Vân Nhược Vũ dẫn Kỷ Nhất Xuyên và Ngọc Thanh Nhã bước vào, mỉm cười nhìn hắn, nói :
-" Chàng tỉnh rồi ?"
-" Nhược Vũ...."
Mặc Kinh Phong dịu dàng nhìn thiếu nữ, nội tâm vui lên, những buồn lo trước đó đều tan biến.
-" Nhược Vũ, nàng khỏe rồi ?"
-" Ừm."
Vân Nhược Vũ cười sáng lạn với hắn, để cho hắn kéo nàng vào lông ngực ôm chặt lấy.
Không giãy dụa, nàng chỉ hơi nhíu nhíu mày, lực ôm của Mặc Kinh Phong khiến nàng có chút đau.
-" Vũ nhi, ta muốn mạnh hơn ! Ta đã không có đủ thực lực bảo hộ Nguyệt nhi, rồi một ngày có thể ta sẽ không bảo hộ được nàng, ta muốn mạnh hơn."
Qua chuyện ngày hôm đó, hắn đã sâu sắc hiểu được bản thân mình vô dụng thế nào.
Hắn cho rằng bản thân là Trúc Cơ đã đủ mạnh để có thể kề vai chiến đấu cùng Nguyệt nhi, nhưng hắn đã lầm, hắn vẫn rất yếu ớt, hắn phải mạnh hơn nữa, hắn phải trở thành cường giả, như vậy mới có khả năng bảo hộ những người xung quanh hắn, bảo hộ nữ nhân hắn yêu, bảo hộ muội muội mình.
-" Nguyệt nhi không sao chứ ?"
-" Chủ nhân không sao, Kinh Phong công tử không cần phải lo lắng."
Kỷ Nhất Xuyên đi đến bên giường Mặc Nguyệt, bắt mạch cho nàng.
Mạch tượng ổn định, hô hấp đều đều, chỉ là quá mệt mỏi mà ngủ say.
Mặc Kinh Phong hít một hơi thật sâu, hỏi tiếp :
-" Bên ngoài thế nào rồi ?"
-"Chúng ta vẫn ở dưới hang động của Vô Diệm Tâm Liên, phải chờ Nguyệt nhi tỉnh lại mới có thể rời đi."
Vân Nhược Vũ nhẹ cười nói với hắn.
Chủ nhân của Đan Tháp Y Tháp là Mặc Nguyệt, nàng rời đi Đan Tháp Y Tháp mới có thể rời đi, nếu không thì cũng không có cách nào cả.
Không thể rời đi ?
Mặc Kinh Phong có chút đăm chiêu, nhân cơ hội này để cho Nguyệt nhi nghỉ ngơi thật tốt, Nhược Vũ vẫn còn hơi suy yếu, hắn cũng cần củng cố tu vi, tuy sẽ trì hoãn chút thời gian đến Nam đại lục, nhưng nếu đổi lại cho hai nữ tử được nghỉ ngơi thật tốt thì tốn chút thời gian cũng không sao.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, hai tuần sau.
Mặc Nguyệt trên giường lập tức mở mắt, Linh Lực từ trong cơ thể tuôn trào ra bên ngoài, như một làn sóng khuếch tán mạnh mẽ khắp không gian .
Ầm !
Một cột sáng chói mắt bắn thẳng lên trời, ầm ầm phát ra tiếng động lớn.
Nàng được bảo bọc trong ánh sáng ấm áp đó, cơ thể toát ra kim quang thăng cấp.
Kim Đan sơ cấp.
Kim Đan trung cấp.
Đột phá bình cảnh, tăng lên hai cấp !
Khuôn mặt tuyệt mỹ xinh đẹp, làn da trắng nõn không tỳ vết, mọi vết thương nông sâu hay cánh tay gãy của nàng cũng đã lành lại.
Mặc Nguyệt nhờ thăng cấp mà ngày càng trở nên xinh đẹp động lòng người, Băng và Ám nguyên tố có của nàng cũng đã mạnh hơn bao giờ hết.
