Nàng nói xong, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cướp Nam Hà sơn trang ? Một trong 10 đệ nhất sơn trang ?
Như Mộng ngu ngơ hỏi lại nàng :
-" Tiểu thư...!với thực lực của chúng ta sao có thể chống lại cả một trong mười đệ nhất sơn trang ?"
Liễu Nham phía sau như hiểu ra vấn đề, cau mày nói :
-" Chủ nhân, chỉ cần âm thầm giết Địa Thường, cũng có thể báo thù."
Mặc Nguyệt ánh mắt liếc sang Liễu Nham, khen ngợi :
-" Đúng, vừa trả được thù, vừa lấy lại được sơn trang.
Một công đôi việc."
Như Mộng 'Ồ' lên một tiếng, lại thầm liếc qua Liễu Nham, Mặc Nguyệt đã kể cho nàng chuyện của hắn, nàng rất thông cảm cho nam tử này, quyết tâm thân thiện với hắn hơn nữa.
-" Liễu Nham ca, bây giờ chúng ta đi thôi, không cần lo lắng Ngọc Thương, ta đã điểm huyệt đạo của nàng ta, nếu không giải huyệt thì đừng hòng tỉnh lại."
Mặc Nguyệt cười, cầm khăn lụa che mặt.
-" Chúng ta đi thôi!"
Ba thân ảnh vận y phục hạ nhân lặng lẽ vận dụng Linh Lực rời khỏi phủ Mặc đại gia tộc, theo phía Nam tới Nam Hà sơn trang.
Bởi vì bản thân nàng không ai chú ý nên dù nàng có rời phủ vào buổi sáng sớm cũng không ai phát hiện ra.
Ba người men theo một rừng trúc, không bao lâu một sơn trang liền hiện lên trong tầm mắt.
Nam Hà sơn trang cách phủ không xa, khoảng ba canh giờ chạy liên tục đã đáp xuống trước Nam Hà sơn trang.
Liễu Nham nhìn chữ trên bảng, đôi tay nắm chặt cắn răng nói :
-" 'Nam Hà sơn trang' đó chính tay cha ta viết."
Mặc Nguyệt: "...."
Nàng vận dụng ám linh căn, mang theo hai người luồn lách qua bao lính gác mà không bị phát hiện.
Như Mộng thầm dâng lên hâm mộ tiểu thư nhà mình, không biết khi nào nàng mới có thể bằng một góc nhỏ của Mặc Nguyệt.
Liễu Nham cũng bất ngờ không thôi, đúng là người có song linh căn.
Theo chỉ dẫn của Liễu Nham, ba người tới trước một căn phòng hoa lệ có bốn cột trụ làm từ vàng ròng khảm ngọc trai không có người gác.
Bên trong còn phát ra tiếng cười nói ái muội của một nam tử và bao nhiêu nữ nhân.
Một khắc cánh cửa bằng gỗ quý nhẹ nhàng mở ra rồi đóng lại.
Địa Thường đang ngồi ôm mười mấy nữ nhân trên chủ vị, thấy một mỹ nhân khăn lụa che mặt, mái tóc đen xoã dài đang đi tới thì chảy cả nước miếng, lại nhìn thấy một mỹ nữ đi sau và một nam tử tuấn mỹ thì lập tức trợn tròn con mắt lên, giọng lắp bắp kinh hãi :
-" Liễu Nham...!ngươi...!ngươi còn sống...!"
Mặc Nguyệt đôi mắt loé lên tia ác độc, giọng nói trong trẻo mang theo sát khí :
-" Để lại mạng của ngươi ..."
Lời vừa dứt, Liễu Nham phía sau chợt động, phóng thẳng tới Địa Thường, những nữ nhân hoảng loạn chạy trốn kêu la đều bị ám linh căn giữ lại, còn bị Như Mộng điểm huyệt câm.
Địa Thường vội vận dụng Linh Lực làm lá chắn nhưng y một thời gian dài kể từ 5 năm trước đã không thèm quan tâm tới tu luyện, sống dựa vào tiền của Nam Hà sơn trang nên so với Liễu Nham thì y chỉ như một đứa trẻ ba tuổi không hơn không kém.
Rất nhanh chóng, chỉ bằng một đòn Liễu Nham phá phòng chắn của y, đem đầu của Địa Thường cắt xuống.
Mặc Nguyệt tựa tiếu phi tiếu cười, Như Mộng thấy một màn này sắc mặt cũng không biến đổi gì lớn :
-" Về sau sẽ còn thấy máu nhiều, luyện tập một chút cho quen thuộc đi ."
Nàng dặn dò Như Mộng, sau đó quay sang gật đầu với Liễu Nham.
Hắn hiểu ý liền lập tức đổi y phục và đi ra ngoài.
Chiều ngày hôm đó, Nam Hà sơn trang một lần nữa đổi chủ.
Liễu Nham trở thành trang chủ, nhưng thực tế Mặc Nguyệt là chủ nhân trong bóng tối của Nam Hà sơn trang.
Qua ngày tiếp theo, trên kinh thành xuất hiện một thanh lâu và một cửa hàng lớn bán đồ trang sức cùng y phục thượng đẳng.
Ám Nguyệt lâu, bên trong là những mỹ nam, mỹ nữ từng theo nịnh nọt Địa Thường ở Nam Hà sơn trang, bị ba người Mặc Nguyệt càng quét ném vào đây.
Cứ mỗi cuối ngày mở cửa, thanh lâu sẽ đấu giá một vật phẩm trang sức hay y phục thượng đẳng của Liễu Mộng trai.
Liễu Mộng trai, nơi bán trang sức tuyệt phẩm đồ chính tay Mặc Nguyệt vẽ ra theo sở thích của các tiểu thư hoàng thất quý tộc hai mươi mấy năm sau, làm từ Nam Hà sơn trang.
Một món có giá trị liên thành, các tiểu thư cũng vì nó mà tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Cả hai nơi này, chủ nhân chính là nàng.