Ác Nữ Trùng Sinh Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia


Về đến căn phòng rách nát của Thuân thị phân phó, Liễu Nham đã đợi sẵn.

Hắn ôm quyền cúi người, cung kính chào nàng.

Mặc Nguyệt gật đầu, hắn cùng Như Mộng đi theo nàng vào trong.
-" Chủ nhân, nếu người phải đến Bình An Tự, những người kia chắc chắn sẽ động thủ, có cần..."
Nàng cười gian, khẽ vuốt ve bàn tay mình nói :
-" Không cần thiết, tìm kẻ chết thay là được rồi."
-" Kẻ chết thay ?"
-" Ngọc Thương, ả là người của Mặc Liên, dịch dung cho ả có chút giống ta là được."
Như Mộng 'à' một tiếng, hí hửng cười, chạy đi tìm Ngọc Thương.

Nàng quay sang hỏi với Liễu Nham :
-" Dạo gần đây có chuyện gì không ?"
-" Chủ nhân, Mặc Đặc tâu với hoàng thượng là cho một tiểu thư trong phủ đi cầu phúc, không nói rõ là chủ nhân nên hoàng thượng mới chuẩn tấu.

Cũng không xảy ra chuyện gì bất lợi cho Liễu Mộng trai và Ám Nguyệt lâu cả, Nam Hà sơn trang dạo gần đây thu về khá nhiều trẻ con không cha không mẹ, bị bán ở chợ nô lệ.

Mấy đứa nhóc đó không có thiên phú cũng không biết tu luyện, chủ yếu là chúng tồn tại thể chất mang hoả linh căn."
Nàng im lặng, xem ra nếu nói cụ thể là nàng, thái hậu sẽ không đồng ý nhưng nàng không quan tâm.

Nghe câu sau mắt Mặc Nguyệt loé lên, đôi mắt đen không thấy đáy hứng lên sự vui mừng, lập tức phân phó :
-" Liễu Nham, ngươi tìm một địa thế hiểm trở lại không để ai dễ dàng tới được, ta muốn xây dựng một tông phái."
Liễu Nham tròn mắt, thành lập tông phái, chủ nhân người thật vĩ đại nha...
Hắn vốn định đi chấp hành mệnh lệnh lại bị nàng gọi lại :
-" Ngươi tìm được đám trẻ bao nhiêu tuổi ?"
Liễu Nham trầm ngâm, đáp :
-" Tầm cỡ mười đến mười tám tuổi, nam nữ đều có."
-" Tốt, tìm thêm mấy đứa trẻ từ năm tuổi trở lên, ít nhất có thể chất hoả linh căn và không có người thân, không thân không thích."
Nàng tuyệt đối không muốn mạo hiểm với những kẻ có thể phản bội mình.
_Viện của Hoà di nương._
Hoà di nương Hoà Nhạc đang thêu túi, ánh mắt chăm chú vào câu kim trên tay.

Hôm nay một màn của đại tiểu thư làm bà ta bị doạ hết hồn, không ngờ rằng một phế vật mà có ánh mắt lạnh như băng, thậm chí khi ánh mắt của nàng dừng lại ở trên người bà ta cũng đủ làm bà ta như bị băng phủ lên, lạnh thấu xương.
Cánh cửa khẽ mở, một thân hình nhỏ nhắn bước vào.

Mặc Liên một thân hồng y, xinh đẹp như đoá hóa sen thánh khiết, không vướng bụi trần.

Nàng ta nở nụ cười rạng rỡ :
-" Hòa di nương cũng đang thêu túi sao, làm cho ai vậy, con gái di nương à?"
Hoà Nhạc ngẩng đầu, cười khổ.

Ai mà chẳng biết Mặc Đặc vừa ham tài vừa háo sắc, thiếp thất còn nhiều hơn cả hoàng thượng nạp phi ! Duy chỉ có một đứa con trai và năm đứa con gái.
-" Nhị tiểu thư thật biết nói đùa, hầu hạ lão gia là phúc khí của thiếp thân."
-" Thật không, vậy mà ngươi dám cho phụ thân đội nón xanh, tư thông với một tên hạ nhân ?"
Mặc Liên ép tới, không để ý trên mặt Hoà Nhạc đã tái mét đi, bà ta bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói :
-" Nhị tiểu thư, không biết lần này là tiểu thư muốn thiếp thân làm gì ?"
Mặc Liên che miệng cười, ánh mắt lộ một tia ngoan tuyệt, giọng nói cũng trở nên sắc bén :
-" Thuê sát thủ, giết Mặc Nguyệt."
Nghe xong câu này của Mặc Nguyệt, một bóng đen lẳng lặng rời đi.
_Viêm phủ_
-" Chủ tử, Mặc Liên có ý định làm hại chủ mẫu tương lại, có cần thuộc hạ giải quyết ?"
Thiên Xích Viêm khẽ nhấp một ngụm rượu, thân hình hoàn mỹ dựa lên trên ghế lót lông hổ thượng hạng.

Ánh mắt đen tà mị nheo lại, sau đó phất tay  :
-" Không cần thiết, nàng sẽ tự mình lấy lại những gì chúng lấy của nàng."
Lại bóng đen khác xuất hiện, quỳ xuống bẩm báo :
-" Chủ tử, đã tìm ra nam nhân kia, hắn tên Liễu Nham, trang chủ của Nam Hà sơn trang, thuộc hạ của chủ mẫu."
Trang chủ? Thiên Xích Viêm bất động, trong những năm gần đây hắn không có ở kinh nàng thu cả một sơn trang vào tay, thật làm hắn bất ngờ.

Thiên Xích Viêm hài lòng gật đầu, không chỉ vì nàng có thế lực riêng mà còn vì hai từ 'Chủ mẫu' của Quỷ La và Ngô Thanh.

Thiên Xích Viêm mỉm cười, trong vài năm không gặp, nàng trưởng thành hơn rất nhiều, vậy hắn cũng yên tâm rời đi một thời gian, giải quyết một số người.

Quỷ La cùng Ngô Thanh ngẩng đầu lên định nói :
-" Chủ tử, nếu chủ mẫu ở ngoài......"trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhìn lên cái mặt vui như hài tử được đồ chơi của Thiên Xích Viêm, bốn từ đằng sau vội vàng nuốt ngược trở về, nhìn trân chối nam tử yêu nghiệt đang cười kia.
Bọn họ thật sự không nỡ phá tan tâm trạng vui vẻ của chủ tử mà...
Thiên Xích Viêm thấy hai thuộc hạ tâm đắc nhìn mình, thấy lạ liền hỏi :
-" Còn gì nữa không, nếu không còn thì...."
-" Thuộc hạ cáo lui."
Hai người đồng thanh nói lớn, chưa kịp đợi hắn kịp phản ứng, hai người như vớ được cọng rơm cứu mạng liền bán sống bán chết vọt đi.

Thiên Xích Viêm không nói gì, lơ luôn việc hai người vô lễ, trong đầu chỉ tồn tại hình bóng của một mỹ nữ khuynh thành.
Có đôi khi, thuộc hạ của hắn đến hắn cũng không hiểu nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui