Trên đường rời khỏi Chi Minh sơn mạch, có ba người đang ngồi dưới tán cây cổ thụ, một thiếu niên trong đó tức giận rống to :
-" Khốn kiếp ! Đan Y Tông cái quái, bên trong toàn một đám vô sỉ !"
Một nam tử khác lắc lắc đầu, giọng khàn khàn nói :
-" Dù sao quy tắc vẫn do Đan Y Tông đặt ra, chúng ta cũng đâu thể thay đổi được gì !"
Bởi vì Đan Y Tông có quy định đệ tử có thể thoải mái khiêu chiến, chỉ cần không đánh chết người là được.
Bọn họ có thể làm gì ?
-" Ta thấy tốt nhất chính là rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt thôi ! Đan Y Tông toàn một lũ quái thai, hết lần này đến lần khác khiêu chiến, chẳng cho chúng ta thời gian ngừng nghỉ."
Hai người còn lại đồng thời gật đầu, dù sao trong Chi Minh sơn mạch cũng vô cùng nguy hiểm, tuy mà thú không cường đại quá mức nhưng với thực lực Luyện Khí kỳ cấp hai, cấp ba của ba người này tùy tiện một con ma thú cũng có thể đem bọn họ đạp bẹp.
-" Nhưng đáng tiếc các ngươi muốn cũng không thể đi được."
Bỗng một giọng nói lạnh lẽo vang vọng toàn bộ núi rừng, cuồng phong đột ngột nổi lên, đem một loạt lá cây cuốn sạch.
Ba người Lam gia mặt trầm xuống, ngưng trọng nhìn cuồng phong bão tố :
-" Không biết vị đại nhân phương nào, chúng ta là người Lam gia, vị đại nhân này có thể cho chúng ta biết quý danh ?"
Bởi vì giọng nói lạnh lẽo khi đó giống của nam nhân, nên bọn họ nhầm tưởng là nam nhân, liền cung kính nói, nhưng khi lời nói của tên Lam gia vừa dứt, người trong cuồng phong như nghe được chuyện cười liền lập tức cười phá lên, một giọng nói trong trẻo lại truyền đến :
-" Quý danh của chúng ta, ngươi còn chưa có tư cách biết !"
Nữ nhân ?
Ba người Lam gia đồng loạt đưa mắt nhìn nhau.
Cư nhiên còn có một nữ nhân ? Tên Lam gia cắn môi, nói tiếp :
-" Đại nhân, chúng ta là người Lam gia, thỉnh đại nhân có chuyện gì thì theo chúng ta về Lam phủ rồi nói ."
Bỗng cuồng phong tan đi như chưa hề xuất hiện, một đôi nam nữ giống nhau như đúc cùng một khuôn lọt vào tầm mắt ba người Lam gia.
Nhưng khi ba người Lam gia nhìn thấy hai người đi ra từ cuồng phong, mặt vừa mang theo cùng kính liền đổi thành tức giận tột độ, gầm lên :
-" Đôi huynh muội Mặc gia chết tiệt, hoá ra là các ngươi !"
-" A, sao các ngươi thay đổi nhanh như thế, rõ ràng lúc nãy vô cùng cung kính cơ mà ?"
Mặc Nguyệt che miệng cười, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào ba người Lam gia.
Ánh mắt nàng mang theo sát ý ngút trời làm da đầu ba người Lam gia tê dại, hoảng sợ lùi lại vài bước.
Một tên trong đó vẫn đứng ra, cười khinh thường nói :
-" Không ngờ đạo đức Mặc gia lại kém đến như vậy, cả nữ nhân cũng có thể tu luyện."
Mặc Nguyệt cười cười không nói gì, một luồng khí lạnh từ không gian tụ về một điểm, hướng một trong ba người Lam gia mà tấn công.
Môi mỏng khẽ mở, nàng đem luồng khí lạnh tụ thành một cây trường thương :
-" Băng Thương, đi !"
Băng thương đâm mạnh vào thân thể một trong ba người Lam gia, mùi máu tanh dần toả không gian.
Tên Lam gia ngã xuống, mắt trợn ngược, máu từ vết thương nhuộm đỏ cả trường thương.
-" Các ngươi, các ngươi không sợ Lam gia trả thù ?"
Hai tên kia sợ hãi hét, mồ hôi lăn đầy trên trán.
Mặc Kinh Phong vẫn im lặng nãy giờ bỗng vươn tay, một thanh hoả kiến xuất hiện.
-" Đã đuổi tới đây để giết các ngươi, chúng ta còn sợ người Lam gia trả thù sao ?"
Nói xong, hắn như gió lướt tới trước mặt hai người còn lại.
Thanh hoả kiếm vung lên, mang theo sức nóng như nham thạch hướng đến cổ của bọn họ.
Bỗng nhiên một luồng Linh Lực bắn tới, cùng với giọng gầm thét đầy giận dữ :
-" Dừng tay cho lão phu !!!"
Nhưng nguồn Linh Lực chưa chạm tới Mặc Kinh Phong, một bóng dáng tử y bay đến chắn trước hắn, bàn tay nàng ngưng tụ Linh Lực, quát khẽ :
-" Băng Thuẫn, hiện !"
Ầm !
Một bức tường băng khổng lồ theo tay nàng xuất hiện, đem Linh Lực kia cản lại.
Ầm ầm !
Đạo Linh Lực va chạm vào băng thuẫn, đem băng thuẫn đánh vỡ nát, bứt Mặc Nguyệt phải lùi về phía sau vài bước.
Trúc Cơ đỉnh phong !
Mặt Mặc Nguyệt trầm xuống, cư nhiên lại xuất hiện Trúc Cơ đỉnh phong, có vẻ như là Lam gia gia chủ.
Đừng nhìn Trúc Cơ cao kỳ và Trúc Cơ đỉnh phong chỉ cách nhau một bậc, nhưng thực lực lại là cách xa nhau như trời với đất, mười Trúc Cơ cao kỳ chưa chắc đã có thể đánh bại một Trúc Cơ đỉnh phong.
Nhưng tiền đề cho việc đó là, ngươi đã ở Trúc Cơ đỉnh phong một thời gian dài.
Mặc Nguyệt môi khẽ cong lên, nhìn nam nhân trung niên đang xách hai lão giả bay tới, một kẻ vừa đạt tới Trúc Cơ đỉnh, hai kẻ là Trúc Cơ sơ kỳ, quả thật có chút phiền toái.
Nam nhân trung niên vừa đặt chân xuống đất, hai cái đầu người đột nhiên bay tới chân ông ta.
Hai cái đầu đó chính là của hai người Lam gia mà Mặc Kinh Phong dùng hoả kiếm chém.
Nhìn hai cái đầu người, Lam Tường giận đến mức muốn hộc máu, Thổ linh căn ầm ầm chuyển động dưới chân ông ta :
-" Đền mạng đi !"
-" Chà, ca ca, phiền huynh lo hai tên kia nha !"
Vừa dứt lời, Băng linh căn theo tay nàng tụ lại, tạo thành cây trường thương toả ra khí lạnh tê cóng tay chân.
Lam Tường nheo nheo con mắt :
-" Thổ ! Đi !"
Theo tiếng hét của ông ta, đất tự động hình thành một cây cột trụ khổng lồ, đánh ập về phía Mặc Nguyệt.