Bỗng Mặc Nguyệt ngồi bên cạnh đứng lên, giọng trong trẻo lạnh nhạt nói :
-" Phiền các vị có thể để chúng tôi nói chuyện riêng với gia chủ được không."
Đám người mắt ta nhìn mắt ngươi, sau đó lại liếc qua Phượng Thiên lão gia tử đang ôm chặt lấy nam tử có gương mặt giống như đúc của thiếu chủ, liền tức thời lui ra.
Trong đại sảnh bây giờ chỉ còn tiếng khóc của Phượng Thiên lão gia tử, dòng lệ nóng của ông thấm ướt một mảng áo lớn của Mặc Kinh Phong.
Mặc Nguyệt thở dài, nếu nàng nhớ không lầm, trong hơn mười sáu năm, để cứu phụ thân, Phượng Thiên lão gia tử đã phải vô cùng vất vả, này gặp được người giống nhi tử như vậy, lại nhầm lẫn cũng là chuyện bình thường.
Dù sao nếu trong các gia tộc khác, một khi gặp tình trạng trọng thương không tỉnh như phụ thân, sớm đã bị xóa tên khỏi gia tộc rồi, một người sống thực vật như vậy thì không còn giá trị, nhưng Phượng Thiên lão gia tử không những tìm đủ mọi cách mà còn giữ lại vị trí thiếu chủ cho phụ thân, quả đúng là phụ tử tình thâm.
-" Phù nhi, con cũng trở lại sao không nói với phụ thân ?"
Ông lau đi nước mắt, quay lại nhìn nàng.
Mặc Nguyệt lắc đầu, nói :
-" Ta không phải Tô Thần Phù, người kia là huynh trưởng ta, cũng không phải Phượng Thiên Tử Mạc."
Như ngũ lôi oanh đỉnh, ông có chút không dám tin vào tai mình, lại bị lời nói của nàng làm khiếp sợ :
-" Chúng ta nên gọi người một tiếng gia gia mới đúng."
-" Gia gia ?"
Từ trong khiếp sợ trấn tĩnh lại, Phượng Thiên lão gia tử nhăn chặt mày, lau đi nước mắt.
Ông nhìn nàng và Mặc Kinh Phong bằng cặp mắt quái dị.
Nhìn ra sự quái dị trong mắt ông, nàng đem mọi chuyện kể lại, từ việc Tô Thần Phù chạy trốn rồi sinh ra hai huynh muội nàng, cho đến việc nàng và Mặc Kinh Phong được Mặc gia nuôi lớn.
Phượng Thiên lão gia tử im lặng suy nghĩ, bỗng ông hỏi :
-" Làm sao ta có thể tin các ngươi ?"
-" Không tin ? Cũng đúng, từ trên trời bỗng rơi xuống hai tôn tử tôn nữ, đến ta cũng khó tin."
Mặc Nguyệt dừng một chút, nói tiếp :
-" Chúng ta phải làm sao để Phượng Thiên lão gia tử đây tin lời chúng ta nói ?"
-" Chiếu theo lời ngươi kể, chẳng lẽ Phù nhi không để lại đồ vật gì để xác định thân phận cho hai ngươi ?"
Phượng Thiên lão gia tử đột ngột nói, điều này làm Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong cũng không biết nên nói gì, bởi vì Thiên Huyết Tô và thái hậu căn bản không có nhắc đến đồ vật nào cả.
Hoặc là Tô Thần Phù căn bản không để lại bất kỳ một vật gì đó, hoặc....Thiên Huyết Tô và thái hậu quên mất ?
Họ sẽ không già rồi đãng trí đến mức đó chứ ?
Mặc Nguyệt có chút không nói nên lời, nàng nâng tay xoa xoa nhẹ mi tâm, nếu mà hai người họ thật sự quên mất, thân phận nàng và huynh trưởng nên giải thích thế nào đây ?
-" Có thể là không có, Thiên Huyết Tô và thái hậu không có nhắc đến chuyện này."
-" Ý ma ma và con trai của bà ấy ?"
Ý ma ma chính là thái hậu, là người chăm sóc cho Tô Thần Phù từ nhỏ, tuyệt đối trung thành với Tô Thần Phù.
Bởi vì Ý ma ma Trung thành tận tụy nhiều năm với Tô gia nên con trai bà ấy được đặc quyền ban cho họ Tô, gọi là Tô Huyết.
Mặc Nguyệt bây giờ mới biết, Huyết Tô đọc ngược lại không phải Tô Huyết sao ? Có lẽ vì hoàng tộc không cho phép mang họ ngoài nên Tô Huyết đành sửa họ thành Thiên và đảo tên ngược lại gọi là Thiên Huyết Tô.
Phượng Thiên lão gia tử dần dần có chút nghi ngờ, nếu thật sự đây là tôn tử tôn nữ của ông....
Vẻ ngoài tuyệt mỹ không khuyết điểm đó, sự kiêu ngạo cuồng vọng, ôn nhu lại mang theo chút âm lãnh, ánh mắt luôn chất chứa hung tàn thị huyết đó....
Như một thanh kiếm sắc nhọn nhuốm đầy máu được che đậy bởi một vỏ bọc hoàn hảo.
Hai người trước mắt ông hội tụ đủ những điều của nhi tử của ông cùng Tô Thần Phù.
Điều này càng khiến ông thêm nghi ngờ.
Phượng Thiên lão gia tử lâm vào trầm tư, một lúc sau ông nhẹ nhàng nhắm nghiền mắt lại.
Đến khi ông mở mắt ra, Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong đột nhiên cảm thấy huyết mạch sôi trào, tuy ràng không lớn nhưng vẫn khiến hai người kích động.
Phượng Thiên lão gia tử trừng lớn mắt, khó tin đứng bật dậy, cái ghế dựa sau lưng ông đã bị chấn nát thành bụi phấn.
Nguyên Anh hậu kỳ ?
Mặt Mặc Nguyệt ánh mắt không đổi nhưng vì thực lực của Phượng Thiên lão gia tử mà có chút ngoài ý muốn.
Hoá ra ông là một lão quái Nguyên Anh.
Phượng Thiên lão gia tử mặt ông lại đỏ lên như muốn khóc, Mặc Kinh Phong vội vàng an ủi :
-" Gia gia, tuyệt đối đừng khóc đừng khóc, ảnh hưởng hình tượng, ảnh hưởng hình tượng."
Hắn vừa dứt lời, ông liền hung hăng vỗ vai hai người, nói :
-" Mười mấy năm nay ủy khuất hai tôn tử, tôn nữ của ta, gia gia liền lập tức thông báo với mọi người, để mọi người biết."
Ông vừa phát động huyết mạch cảm ứng, hai người đều có phản ứng, tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn chứng minh hai người có cùng huyết mạch với ông, là tôn tử tôn nữ của ông.
Thật không ngờ Mạc nhi lại có con, đã thế còn là một song bào thai !
Mặc Nguyệt đè tay ông lại, trầm mặc nói :
-" Bây giờ cháu chưa muốn bất kỳ ai biết về thân phận của chúng cháu, sau này công bố cũng chưa muộn, gia gia hãy mang cháu đến gặp phụ thân trước."