Thiên Xích Viêm như bị dội một gáo nước lạnh, thẫn thờ nhìn nàng, không còn hăng say vui vẻ như trước.
Thấy hắn như thế, Mặc Nguyệt rất vui vẻ xoa xoa đầu hắn dỗ dành, nam tử hoàn toàn không có chút nào lạnh lùng đáng sợ, ngược lại hoá thân thành chú cún con, ủy khuất cọ cọ má vào lòng bàn tay nàng, ánh mắt nhìn nàng muốn có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu.
Manh chết người !!!
Mặc Nguyệt như bị mèo cào trúng tâm, lòng mềm nhũn ra, nháy mắt đã bại dưới tay nam tử, rất không có tiền đồ mà ôm đối phương vào lòng, vừa xoa đầu vừa buông lời dỗ dành như dỗ tiểu hài tử.
Thiên Xích Viêm mặt nháy mắt hoá đen, trên trán rơi xuống vài vạch hắc tuyến, rất bất mãn mà liếc nàng một cái.
Hắn không phải tiểu hài tử, hắn là một đại nam nhân, một đại nam nhân bị một thiếu nữ ôm vào lòng dỗ dành như dỗ tiểu hài tử như vậy là thế nào ?
Nhưng điều đó không quan trọng, muốn ôm mỹ nhân cần thiết phải để ý đến những tiểu tiết đó làm gì ?
Rất nhanh Thiên Xích Viêm hoàn toàn không có tiết tháo đem mỹ nhân ôm lấy, mặc kệ cái gì mặt mũi, đem Mặc Nguyệt ôm tới tay, thuận tiện còn ăn chút đậu hủ của nàng.
Hoàn toàn không có tiết tháo, không có tiền đồ !!!
Bá Vương Thương Hoả rất ưu nhã kịt mũi khinh thường.
Ngay lúc này bên ngoài hang động vang lên tiếng rít gào đầy đau đớn và đặc biệt chói tai, Mặc Nguyệt bị tiếng gào này của Phá Diễm Minh Điểu làm cho giật mình, gương mặt tuyệt mỹ có chút bất ngờ, tay ngọc buông Thiên Xích Viêm ra.
Thiên Xích Viêm thì có lẽ không bị tiếng gào bất ngờ làm cho giật mình, tuấn nhan trở lại vẻ lạnh lùng xa cách, mày kiếm nhíu lại tỏ vẻ không vui.
Hai người cấp tốc bước ra ngoài, đập vào mắt là hình ảnh đáng thương của Phá Diễm Minh Điểu, toàn thân nó cháy đen, lúc trước xinh đẹp bao nhiêu thì bây giờ xấu xí bấy nhiêu, nếu nhìn không kỹ sẽ còn có người cho rằng nó là một cục than đen thay vì là Phá Diễm Minh Điểu cao ngạo ngày thường.
Thật đáng thương.
Ầm một tiếng, tia sét cuối cùng đánh xuống để lại một lớp bụi che cả một góc trời.
Phá Diễm Minh Điểu không có chút động tĩnh nào, Thiên Xích Viêm và Mặc Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, hiếu kỳ tung người nhảy xuống.
Chiếu theo lý nếu nó thành công đột phá thì sẽ không thể yên bình như vậy, chẳng lẽ nó thất bại ?
Khói bụi tan đi, để lộ một cái hố sâu to, mây đen trên bầu trời tan đi, để lộ ánh sáng rực rỡ của mặt trời và những đám mây xanh nhạt.
Ngay giữa cái hố, một đoàn lông màu đỏ rực nằm bơ vơ.
Hai người tiến lại gần mới phát hiện dường như đám lông đó là y phục, đang che chở cho một cái gì đó nhỏ xíu.
Đám lông khẽ nhúc nhích vài cái, bỗng nhiên lộ ra một gương mặt phấn nộn trắng nõn, đôi mắt to tròn long lanh, môi hồng chúm chím, tóc là một mảnh màu đỏ rực rỡ chói mắt, hai tay ngắn ngủn đang cố kéo thứ phiền phức trên người xuống.
Tiểu nam hài khoảng bốn, năm tuổi nhìn thấy hai người, đôi mắt hổ phách xinh đẹp sáng lên, miệng nhỏ vừa mở liền rất ngọt ngào mà kêu hai tiếng, đôi tay nhỏ duỗi về phía Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm :
-" Phụ thân...mẫu thân...."
Mặc Nguyệt :"...."
Thiên Xích Viêm :"....."
Hai người vừa nghe thấy gì ?
Tiểu tử này vừa gọi hai người là phụ thân, mẫu thân ?
-" À...Viêm, chúng ta có một nhi tử khi nào, tại sao muội không biết ?"
Hai người thậm chí còn chưa làm gì quá đáng nha, như vậy liền lấy đâu ra nhi tử ?
-" Ta cũng không biết, có lẽ nó là Phá Diễm Minh Điểu ?"
Thiên Xích Viêm cũng hiếu kỳ vuốt vuốt cằm, suy ngẫm nói.
Mặc Nguyệt liếc nhẹ hắn một cái, lại thu hồi ánh mắt.
Nói đây là Phá Diễm Minh Điểu, nàng có chút tin cũng có chút khó tin.
Tin chính là vì tiểu hài tử này xuất hiện ở chỗ của Phá Diễm Minh Điểu đang đột phá, rất có khả năng nó là Phá Diễm Minh Điểu hoá hình.
Khó tin chính là...Phá Diễm Minh Điểu đột phá Linh Tịch, một Ma Thú mới đột phá Linh Tịch làm sao có thể hoá thành hình người ?
Huống hồ trên người đứa trẻ này không có một tia Linh Lực, làm sao có thể là Phá Diễm Minh Điểu ?
-" Là Linh Hồn, Phá Diễm Minh Điểu đã phong ấn Linh Hồn bản thân vào quả cầu kia, tránh cho việc đột phá thất bại."
Đột phá Linh Tịch, không cẩn thận có thể đem mạng đều bồi theo, hôi phi yên diệt, vì vậy tách Linh Hồn ra sẽ đảm bảo mạng sống.
Kỷ Nhất Xuyên nhớ lại sau khi quả cầu đó bị phá hủy, Phá Diễm Minh Điểu liền biến thành dạng này, không liên quả với nhau cũng rất khó tin.
Mặc Nguyệt à một tiếng, ánh mắt nhìn Vô Diệm Tâm Liên có thêm chút bất mãn như đang trách cứ.
Nhìn xem hậu quả của ngươi kìa !
Vô Diệm Tâm Liên cũng ủy khuất gần chết, có oán mà không thể kêu, nó vô tội mà, nó có phải cố ý đâu.
-" Thật không ngờ Phá Diễm Minh Điểu vậy mà có thể hoá hình thành công, đáng tiếc phải trả giá bằng tu vi cùng kí ức.
Bây giờ nó chẳng khác gì một ấu thú trong hình dáng của trẻ con nhân loại."
Ngọc Thanh Nhã cảm thán.
Không tu vi, không kí ức, hệt như mới sinh ra, bây giờ ai có thể cho rằng nó là một con Phá Diễm Minh Điểu từng cao ngạo một thời ?