Ác Nữ Vương Đừng Quậy Nữa


Thẩm Nhược Giai đi đến bàn ngồi ăn phần mì của mình.

Lục Tử Mặc phía bên này đang đúc cháo cho dì của Thẩm Nhược Giai.

Chợt điện thoại của Thẩm Nhược Giai reo lên.

*ting! ting! ting * làm cô giật mình đến sặc cả mì ra ngoài.

Lục Tử Mặc nhìn thấy liền nói " ăn uống thì cẩn thận một tí "
" anh mặc kệ tôi đi, mà ai gọi giờ này vậy trời "
" nghe máy đi "
" là Mạc Mạc, alo tôi nghe "
" Thẩm Nhược Giai cô không sao chứ, hai hôm nay sao không thấy cô đi làm thế, có chuyện gì à"
" à không có gì đâu, do dì của tôi bệnh nên nghĩ vài hôm để chăm dì thôi ấy mà ".

" oh vậy hả, dì của cô sao rồi "
" ừm dì ấy cũng ổn rồi "
" vậy khi nào cô đi làm lại nghỉ lâu quá quản lý sẽ la đó "
" tôi sẽ tranh thủ đi làm lại sớm thôi cô yên tâm "
" ừm vậy pai cô nha, hôm nào rảnh tôi sẽ qua thăm dì ấy "
" pai "
" cô ta gọi làm gì thế "
" mấy hôm nay tôi nghĩ làm nên cô ấy gọi hỏi thôi"
" mai cô đi làm lại đi "
" còn dì tôi "
" tôi sẽ chăm sóc dì ấy, cô cứ đi làm đi "
" ừm vậy cũng được cảm ơn anh "
Thẩm Nhược Giai quay lại ăn tiếp hộp mì của mình.

Ăn uống xong xuôi cô nhìn Lục Tử Mặc rồi nói.


" đi dạo cùng tôi không "
" cô cũng giữ lời hứa quá nhỉ "
" tôi chưa hứa xuông chuyện gì bao giờ cả "
" ừm vậy chờ tôi một lát "
" Về nhà thay đồ rồi đi được không "
" tùy cô thôi "
Thẩm Nhược Giai ăn xong phần mì của mình cô đứng dậy đem hộp mì đi bỏ rồi đi vào.

Lục Tử Mặc cũng mang hộp cháo ra ngoài rồi đi cùng Thẩm Nhược Giai ra xe.

Anh chở cô đi ngang một bờ hồ, ở đây đang tập trung rất nhiều người.

Thẩm Nhược Giai thấy lạ nhưng cũng không mấy quan tâm.

" bên kia có gì mà họ tụ tập đông quá nhỉ "
" xuống xem sao không "
" tôi cũng không quan tâm lắm nhưng anh muốn thì tôi xuống xem cùng anh "
Lục Tử Mặc dừng xe cạnh đó, anh bước xuống mở cửa cho cô rồi đi vào đó.

Cả hai chen vào đám đông để xem, những người hiếu kì chen lấn để xem cho được khiến Thẩm Nhược Giai không thể chen vào
Lục Tử Mặc thì nhờ vào thân hình vạm vỡ nên dễ dàng chen vào được, anh quay sang tìm cô thì thấy cô bị đẩy về sau.

Lục Tử Mặc nhanh chóng quay lại để giúp cô chen vào đám người chen chúc kia.

Lên được bên trên Thẩm Nhược Giai thở phào nói.

" Chưa biết là gì mà chen chúc thế này chắc ngộp chết mất "
" cô nhìn phía trước kìa "
" hả, đâu??? "
" cái đó là??"
" thạch anh đen sao! !!"
" sao cô biết nó "
" à.

.

à tôi thấy trên mạng có một bài viết nói về nó "
" viên đá này được cất rất kĩ, tại sao nó lại ở đây "
" lạ nhỉ, mình nhớ không lầm nó đang ở một hòn đảo kì bí mà ta "
" cô nói gì?? "
" không!.

không có gì, lạ thật, vậy giờ phải làm sao?? "
" Đi theo tôi về dị giới một chút "
" ừm "
Cả hai nhanh chóng lên xe đi về nhà.

