Ác Phu Cường Sủng Thê

Ngô Đồng hiên là một viện nhỏ độc lập, bình thường ít có người đến, cảnh vật vô cùng thanh tịnh lịch sự tao nhã, thực thích hợp để ẩn cư. Trước viện là một con đường rợp bóng cây, xuyên qua rừng cây sẽ đến võ
trường của Vô Trần cung. Phía sau là một vườn thuốc, các loại dược thảo quý giá đều có thể tìm được tại đây, đi sâu về phía trước vườn thuốc chính là vách núi đen.

Đêm qua Lý Minh Kỳ ngủ rất ngon, trời sáng hẳn mới từ từ tỉnh lại. Suốt
buổi sáng, Phượng Ngọc đã vào thăm chừng nhiều lần, thấy nàng ngủ sâu,
không nhịn được, gọi: “Chủ nhân, ngài tỉnh chưa?” Ánh mắt nàng ta lấp
lánh, bên trong không giấu được ý cười.

Lý Minh Kỳ dụi dụi mắt, thấy bộ dáng nàng ta vui sướng không khỏi nở nụ cười, “Chuyện gì khiến ngươi vui vẻ đến thế?”

”Chủ nhân, sáng nay chim Hỉ Thước trên cành kêu hơn nửa ngày, là điềm
báo niềm vui, không chừng chốc nữa sẽ có việc vui khiến mọi người vui
sướng.” Phượng Nhã giúp nàng mặc quần áo, “Chủ nhân, ngài ngồi đây nhé,
nô tỳ đi lấy nước rửa mặt cho ngài.”

Lý Minh Kỳ gật gật đầu, đợi Phượng Nhã đi rồi, mày nàng hơi nhíu lại,
đêm qua nàng ngủ ngon khác thường, cảm giác như có chuyện gì xảy ra.

Ngọc nhi là nha đầu không quen giấu giếm, có gì đều biểu hiện hết lên
mặt, xem vẻ mặt vô cùng vui vẻ kia, lại còn Hỉ Thước kêu nữa chứ, không
phải là đang nói bừa sao?

Bên gối có một sợi tóc đen, vừa nhìn liền biết không phải tóc mình. Tay
Lý Minh Kỳ đang xoa bả vai lập tức cứng lại, nhặt sợi tóc lên quấn quanh tay vài cái, cảm thấy mơ hồ, nhất định người kia đã tới.


Lúc Phượng Ngọc trở về, Lý Minh Kỳ đang đang ngồi trước gương chải đầu,
mỗi nhát lược đều rất dùng sức, mấy sợi tóc đứt rơi trên sàn gỗ lim,
nhìn thấy mà mi mắt Phượng Ngọc run rẩy, vội vàng buông chậu rửa mặt,
đoạt lấy lược trong tay nàng, “Chủ nhân tốt của nô tỳ, ngài đang làm gì
vậy? Tóc trêu chọc gì ngài sao?”

”Ngọc nhi, ngươi không quen nói dối, sáng nay lại dám gạt ta nói Hỉ
Thước kêu, có phải đêm qua Trầm Ngạn Khanh đã đến đây không?” Lý Minh Kỳ nhìn chằm chằm gương đồng xem vẻ biến đổi trên mặt Phượng Ngọc.

Ánh mắt Phượng Ngọc né tránh, cuối cùng vẫn thành thật nhận tội, “Chủ
nhân, nô tỳ không thật sự muốn giấu giếm ngài, là trước khi đi cung chủ
cố ý dặn dò, ngài ấy sợ ngài không vui, nên mới không cho nói.” Phượng
Ngọc lén nhìn sắc mặt của nàng, không phát hiện có gì không thích hợp.

Hừ hừ, nửa đêm lén lút đến, buổi sáng không chào một tiếng liền lén lút
rời đi, làm vậy là sao? Lý Minh Kỳ càng nghĩ trong lòng càng tức giận,
hắn là đang yêu đương vụng trộm sao? Được lắm, cô nương ta muốn xem thử
rốt cuộc ngươi định làm gì.

Phượng Ngọc có chút chột dạ, cũng không dám chủ động nói thêm, hết sức chăm chú chải đầu cho nàng.

Kế tiếp mọi việc đều như cũ, không làm gì khác, ăn điểm tâm xong, hai chủ tớ ra sau viện đi dạo.

”Chủ nhân, ngài vẫn đang giận nô tỳ sao?” Phượng Ngọc hỏi thật cẩn thận.

Lý Minh Kỳ dạo một vòng trong vườn thuốc, người dính bùn đất, tâm tình
cũng vui vẻ hơn nhiều, “Nha đầu ngốc, nếu ta nóng nảy đến thế, lúc này
còn có thể đứng ở đây sao, nhẫn nhục chịu đựng cũng thành quen rồi.”

Phượng Ngọc nghĩ sao ngài lại nhẫn nhục chịu đựng chứ, ngài phối hợp đến vậy từ khi nào? Nếu nói ngài tiêu cực phối hợp tích cực chống cự thì nô tỳ nhìn thấy không ít đâu, đương nhiên lời như thế chỉ có thể nói ở
trong lòng, “Chủ nhân, nếu cung chủ đón dâu, ngài thật không có chút
tiếc nuối nào sao?”

”Hắn bỏ được sao ta lại không bỏ được?” Nói ra liền hối hận, “Được rồi, ngươi đừng khơi chuyện nữa, ta muốn yên tĩnh một mình.”

