Như Mộng hung hăng cắn môi, vì tiểu thư, nàng nhịn, nhịn.
Đợi khi Viêm Tần vương về rồi sẽ tính sổ với từng người một !!!!
Sau khi truyền lời xong, Thiên Dạ đứng lên ý định cáo từ, bất giác nhìn qua phía Mặc Nguyệt, chỉ thấy nàng nhìn hắn với một ánh mắt si mê, không kiềm chết được khẽ run, nếu nữ tử này bám theo hắn thì sao nhỉ.
Lập tức rời đi, Thiên Dạ chỉ quay đầu nhìn Mặc Liên một lần.
Mặc Nguyệt làm bộ dáng ủy khuất cúi đầu không ngẩn lên, thực chất nàng đang cười như ma quỷ bò lên từ dưới địa ngục.
Thất hoàng tử tôn quý cùng muội muội đáng yêu của ta.
Cứ từ từ mà hưởng thụ trước khi chết đi !!!!
Nàng nâng gót định rời đi, một đạo âm thanh kiêu căng giữ nàng lại :
-" Ai da, đại tỷ xem ra có tình ý với Thất hoàng tử a, vậy Viêm Tần vương phải làm sao đây ?"
Người vừa nói là Tứ tiểu thư - Mặc Mai, con gái của nhị di nương Tử Xuất Vân, xuất thân từ một kỹ viện.
Tuy rằng nàng ta xuất thân kỹ viện nhưng âm mưu quỷ kế phải đứng hàng nhất, đó là lý do Mặc Đặc sủng ái nàng ta nhất.
Mặc Mai một thân y phục lộng lẫy, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm tinh xảo, đầu cài trâm ngọc phỉ thúy lưu ly cùng đá quý và mấy chục viên trân châu.
Mặc Nguyệt nheo mắt, cây trâm đó khắc hình trăng khuyết từ ngọc lưu ly, xung quanh khảm ngọc trai, dây vàng xâu đá quý thành chuỗi dài lắc lư, vô cùng mỹ lệ.
Nhìn là biết giá trị liên thành, nó được gọi là Nguyệt Khuyết trâm, là tặng phẩm của thái hậu cho nàng nhân ngày sinh thần 5 tuổi của nàng.
Mặc Mai sau đó đã trắng trợn cướp nó, còn sai người đánh nàng một trận chỉ còn nửa cái mạng.
Mặc Đặc cùng Thuân thị thì cực lực bưng bít chuyện này không để thái hậu biết, hoàn toàn xem nhẹ tính mạng nàng.
Chưa nói tới việc vị tổ mẫu 'đáng kính' kia nói ra một câu khiến nàng nổi ngay sát ý muốn giết người :' Đồ tốt chỉ dành cho tôn nữ của ta mà thôi, ngươi không xứng '
-" Đem ngươi đi quả thật đúng là trò cười."
Du thị đập tay xuống bàn nói, Mặc Đặc bên cạnh cũng buông lời cảnh cáo :
-" Đến ngày đó cư xử cho tốt, nếu không...ta nhất định sẽ giết ngươi."
Mặc Nguyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn đôi mẫu tử kẻ xướng người hoạ này, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu mang Như Mộng rời đi, bỏ lại sau lưng các cặp mắt đỏ ngầu đầy giận dữ.
Đi được một đoạn, Mặc Nguyệt đột nhiên hỏi Như Mộng :
-" Ngươi thấy thế nào ?"
Như Mộng im lặng, đột nhiên bị tiểu thư hỏi như vậy, nàng ngập ngừng một chút, sau đó nghĩ đến những ngày trước đó nàng và tiểu thư phải sống trong hoàn cảnh đến ăn xin cũng không bằng không một người quan tâm, thái hậu không thể xuất cung, Viêm Tần vương lại đi chinh chiến Hoa quốc, phẫn uất trong lòng, nỗi hận càng chồng chất, nàng đáp :
-" Tiểu thư, đối với những kẻ này chính là phải khiến chúng trả giá ."
Như Mộng đôi mắt hiện tia ngoan độc.
Mặc Nguyệt hài lòng gật đầu tán thưởng.
-" Vậy phải khiến chúng trả giá thế nào ?"
Như Mộng lại trả lời, giọng nói càng lúc càng trầm, chỉ cần có ai nghe được câu này của nàng có lẽ sẽ bị đóng băng mất :
-" Trèo càng cao....ngã càng đau.
Lúc sống càng hạnh phúc...khi chết càng thảm."
Mặc Nguyệt cười lạnh, nàng cũng khá là bất ngờ, thay đổi của Như Mộng cũng quá chóng mặt đi, lúc trước còn sợ hãi, sau khi thấy nàng vừa biết ẩn nhẫn, tâm cơ sâu không lường thì lập tức thay đổi, chính là sau này sẽ trở thành cánh tay phải của nàng.
Mặc Nguyệt trầm ngâm một lúc chợt ánh mắt loé tia tàn nhẫn :
-" Phải, ngày cung yến đó ta sẽ khiến chúng nôn hết những gì đã lấy của ta."
-" Tiểu thư tuyệt đối đừng nương tay."
Như Mộng tà ác cười nói.
-" Thoải mái thôi, phong ba nổi lên rồi sẽ khó mà dừng lại."