Ác Nữ Trùng Sinh Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia


-" Ai là thái tử, lăn ra đây cho ta !"
Giọng nói rất lớn, đủ để mọi người trong Càng Khôn Điện đều có thể nghe rõ từng chữ một.
Phốc !
Thái hậu đang nhàn nhã nhấp một ngụm trà lập tức bị câu này của đối phương làm phun hết ra ngoài, ho sặc sụa, Thiên Huyết Tô vội vàng vuốt vuốt lưng bà, hoảng hốt nói :
-" Mẫu hậu, người bình tĩnh, không thể ảnh hưởng đến thân thể, vạn lần không thể ảnh hưởng đến thân thể !"
Bước vào Càng Khôn Điện là một thiếu niên tầm mười sáu tuổi, dáng người nhỏ nhắn, ngũ quan tinh tế.

Thiếu niên một thân y phục tử sắc, ngọc bội làm từ bạch ngọc trân quý treo bên hông, khảm một từ Phong rồng bay phượng múa, vô cùng tinh xảo.
Điều khiến mọi người chú ý chính là gương mặt thiếu niên như đúc cùng một khuôn với Mặc Nguyệt.

Một mái tóc đen dài được vấn lên bằng kim quan, làn da trắng như bạch ngọc, đôi mắt phượng xinh đẹp ngập tràn sát khí, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng lên.

Mọi người không khỏi ca thán trong lòng, thiếu niên này so với các hoàng tử đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.

Nói đúng hơn chính là mỹ nam hạng nhất hạng hai.
Thiếu niên thoạt nhìn đang rất giận dữ, tiếp tục lặp lại lời nói vừa rồi :
-" Ta đang hỏi tên nào là tân thái tử, lập tức lăn ra đây cho ta !!!"
Thái hậu :"........"
Thiên Huyết Tô :"........"
Thiên Dạ :"........"
Bá quan văn võ :"........."
Các hoàng tử công chúa :"......."
Trong Càng Khôn Điện bây giờ chỉ còn một chữ...
Tĩnh !!!
Cực kỳ tĩnh lặng !
Bá quan văn võ liếc mắt nhìn nhau, ai cũng thấy sự kinh sợ trong mắt đối phương.
Dám bảo thái tử một nước lăn ? Cái này có được coi là thiếu niên kia ăn được gan trời rồi không ? Cư nhiên nói ra lời như thế, không sợ bay đầu à ?
Hốc mắt Mặc Nguyệt đỏ lên, nước mắt cứ vậy mà chảy xuống theo gò má.

Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của nàng giờ đây càng thêm bi thương.
Ca ca ?
Khuôn mặt như đúc ra cùng một khuôn với nàng, người ca ca song sinh này đã bao nhiêu năm nàng không được nhìn thấy ?
Từng nhớ kiếp trước hắn đối với nàng cưng chiều sủng ái có thừa, lúc nào cũng bảo hộ nàng sau lưng, không cho bất cứ ai ăn hiếp nàng, bất kể mặc kệ tiền đồ sau này, hắn vẫn một mực không muốn gia nhập môn phái, chỉ muốn bảo hộ nàng....cuối cùng với sự ép buộc của Du thị, hắn gia nhập môn phái Vân Trang tông, một môn phái lớn nhất ba quốc gia, lớn nhất đại lục.
Lần cuối cùng nàng gặp hắn, có lẽ chính là lúc nàng bước lên kiệu hoa, chuẩn bị tiến về phủ thất hoàng tử.

Lần đó, hắn nháo một trận, ngăn cản nàng gả đi, cùng nàng cãi nhau một trận.

Cuối cùng hắn biến mất, nàng cũng không biết hắn rốt cuộc ở đâu, nàng vẫn cho rằng hắn sớm đã quay về môn phái, ai ngờ trước khi bị ném xuống Loạn Tán Cương, Mặc Liên đã nói ra sự thật sau sự biến mất của Mặc Kinh Phong, khiến nàng hận, càng thêm hận.
' Đại ca ngươi, Mặc Kinh Phong bởi vì ngu xuẩn, muốn giết Dạ ca ca, cho nên ta sớm khiến hắn bị đồng môn truy sát, mệnh tan cửu tuyền rồi, à không, là hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt mới đúng.

Ngươi có biết lúc hấp hối,  hắn đã nói gì không : ' Nguyệt nhi, ta xin lỗi, không thể bảo vệ muội được nữa !'.

'
Mặc Kinh Phong vừa bước vào, thấy Mặc Nguyệt vừa nhìn hắn, nước mắt vẫn chảy không ngừng, như những hạt châu rơi xuống vỡ tan trên nền đất lạnh lẽo, hốc mắt đỏ ửng lên, nghĩ ngay muội muội đáng yêu của mình bị ủy khuất, lửa giận xộc thẳng lên đầu, như dung nham tuôn trào từ núi lửa, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo đến đáng sợ, hắn gầm lên như dã thú bị thương :
-" Tên hỗn đản nào làm muội muội yêu quý của ta khóc, lập tức cút ra đây !"
Mặc Nguyệt giật giật khoé miệng, lập tức ngăn chặn nước mắt, nếu nàng nói bởi vì gặp lại hắn mà kích động rồi khóc, không biết hắn sẽ có biểu cảm gì.
Thái hậu mồ hôi lăn đầy trán, bà khẽ lau đi, ôn nhu nói :
-" Phong nhi, con đâu cần tức giận như vậy, việc Nguyệt nhi bị ủy khuất ta sẽ cho con một công đạo."
Mặc Kinh Phong nghe vậy, sắc mặt liền tốt hơn chút xíu.

Đối với thái hậu lúc nào cũng sủng ái hắn và Mặc Nguyệt, hắn tất nhiên sẽ tôn trọng lời nói của bà....nhưng....
-" Tân thái tử là kẻ nào ? Ta không đủ kiên nhẫn đâu ?"
Mặc Kinh Phong ánh mắt rét lạnh quét khắp Càng Khôn Điện, uy áp Trúc Cơ sơ kỳ liền lập tức phóng thích.

Thanh Nhã bên trong Đan Tháp thầm than một tiếng :
-" Mười sáu tuổi đã là một Trúc Cơ Kỳ, quả nhiên là ca ca chủ nhân, thiên phú bậc này thật khiến người ta lau mắt mà nhìn !"
Nhất Xuyên hừ lạnh, bĩu môi :
-" Gì chứ chủ nhân mới là tuyệt thế thiên tài, trong một năm liền từ Trúc Cơ sơ kỳ đột phá Trúc Cơ trung kỳ, người bình thường có khi mất mấy chục năm còn không đột phá bình cảnh đấy."
Tất cả mọi câu nói của hai người đều truyền vào tai Mặc Nguyệt, nàng cười khẽ, ca ca nàng thiên phú trác tuyệt lại là song linh căn, tất nhiên là phải hơn người rồi, nếu không Vân Trang tông đâu dùng trăm phương nghìn kế để ca ca gia nhập, trở thành đệ tử hạch tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui