-" Vị tỷ tỷ này, ngươi thật sự hiểu lầm ! Xin hãy nghe Tịch Lan giải thích !"
Túy Tịch Lan thấy tình thế không ổn, vội vàng đứng ra hoà giải.
Nhưng đáp lại nàng là cái nhìn lạnh băng của Mặc Nguyệt, giọng nàng lạnh lẽo như tảng băng :
-" Ta không có muội muội !"
Trên nàng chỉ có một ca ca mà thôi !
Một câu này của Mặc Nguyệt hoàn toàn đánh thẳng vào mặt Túy Tịch Lan, từ lúc nàng sinh ra đến giờ chưa từng có ai không nể mặt nàng như vậy, mà nữ tử tuyệt sắc này chính là người đầu tiên.
Túy Tịch Lan mím chặt môi, ủy khuất nhìn nàng, đôi mắt ngậm nước thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
-" Tiểu thư, chúng ta không có ý nhìn lén tiểu thư, nếu nói người nhìn lén! "
Hà tướng quân hướng Mặc Nguyệt giải thích, ánh mắt loé tia quang mang.
Thiếu nữ mới chỉ mười sáu tuổi này, vậy mà lại là một Kim Đan cường giả, tuổi nhỏ như thế mà thực lực đã bậc này, thiên phú thật đúng là khiến người ta đỏ mắt.
Trong Đan Tháp Y Tháp, Vô Diệm Tâm Liên nheo mắt nguy hiểm, cảnh giác dặn nàng :
-" Tên này là một Kim Đan đỉnh phong đã chạm đến bình chướng đột phá Nguyên Anh, cẩn thận một chút.
"
Mặc Nguyệt cũng không xem thường đối phương, truyền âm nói :
-" Chỉ cần thực lực không cách quá xa là được.
"
Nàng có thể khiêu chiến vượt cấp, chỉ cần không phải Nguyên Anh Kỳ, nàng tuyệt đối có thể giải quyết đối phương.
Hà tướng quân đương nhiên cũng không có ý định giao chiến với nàng, lão là Kim Đan đỉnh phong, tất nhiên sẽ không e sợ các Kim Đan cường giả khác, nhưng ai biết đối phương sẽ có hay không có hậu chiêu khác, lão không thể dưới tình huống không biết gì về đối phương mà ra tay.
Hà tướng quân hung hăng chỉ ngón tay về phía Cơ Long Dã đang mặt xem kịch vui, cười đến vô tội ở bên kia :
-" Tiểu thư, người nhìn lén ngươi không phải chúng ta, mà là tên bên kia !"
Lúc này Mặc Nguyệt mới để ý đến nam nhân hắc y đang mặt đầy ý cười vô hại kia, khi nhìn qua gương mặt của hắn chính nàng cũng phải giật mình thốt lên :
-" Viêm ?"
Nam nhân kia một nữa gương mặt vô cùng hoàn mỹ không tỳ vết, da trắng, đôi mắt đen sắc lạnh sâu thẳm không thấy đáy, môi bạc cong nhẹ thoạt nhìn vô cùng câu nhân, nhưng đó là nếu như không thấy bên mặt kia của hắn, từng đường vân màu đỏ nổi lên trên làn da trắng như những con giun đang bò, phủ lên toàn bộ nửa gương mặt, rất ghê tởm.
Gương mặt này nếu ra ngoài vào ban đêm, chỉ sợ ma quỷ cũng bị hắn doạ ngất xỉu !
Mặc Nguyệt câm nín, hoàn toàn nói không nên lời, từ trước đến nay, cho dù là Ma tu xấu xí mà nàng thấy, cũng chưa chắc sẽ so được với một người có gương mặt xấu đến thế này !!!
-" Chủ nhân, mặt tên này! "
Kỷ Nhất Xuyên híp híp mắt, nhìn chăm chú vào những đường vân trên mặt hắn.
-" Ta biết.
"
Mặc Nguyệt thở ra một hơi, dưới góc độ không ai thấy, môi nàng hơi cong lên, xung quanh hoả liên đều tan biến, khí lạnh âm u quỷ dị quanh thân cũng nhanh chóng thu lại, nàng hỏi :
-" Ngươi nhìn lén! "
Nhưng chưa đợi nàng nói hết, Cơ Khi Sở đã gấp gáp đánh gãy lời nàng, y mắng to :
-" Cơ Long Dã, cùng là huynh đệ với nhau, sao đệ có thể làm ra những chuyện mất mặt và xấu hổ như vậy, bổn thái tử cảm thấy hổ thẹn thay đệ, hoàng thất Tây Việt Quốc chúng ta bị đệ ném hết mặt mũi rồi !"
Một câu đem tội trạng của Cơ Long Dã chứng minh, hết đường chối cãi.
Cơ Long Dã im lặng, hoàn toàn không gấp gáp biện minh như những gì Cơ Khi Sở nghĩ, hắn chỉ lặng im nghe Cơ Khi Sở nói hết câu rồi sau đó hướng ánh mắt nhìn chăm chú y, môi nâng lên nụ cười trào phúng :
-" Hoàng huynh, ta chỉ là một phế vật, một phế vật toàn diện, là sao có thể đến gần rồi nhìn lén vị cô nương này mà không bị nàng phát hiện ?"
Các ngươi ghép ta danh xưng phế vật, ta liền ôm chặt không buông, các ngươi có thể làm gì nào ?
Một phế vật có thể nhìn lén một Kim Đan cường giả mà không bị người ta phát hiện, đây là đang kể chuyện cổ tích sao ? Ai tin ?
Mặc Nguyệt gật đầu cho là đúng, âm trầm quay lại nhìn Cơ Khi Sở, ánh mắt của nàng viết vô cùng rõ ràng : ngươi đang kể chuyện cười sao ?
Cơ Khi Sở cũng không thể nói được gì, hắn là phế vật a, phế vật thì có bản lãnh gì ?
Thật không ngờ danh xưng phế vật có đôi khi lại phát huy tốt như vậy, thật khiến Cơ Long Dã cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
-" Vả lại, hoàng huynh, ta bị ngã ngựa, không phải nhìn lén cô nương này.
"
Ngã ngựa ?
Mặc Nguyệt nhướng mày nhìn nam nhân.
Cơ Khi Sở hận không thể bóp chết tên tiểu quỷ đang dương dương tự đắc nhìn y đầy khinh miệt kia, lúc nãy chỉ muốn vũ nhục phế vật này một chút, vậy mà hắn bây giờ lại lấy cái cớ này để làm cái khiêng vững chắc cho mình, đúng là đáng chết !
Nhìn cái vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ kia, Cơ Long Dã cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc, chỉ lơ đãng liếc qua Mặc Nguyệt, thấy nàng ánh mắt nhìn mình đầy tò mò hứng thú thì hơi chột dạ.
Hắn đã để lộ điểm nào không đúng rồi sao ?
Mặc Nguyệt phất tay, không kiên nhẫn nói :
-" Chuyện này coi như ta bỏ qua, lũ bỉ ổi vô liêm sỉ các ngươi để ta bắt gặp một lần nào nữa, thì chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu.
"
Lúc đi qua Cơ Long Dã, miệng nàng dùng những từ chỉ có hai người nghe được :
-" Ta sẽ hỏi tội huynh sau.
"
Dám bỏ đi một mình, tới đại lục này mà không báo cho ta một tiếng, hừ, huynh cứ chờ đó cho ta !