-" Chúc mừng chủ nhân thăng cấp !"
Một bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại lao thẳng vào ngực nàng, ôm chầm lấy cổ nàng, đôi môi nhỏ chúm chím đặt một nụ hôn thật mạnh lên má nàng, Kỷ Nhất Xuyên vui vẻ hét lớn.
Mặc Nguyệt nhất thời bị tiểu bánh bao trong lòng chọc cười, không khỏi cười phá lên.
Nàng chuyển tầm mắt lên Mặc Kinh Phong ôn nhu ôm Vân Nhược Vũ đứng ở ngoài cửa, mặc cho Vân Nhược Vũ xấu hổ vùng vẫy muốn thoát ra.
Mặc Nguyệt đáy mắt hiện lên chút dịu dàng xen lẫn trong hung quang, không nhịn được mở miệng trêu chọc :
-" Đại ca và đại tẩu thật thân thiết, không biết đại tẩu đã có chưa ?"
Vân Nhược Vũ bị Mặc Nguyệt chọc đến mặt đỏ tới tai, xấu hổ đến hận không thể tìm một cái hố chui vào, nàng ấp úng nói :
-" Có...có cái gì a ?"
Mặc Nguyệt nghe thế, lập tức thở ra một hơi dài, tiếc hận nhìn cái bụng bằng phẳng của Vân Nhược Vũ, nói :
-" Hầy, tiếc thật, muội còn muốn ôm chất tử (cháu trai) đây nha."
Chất tử ?
Mặc Kinh Phong nhướng nhướng mày, cúi xuống thì thầm gì đó vào tai nàng.
Vân Nhược Vũ chỉ thiếu đầu bốc khói, hùng hổ nhéo một cái vào eo của Mặc Kinh Phong.
Hắn ăn đau nhưng vẫn treo trên môi nụ cười, nhẹ nhàng buông Vân Nhược Vũ ra.
Vân Nhược Vũ được hắn buông ra, cấp tốc nói một câu chúc mừng với Mặc Nguyệt, lập tức chân như bôi dầu vọt ra ngoài, trên mặt màu đỏ cũng không tan bớt.
-" Đại tẩu thật dễ xấu hổ !"
Mặc Nguyệt cười khanh khách véo véo má hồng của Kỷ Nhất Xuyên, thích ý không muốn buông tay.
-" Nguyệt nhi, phi lễ chớ nhìn nha."
Mặc Kinh Phong lập tức nhíu mày hờn dỗi nói, hắn tựa vào cửa, bạc y theo gió bay bay, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm dịu dàng lại thêm phần ôn nhu.
Nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui !
Mặc Nguyệt ánh mắt khinh thường liếc qua, bĩu môi nói :
-" Còn không phải huynh nhìn muội và Thiên Xích Viêm ân ái ít lần ? Lúc đó sao không nói ?"
-" Nhìn muội muội đáng yêu hạnh phúc người làm huynh trưởng như ta cũng cảm thấy rất vui."
Mặc Kinh Phong không ngần ngại ném lại một câu cho nàng, ôm lên Ngọc Thanh Nhã đang bám vào y phục của hắn đòi ôm ôm.
Hai người nhìn nhau chốc lát, không hẹn cùng cười phá lên, có người thân, thật tốt.
Mặc Nguyệt vui mừng nói :
-" Huynh đã thăng cấp Trúc Cơ đỉnh ?"
-" Phải, Thanh Nhã nói có thể do huyết mạch tương liên, muội thăng cấp cũng giúp huynh thăng cấp.
Chúc mừng muội thăng cấp Kim Đan trung kỳ."
Mặc Nguyệt cười cười, nàng không nhớ một chút gì những chuyện diễn ra khi lâm vào huyễn cảnh, khi tỉnh lại trong cơ thể nàng đã có thêm một loại dị hoả khác.