”Chủ nhân, cung chủ đến.” Phượng Nhã chọc chọc cánh tay nàng, nhỏ giọng lí nhí.

Lý Minh Kỳ ngẩng đầu nhìn lại, thấy người nọ phất ống tay áo rộng, cười
mở hai tay đi về phía nàng. Mấy thứ nàng vò nát trong tay rơi xuống đất, bối rối chạy trở về phòng, đóng cửa cài chốt liền mạch lưu loát. Đáng
tiếc hôm nay trời mát, cửa sổ Triêu Dương mở rộng. Người nọ cau mày từ

ngoài cửa sổ nhảy vào, không chút bực mình, “Kỳ Kỳ, nàng còn chưa nguôi
giận sao? Nhốt nam nhân của mình ở bên ngoài là không đúng.”

Lý Minh Kỳ muốn mở cửa, trong lòng lại vừa cáu giận vừa bối rối, tay run lẩy bẩy, hơn nửa khắc cũng không mở được, ngược lại bị ôm vào một vòng
tay đã lâu không gặp, “Kỳ Kỳ, ta nhớ nàng, không lúc nào không nhớ.”

Ngươi nhớ ta, ngươi sắp phải thành thân, ngươi lấy lý do gì để nhớ tới
ta, không phải cô nương ta đã đâm ngươi một kiếm sao, nhưng ngươi thiếu
ta bao nhiêu, vừa đi liền đi lâu như vậy, chẳng quan tâm. Lòng ta mang
áy náy chờ ngươi trở về, ngươi lại ở ngoài vui cười hưởng thụ, đã có cô
nương xinh đẹp bên cạnh, còn nhớ đến ta làm gì?

Lúc không gặp thì không cảm thấy, vừa gặp mặt, sao lại muốn khóc thế
này? Muốn đánh hắn, muốn mắng hắn. Nàng cắn môi run run, cố chịu đựng
không muốn để hắn nhìn thấy mình đau lòng rơi lệ, “Trầm Ngạn Khanh, bây
giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi cút ra ngoài cho ta.”

Trầm Ngạn Khanh một tay giữ chặt hai tay của nàng, một tay ôm sát lưng
nàng, “Người trong lòng ở đây, nàng bảo ta phải cút thế nào?” Chế ngự
nàng, ôm ngang người nàng bước về phía giường.

Trong phòng yên tĩnh, Lý Minh Kỳ vừa bị đặt lên giường liền lui đến chân giường, nghiêng đầu, đỏ hồng mắt, rất muốn rống hắn một câu, cũng muốn
hỏi hắn, nàng là công cụ tiết dục đúng không?

”Kỳ Kỳ, sao vậy, ai khi dễ nàng? Ngoan, nếu nàng còn tức giận, lại đâm
ta một kiếm, được không?” Trầm Ngạn Khanh vỗ vỗ lồng ngực mình, đôi mắt
lắng sâu như nước, mặt nước như đón gió, từng đợt sóng nổi lên cuồn
cuộn, đợt sóng sau lại cao hơn đợt trước.


Ngực Lý Minh Kỳ như bị một tảng đá lớn đè xuống, mím môi không nói lời
nào. Trầm Ngạn Khanh có chút không rõ, người này chịu nhiều uất ức, nhìn thấy mình liền muốn kể khổ sao? Tim của hắn mềm đi, đây là hiện tượng
tốt, cởi áo choàng, một bước trèo lên giường, buông màn mạnh mẽ kéo
người vào trong lòng, cố chấp hỏi: “Rốt cuộc bị làm sao? Ai khi dễ nàng? Hửm?” Một tay nâng cái cằm nhọn của nàng lên, ánh mắt dịu dàng thương
tiếc.

Nước mắt của Lý Minh Kỳ lộp bộp rơi xuống, có vài thứ sắp mất đi mới biết là quan trọng, “Trầm Ngạn Khanh, ta đau.”

Tim Trầm Ngạn Khanh như vỡ vụn, mềm như vũng nước: “Sao lại đau, Kỳ Kỳ,
ta cho người gọi Thiển Ảnh đến khám cho nàng, được không?”

”Nhìn thấy ngươi, tim ta liền đau.” Ngươi đừng dịu dàng với ta như vậy,
ngươi đừng tốt với ta như vậy, đừng để ta quen có ngươi bên cạnh nếu
ngươi không muốn có ta. Lý Minh Kỳ lập tức xông đến, ôm cổ hắn, khóc nức nở, ta nhớ ngươi, vừa nhớ liền đau, nhớ không dằn nén được, nhớ đến mức ban đêm trằn trọc khó ngủ, là ngươi hạ độc ta, lúc ta bị cơn nghiện
phát tác ngươi lại không quan tâm đến ta. Thì ra tình đã sâu, thì ra vì
thế mà mình vẫn không thể đối mặt, “Trầm Ngạn Khanh, ta hận ngươi, hận
ngươi chết đi được.” Ngực đau như bị xé rách, ngươi tổn thương ta như
vậy, sao ta có thể nói yêu?

”Kỳ Kỳ, ta biết, ta biết hết.” Không sợ nàng hận ta, chỉ sợ trong lòng
nàng không có ta. Trầm Ngạn Khanh không thể khiến nàng dừng khóc, cuối
cùng chỉ có thể mềm nhẹ hôn xuống, nuốt sống âm thanh nghẹn ngào của
nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận