Ác Nữ Trùng Sinh Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia


Mặc Đặc không thể phản bác mà muốn phản bác cũng không dám, Thiên Xích Viêm mở lời ông ta dám không nghe, bộ chê sống đủ lâu rồi à ? Cho dù là đại gia tộc trụ cột của quốc gia thì sao, hắn cũng sẽ không kiêng nể, cùng lắm bồi ra một gia tộc mới có gì khó ?
Thật sự là tiếc gần chết ! Trong lòng Mặc Đặc hận không thể đem nàng chém thành tám khúc.

Lần này ông ta nhịn, về nhất định phải chỉnh nàng mới tiêu nỗi hận trong lòng .
Cung yến bởi vì chuyện của Mặc Nguyệt mà chẳng ai có tâm trạng nuốt thức ăn vào bụng hay thưởng thức ca múa nên tiệc tàn rất nhanh.
Thiên Xích Viêm đưa nàng tới chỗ xe ngựa, cười nói :
-" Hôm nay nàng làm tốt lắm, ta thấy nàng không còn yếu đuối nữa.

"
Nhìn nụ cười chứa đựng sự ôn nhu của hắn, lòng nàng như được sưởi ấm liền gật đầu đáp lại :
-" Ta một lần xuýt chết đủ để không còn chút hảo cảm nào với gia tộc này nữa."

Hắn chưa kịp nói, một giọng trầm thấp vang lên phía sau nàng :
-" Hoá ra Mặc tiểu thư cũng ở đây với cửu đệ à ?"
Thân thể Mặc Nguyệt run lên, giọng nói cả một kiếp luôn ám ảnh nàng Thiên Dạ...!quả nhiên hình bóng nam tử đang hướng nàng và Thiên Xích Viêm tới.

Mặc Nguyệt thầm cắn răng nhịn xuống lửa giận trong lòng.
Thiên Dạ có ý đứng cạnh nàng kết quả nàng lại chạy lại cạnh Thiên Xích Viêm, khẽ nhún người hành lễ :
-" Tham kiến thất hoàng tử."
-" Không cần đa lễ như thế, Mặc tiểu thư quả nhiên xinh đẹp."
Y định nâng nàng dậy lập tức một bàn tay to lớn chụp lấy cổ tay y, Thiên Dạ ngước mắt lên chạm ngay ánh mắt tràn đầy sát khí của Thiên Xích Viêm liền luống cuống rút tay lại, gượng gạo nói :
-" Ta thấy Mặc tiểu thư xinh đẹp như tiên thiên nên muốn nhìn một chút, cửu đệ không cần phải giận."
-" Hoá ra là vì dung mạo của Mặc Nguyệt nên Thất hoàng tử mới đến, thật khiến Mặc Nguyệt thụ sủng nhược kinh."
Nàng cười nhẹ, y phục bay trong gió, đẹp như tiên hạ phàm nhưng Thiên Dạ thấy rõ, trong mắt nàng hiện lên sự khinh thường không chút nào che giấu.

Thiên Dạ nắm chặt tay thầm nghiến răng, nữ nhân chết tiệt vậy mà dám khinh thường y, nàng nghĩ nàng là ai chứ, y sẽ cho nàng biết, xem nàng tài giỏi tới đâu !
-" Ta hâm mộ Mặc tiểu thư như vậy, ngày mai xin ý chỉ phụ hoàng ban tiểu thư làm chính phi, không biết tiểu thư có đồng ý không, Cửu đệ là vương gia được sủng ái thế nào, chắc tiểu thư cũng biết, nếu có sau này sẽ là hoàng đế có chính phi cũng là công chúa có lợi cho quốc gia, tiểu thư chắc cũng không muốn làm thiếp đâu nhỉ ?"
Mặc Nguyệt thật muốn xông lên đấm vào mặt tên bỉ ổi vô liêm sĩ trước mặt.

Hại nàng thê thảm như thế nào y nên nhớ chứ ? Y nghĩ nàng thật sự sẽ đồng ý ư ? Tự tin quá ha.
Thiên Xích Viêm khuôn mặt trầm xuống, xung quanh tản ra hơi thở nguy hiểm.

Hay, hay cho một hoàng tử nhỏ bé, dám đứng trước mặt hắn mà câu dẫn Mặc Nguyệt ư, lại còn nói hắn không thể nạp nàng làm phi đây là có ý để nàng đồng ý gả cho y ( Thiên Dạ ) hả ? vậy đừng trách hắn hủy đi toàn bộ phủ thất hoàng tử.


Giọng lạnh lẽo của hắn cắt ngang lời nàng định nói :
-" Nếu hoàng huynh muốn có mỹ nữ, Vọng Xuân lâu là điểm tốt nhất, nếu muốn chính phi, bổn vương có thể mang 1 ngàn giai nhân cho hoàng huynh tha hồ chọn."
Mặc Nguyệt co rút khoé miệng, lời này mà Thiên Xích Viêm hắn cũng nói ra được ? 1 ngàn giai nhân, tìm đâu lắm thế không biết, không cần nói khoác thế đâu.

Nàng phục, phục sát đất.

Thiên Dạ vẫn không từ bỏ :
-" Những giai nhân kia sao có thể sánh với Mặc tiểu thư xinh đẹp chứ ?"
Môi mỏng khẽ giãn ra, Mặc Nguyệt cười duyên :
-" Thật ngại quá, thất hoàng tử không biết Mặc Nguyệt vốn chẳng có tài cán gì, mấy giai nhân của Viêm Tần vương chắc phải là mỹ nữ hạng nhất, Mặc Nguyệt không thể so được."
Thiên Dạ có ý định nói tiếp, Thiên Xích Viêm cắt ngang, kéo nàng lại gần :
-" Thất hoàng huynh cẩn trọng lời nói, hôm nay trong cung yến phụ hoàng đã nói mai sẽ ban thánh chỉ nạp nàng làm vương phi cho bổn vương.

Thất hoàng huynh không cần cố gắng."

-"Thiên Xích Viêm, ngươi đừng nghĩ mình là vương gia thì có quyền..."
Thiên Dạ gào lên, gọi thẳng tục danh của hắn, y giận, thật sự rất giận.

Tiền tài địa vị, thậm chí cả mỹ nhân và quân đội hắn cái gì cũng có, còn y tiền có nhưng không địa vị càng không được Thiên Huyết Tô coi trọng, cả mỹ nhân đều muốn bên cạnh hắn, rốt cuộc là vì sao, vì sao bất công như vậy ?
Thiên Xích Viêm không thèm để ý đến ý nữa, dẫn Mặc Nguyệt lên xe ngựa gật gật đầu nói :
-" Cẩn thận."
Nàng phì cười :
-" Huynh cũng cẩn thận."
Xe ngựa vừa đi, hắn quay lại nhìn Thiên Dạ đầy uy hiếp :
-" Cút xa nàng ra, nếu không bổn vương một chút cũng sẽ không ngại đem phủ Thất hoàng tử san phẳng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận