Đến khi thức dậy thì Thẩm Nhược Giai giật mình vì ngồi cạnh giường cô là Lục Tử Mặc.
Lục Tử Mặc nhìn thẳng với ánh mắt có chút sát khí nói.
" Ngủ ngon không mèo hoang??"
" ờm.
.
?!! cũng ngon, mà này mặt anh bị làm sao thế??"
" Ngủ ngon quá nên không biết mình đã nói gì đúng chứ?"
" Là sao??"
" Mèo Hoang.
.
!! cô ghét tôi lắm đúng không?? "
" sao chứ! ? tự nhiên hỏi vớ vẩn gì vậy trời "
" Tôi vào đây xem cô thế nào thì bị ai đó chửi hơi nhiều rồi đấy "
"!!!!"
" Thôi được rồi.
.
!! tôi không trách cô, mau xuống ăn chiều đi, trưa nay cô đã không ăn gì rồi "
" à ừm "
Thẩm Nhược Giai gãy đầu khó hiểu, nhưng rồi cũng theo sau Lục Tử Mặc đi xuống sảnh.
Vừa đi cô vừa nhìn chăm chú Lục Tử Mặc rồi suy nghĩ.
" Cái tên này kì lạ thật "
Lục Tử Mặc đứng lại quay về sau để xem cô ở đâu, vì đứng quá bất ngờ nên Thẩm Nhược Giai ngã vào lòng Lục Tử Mặc.
Cô bực mình mắng " bộ không có mắt hay sao vậy " rồi giật mình vì nghe giọng nói quen thuộc cất lên.
" Người không có mắt là cô đấy, va vào tôi còn ngông nữa sau?? "
Thẩm Nhược Giai kêu ngạo đẩy Lục Tử Mặc ra rồi đi thẳng về phía bàn ăn nhưng bị Lục Tử Mặc kéo tay lại.
" Va vào tôi rồi bỏ đi thế sao?"
" Vậy bây giờ anh muốn gì?"
" Muốn tôi xin lỗi anh sao? mơ đi"
Nói xong Thẩm Nhược Giai hất tay Lục Tử Mặc rồi đi thẳng đến bàn ăn.
Ngồi vào bàn ăn với bầu không khí không mấy vui vẻ đã làm cho Lục Tử Mặc cảm thấy khó chịu.
Anh ngước nhìn Thẩm Nhược Giai ngồi gần đó đang ăn rất ngon miệng, cảm giác ngộp ngạt nên Lục Tử Mặc bỏ ra sau vườn.
Thẩm Nhược Giai ngước nhìn anh một cái rồi tiếp tục ăn.
Lục Tử Mặc đứng ngắm cảnh sau vườn thì Thẩm Nhược Giai vỗ vai anh nói.
" Ăn thử bánh ngọt này đi ngon lắm, vừa nảy tôi để ý thấy anh ăn rất ít nên mang bánh ra cho anh này "
Lục Tử Mặc cằm chiếc bánh trên tay nhìn một lúc thì ngước nhìn Thẩm Nhược Giai.
Đáp lại ánh mắt của Lục Tử Mặc là nụ cười hồn nhiên của cô.
Nhìn một lúc thì Lục Tử Mặc cất giọng nói
" Bánh này cô lấy ở đâu thế.
.
??trong lạ quá "
" cái bánh này tôi mang từ thế giới loài người đến á "
" Đây là món bánh ngọt mà tôi thích ăn nhất luôn ý, tôi còn dư một cái nên mang cho anh "
" ăn thử đi, để lâu bánh mất ngon đấy "
Lục Tử Mặc mở gói bánh ra thì mùi thơm nhẹ từ bánh bay lên mũi Lục Tử Mặc, anh ăn thử một miếng thì quả thật là bánh rất ngon.
Cảm giác ngọt nhẹ của bánh làm Lục Tử Mặc nhớ đến sự dịu dàng của Lục Tử Mặc.
Thẩm Nhược Giai thấy Lục Tử Mặc ăn rất ngon miệng liền hỏi.
" sao.
.
sao ngon lắm đúng không? "
" ừm, ngon thật "
" Vậy anh có muốn theo tôi về thế giới loài người không??"
" ở đó còn rất nhiều món ngon khác nữa "
" cô muốn về rồi à??"
" Thật ra thì! !! ở thế giới loài người tôi có một người dì rất yêu thương tôi "
" mà tôi văng nhà mấy ngày nay rồi, chắc dì ở nhà đang rất lo cho tôi "
" tôi muốn về chăm dì ấy "
" Vậy tôi theo cô để làm gì! ?? tôi từng đến thế giới loài người vài lần rồi, ở đấy rõ chán "
" Vậy là anh càng phải theo tôi rồi "
" để làm gì??"