Về đến nhà Lục Tử Mặc kéo tay cô lên phòng nói.

" bây giờ tôi mở cổng, nắm chặt tay tôi nếu không cô sẽ bị lạc hiểu chưa "
" à.

.

à.


.

ừ "
Lục Tử Mặc lẩm bẩm gì đó rồi mắt anh bắt đầu đỏ lên, một cánh cổng được mở ra.

Lục Tử Mặc nắm tay Thẩm Nhược Giai kéo cô vào trong.

Cánh cổng dẫn đến đại sảnh của cung điện dị giới.

Lục Tử Mặc cau mày gọi " Bối Vi Vi, Giai kỳ mau ra đây "
Bối Vi Vi đang ăn thì bị tiếng gọi của Lục Tử Mặc làm sặc cả đồ ăn ra ngoài.

Giai kỳ là nữ quản gia rất giỏi còn là cánh tay phải đắc lực của Lục Tử Mặc.

Cả hai nghe tiếng gọi có phần giận dữ của Lục Tử Mặc thì lập tức có mặt không dám chậm trễ.

" Có việc gì mà ngài gọi bọn tôi!.

ghê thế "
" cô còn hỏi có chuyện gì nữa à"
" ngài cứ bình tĩnh con bé Vi Vi chưa hiểu chuyện, xin ngài bớt giận "
" ơ chị! sao "
" Viên thạch anh đen tôi bảo cả hai cất giữ cẩn thận, vậy sao bây giờ nó lại ở thế giới loài người hả???"
" ơ! ơ.

.

ơ chuyện này.

.

!!"
" xin lỗi ngài là do chúng tôi bất cẩn "
" ơ.

.

xin lỗi ngài "
" giải quyết chuyện này nhanh chóng cho tôi, nếu viên đá được giải phóng sức mạnh thì hai người cũng biết chuyện khủng khiếp gì sẽ xảy ra rồi chứ "
" vâng thưa ngài, đi thôi Vi Vi "

" Đi ngay đây "
Bối Vi Vi và Giai Kỳ mở cánh cổng rồi nhanh chóng đi qua.

Thẩm Nhược Giai thấy anh đang giận dữ thì liền kéo áo anh rồi lấy trong túi ra hai cái bánh.

" Cho anh nè, bình tĩnh lại đi anh nóng quá rồi đấy "
" nếu không làm như thế thì dị giới này sẽ loạn hết, cô không biết đâu "
" ò, vậy giờ mình về được chưa tôi phải mang cháo đến cho dì nữa, chắc bây giờ ở chỗ tôi đã trưa mất rồi "
" ừm về thôi "
Lục Tử Mặc đưa Thẩm Nhược Giai về rồi cùng cô đến bệnh viện.

" Dì ơi con dậy ăn tí cháo rồi uống thuốc nha dì "
" cô không định ăn gì sao??"
" à tôi quên mất, anh cho dì ăn cháo giúp tôi, tôi về nhà lấy chút đồ ăn mang vào, tôi có nhờ giúp việc nấu rồi "
" vậy để tôi đi lấy cho "
" thôi phiền anh quá, đợi tôi một lát nha "
" ừ vậy cô đi cẩn thận "
" tôi biết rồi! !!!"
Cô ra xe chạy thẳng về nhà, trên đường đi cô có đi ngang chỗ vừa nãy thì thấy mọi người đã tảng về gần hết.

Cô chạy từ từ xem thì thấy Giai Kỳ nữ quản gia của Lục Tử Mặc đang đứng gần đó.

Thẩm Nhược Giai có chút ấn tượng về vẻ bề ngoài cá tính lạnh lùng của Giai kỳ.

Cô nhìn lướt vào đôi mắt của Giai Kỳ có chút rùng mình.

Thẩm Nhược Giai cảm thấy có gì đó rất lạ nhưng rồi cũng gạt đi.

Cô không nghĩ gì thêm mà một mạch chạy về nhà.

! ----------------!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận