Hồ Tô Lệ nhìn chăm chăm vào thái hậu, bà hồi phục rất nhanh, nhưng vẫn nằm yên chưa tỉnh.
Hồ Tô Lệ thắc mắc hỏi :
-" Tông chủ, tại sao thái hậu vẫn chưa tỉnh ?"
Mặc Nguyệt cười cười, đáp :
-" Từ từ, một lúc sau người sẽ tỉnh, có thể do hiệu quả của mê dược."
Nàng có chút áy náy nhìn thái hậu, có lẽ nàng thật sự cho bà dùng hơi nhiều dược rồi !
Trong ngự thư phòng, Thiên Huyết Tô trầm mặt, Bạch Hạc Hiên cũng không nói gì, đôi mắt lướt qua Thiên Huyết Tô.....
-" Hạc Hiên trưởng lão nghĩ như thế nào ?"
-" Tam Hoa Tán mà thái hậu trúng lại do mùi hương ba loài hoa hợp lại mà thành, nhưng trong viện của thái hậu chỉ trồng mỗi Hồng Vi Hoa, vậy Tử Túy Hoa và Diên Vỹ Hoa từ đâu ra ? Hoàng thượng nghĩ như thế nào ?"
Bạch Hạc Hiên nhướng mày, không khách khí đá vấn đề lại cho Thiên Huyết Tô.
Suy đi nghĩ lại, Bạch Hạc Hiên cũng đoán ra chuyện này có liên quan đến các hoàng tử, thậm chí là Thiên Dạ vừa phong thái tử.
Ai cũng biết hoàng thượng đối với thái hậu chính là luôn giữ tròn chữ hiếu, quả thật so với hoàng tử công chúa, thái hậu mới là nhược điểm chết người của hoàng thượng.
Thiên Huyết Tô nhìn Bạch Hạc Hiên, cúi đầu, lại lần nữa lâm vào trầm tư.
Bạch Hạc Hiên khẽ thở dài, nhẹ giọng nói :
-" Nếu hoàng thượng cảm thấy chuyện này khó khăn thì đừng nghĩ nữa, bảo trọng thân thể, giao cho bổn trưởng lão điều tra cũng sẽ ra thôi !"
Nhưng là một hoàng đế, tuyệt đối đừng bao giờ có nhược điểm, nếu có phải thực sự giấu kín, còn không thực sự là khó mà giữ nổi ngôi vị và cái mạng !
Lần này là nhắm thẳng vào thái hậu, cái biểu tình hoảng sợ khi nhìn thấy bà trúng độc.....!quả thật là Thiên Huyết Tô gần như bộc lộ cảm xúc không thể thấy ở một vị hoàng đế luôn bình tĩnh.
Thực nếu thái hậu chết đi, Thiên Huyết Tô sẽ lập tức suy sụp, muốn mưu triều soái vị quả thật là dễ như trở bàn tay....
Ngôi vị hoàng đế quả thật chính là được xây nên bằng máu và xương cốt của con người !!!
Bạch Hạc Hiên thầm than, lại nghe thấy giọng nói ẩn chứa sát khí nồng nặc của Thiên Huyết Tô :
-" Người đâu, lập tức gọi tam hoàng tử tới đây gặp trẫm !"
Bạch Hạc Hiên lạnh run, uy nghiêm của một hoàng đế đúng là rất đáng sợ, Bạch Hạc Hiên cũng chỉ cảm thấy nó trên tông chủ Đan Y Tông Mặc Nguyệt.
Tam hoàng tử ? Thiên Bạch Ngôn ?
Người từng bị Viêm Tần Vương Thiên Xích Viêm đốt trụi phủ đệ ?
Chuyện này dù đã qua ba năm thì chỉ cần nhắc lại tam hoàng tử nhất định sẽ khiến người đời nhớ lại chuyện y bị đốt trụi phủ đệ, ngày đó y một thân chật vật, thật là lưu lại ấn tượng mạnh mẽ.
Một khắc sau, một thân bạch y phiêu dật, ba ngàn sợi tóc được vấn lên bằng kim quan khảm ngọc, cắm một cây trâm bạc.
Khuôn mặt tuấn mỹ, làn da trắng nõn, đôi môi mỏng luôn kéo dãn một nụ cười ôn nhu, toàn thân khí chất tao nhã, như một thiên sứ.
Bạch Hạc Hiên trừng mắt, so với tên Thiên Dạ dối trá kia người này đúng là thiên sứ chính hiệu.
Nhớ lại một người Bạch Hạc Hiên từng gặp nơi đại lục bên cạnh.
Thiên....!Xích Viêm ! Cái tên giống như ma thần giáng thế kia, đã thế quanh người còn là sự lạnh lẽo chết chóc.....
Ma thần !
Một thiên sứ, một ma thần....
Bạch Hạc Hiên không khỏi bội phục Thiên Huyết Tô, không hiểu làm sao ông có thể có được hai đứa con trái ngược nhau như trời và đất thế kia ? Quả thật là phục sát đất !
-" Nhi thần tham kiến phụ hoàng, không biết phụ hoàng gọi nhị thần tới có việc gì ?"
-" Người tới, đem hai chậu cây kia tới đây !"
Thiên Huyết Tô ra lệnh, mặt Thiên Bạch Ngôn vẫn cúi đầu, hai tay đã xiết chặt quạt xếp.
Hai chậu cây hoa xinh đẹp được người đặt xuống giữa ngự thư phòng, đây không phải hoa gì khác, Tử Túy Hoa và Diên Vỹ Hoa.
Hai loài hoa một tím một đỏ xinh đẹp làm người ta không thể dời mắt.
Đáng tiếc không có mùi hương, mùi hương sớm đã bị Bạch Hạc Hiên xử lý sạch sẽ rồi.
Thiên Bạch Ngôn cười ôn nhu, hỏi :
-" Không biết...."
Nhưng chưa kịp hỏi xong, liền bị tiếng quát của Thiên Huyết Tô cắt đứt :
-" Ngươi thử dám nói với trẫm là không biết xem, cái này chính ngươi tặng cho thái hậu, trẫm cũng tận mắt chứng kiến !"
Nụ cười trên môi Thiên Bạch Ngôn hoàn toàn biến mất, rũ hàng lông mi che đi hận ý đáy mắt nói :
-" Phụ hoàng, nhi thần không biết."
-" Ngươi vừa về kinh một tháng đã dám hạ độc thái hậu, tốt ! Tốt lắm ! Đừng tưởng ba năm qua ngươi rời kinh làm cái gì trẫm không biết.
Bái dược sư (chuyên dùng dược thảo), độc sư (pha chế độc dược từ dược thảo, ma thú có độc, hai người này tuyệt không dùng đan dược, không nên nhầm lẫn rằng họ dùng đan dược) làm sư phụ.
Không những thế còn tiến đến đại lục bên kia, gia nhập môn phái...."
Thiên Huyết Tô lửa giận bốc cháy tới tận trời, nói không dứt hơi.
Bỗng chốc ông cảm thấy bản thân vô lực, ngã ngồi xuống ghế, Bạch Hạc Hiên cũng không ngoại lệ, chén trà trên tay xoảng một tiếng rơi vỡ xuống đất.
-" Nghịch tử, ngươi....làm cái gì ?"
-" Làm cái gì ? Tất nhiên là giết ngươi đoạt vị rồi, ta đây chính là hành thích ngươi đó, cũng chỉ phân tán mùi hương khiến ngươi lâm vào giấc ngủ ngàn thu thôi !"
Y cười rộ lên, nhìn gương mặt tái nhợt như tờ giấy trắng của Thiên Huyết Tô, ánh mắt lộ rõ sự ngoan độc :
-" Năm xưa Thiên Xích Viêm đốt cháy phủ của ta cũng đồng thời thiêu chết mẫu thân ta Lương phi, vậy mà ngươi không thèm trách tội hắn, ngươi làm chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.
Ngươi hại ta phải rời kinh ba năm, Thiên Huyết Tô, khi ta lên làm hoàng đế, ta sẽ ban lệnh truy sát hắn đầu tiên !"
Lương phi khuê danh là Hoa Dung Hân vốn dĩ chỉ là nữ nhi của thương buôn, dựa vào bản thân mà leo lên được vị trí tứ phi, nhưng ba năm về trước không biết đã làm sai điều gì, bị đưa đến phủ tam hoàng tử nhi tử ruột của mình rồi còn bị cấm vào cung.
Thiên Huyết Tô gầm nhẹ :
-" Lương phi ? Nàng ta hồng hạnh vượt tường (ngoại tình) trẫm chưa phế nàng ta là niệm tình ngươi còn nhỏ, bây giờ ngươi lại dám làm ra chuyện này ?"