" để cho biết là ở thế giới tôi vui như thế nào "
" mèo hoang hôm nay cũng biết dụ dỗ người khác quá nhỉ.
.
!! thôi được rồi tôi sẽ theo cô "
" yeahhh! !!!"
" mà này, đến đó thì tôi ở đâu?? "
" nhà tôi chứa đâu, anh không biết đó thôi, nhà tôi rộng rãi và có dư phòng nên anh yên tâm "
" vậy được rồi, đợi tôi một lát "
" ừm "
Lục Tử Mặc thở dài rồi nhìn cô gái đang vui vẻ trước mặt mình.
Nụ cười của Thẩm Nhược Giai càng lúc càng làm cho Lục Tử Mặc cảm thấy vui theo.
Lục Tử Mặc lên phòng thay áo thì vô tình dẫm phải một cái cài tóc, anh nhặt nó lên nhìn một lúc thì nhận nó là của ai.
Lục Tử Mặc để cài tóc lên bàn rồi thay áo, cong xuôi anh mang theo cài tóc xuống sảnh.
Thẩm Nhược Giai đang ngồi nói chuyện cùng một cậu bé thì bị giật mình vì tiếng gọi của Lục Tử Mặc.
Cô quay lại nhìn, chưa kịp phản ứng thì đã bị Lục Tử Mặc nắm tay đưa ra ngoài hỏi.
" Cái cài tóc này là của cô đúng không???"
" à.
.
ừm.
.
!! đúng là của tôi, sao anh có nó "
" tôi nhặt nó ở trong phòng lúc thay đồ, cô nói xem tại sao cài tóc của cô ở phòng của tôi"
" làm.
.
làm.
.
sao tôi biết!!"
" sao thế, sao lại căng thẳng quá vậy, tôi chỉ hỏi tại sao cài tóc của cô lại ở trong phòng tôi thôi mà "
Lục Tử Mặc ghé gần tai Thẩm Nhược Giai nói thầm " không lẻ cô tính làm gì tôi sao "
Thẩm Nhược Giai nghe xong thì đẩy Lục Tử Mặc ra nói.
" Anh thôi nói linh tinh được rồi đó, do tôi!.
"
Thẩm Nhược Giai bị cắt ngang bởi tiếng của nữ quản gia
" Là tôi, xin lỗi điện hạ, do tôi bất cẩn trong lúc dọn dẹp, nên đã đem nhầm cài tóc của cô gái này đến phòng ngài "
" hóa ra là cô, thôi được rồi, vì cô là quản gia đắc lực của tôi, nên tôi bỏ qua, còn lần sau thì cô tự hiểu "
" Vâng thưa ngài "
" Mèo hoang đi thôi "
" ơ nhưng mà "
" Cánh cổng mà đống thì cô đừng mong về thế giới loài người "
" ừm! !! " vừa đi Thẩm Nhược Giai vừa ngoảnh lại nhìn quản gia, lòng có hơi chột dạ.
Sau khi đến thế giới loài người, Thẩm Nhược Giai đưa Lục Tử Mặc về nhà mình.
" Dì ơi, con về rồi ạ "
" Thẩm Nhược Giai con đã đi đâu mấy hôm nay vậy, biết là dì lo lắm không "
" Dì à, con xin lỗi! !! do con bận một số việc gấp, đã làm dì lo rồi "
" không sao, con còn khỏe mạnh là dì vui rồi, vào nhà đi"
" dạ, mà dì ơi, cho bạn con ở cùng vài hôm được không ạ "
" à được, mà đây là??"
" à! !! đây là Lục Tử Mặc một người bạn mà con quen thời còn đi học, do bạn ấy chuyển nhà đến Mỹ nên giờ về cũng chưa có nhà ở đây "
" Được rồi vào nhà đi, dì chuẩn bị phòng cho cậu ấy "
" dạ con cảm ơn dì "
" cô cũng khéo bày trò lại còn giỏi nói dối quá nhỉ "
" im đi, mặc kệ tôi "
Thẩm Nhược Giai mang đồ đi thẳng lên phòng, bỏ mặc Lục Tử Mặc ở phòng khách.
Lục Tử Mặc ngây người nhìn xung quanh một lúc thì dì của Thẩm Nhược Giai đi đến gọi cậu.
" phòng cậu tôi đã chuẩn bị xong rồi, lên nghỉ ngơi đi, Thẩm Nhược Giai đâu??"
" Cô ấy lên phòng rồi "
" Haizz cái con bé bướng bỉnh này, dẫn bạn về mà lại bỏ mặt bạn thế này "
" à không sao, vậy xin phép dì tôi lên phòng "
" ừm, được rồi nghỉ ngơi đi "
! ----------------!.