rõ, xen vào đó là vài phần hung tàn khiến người ta sợ hãi.
Thiên Dạ quả thật bị sự lạnh lẽo của nàng doạ sợ.
-" Ha hả, Thiên Dạ, ngươi đang diễn trò khôi hài gì vậy ? Nguyệt nhi nói rõ ràng như vậy mà ngươi còn tỏ ra không hiểu, đôi gian phu dâm phụ....chính là các ngươi !"
Mặc Kinh Phong từ đầu đến cuối không nói một câu, bây giờ lập tức bật cười, trên tay cầm theo một thanh kiếm dài toả ánh sáng lạnh lẽo, mũi kiếm kéo lê trên sảnh, từ từ tiến lại gần Thiên Dạ.