Ác Phu Cường Sủng Thê

Đêm dần mênh mang, trong màn ấm, hai người ôm nhau triền miên, trán kề
nhau, mười ngón đan nhau nắm chặt không rời. Lý Minh Kỳ ôm cổ hắn, nâng
thắt lưng hùa theo giữ lấy hắn, tình cảm mãnh liệt khiến nước mắt làm
ướt tóc nàng. Lần này đúng là gặp hạn, rốt cuộc từ lúc nào lại dây dưa
đến mức này?

Bắt đầu của bọn họ vốn không tốt đẹp, mình bị hắn bắt cóc, bị hắn cầm
tù, bị hắn chiếm đoạt. Hết thảy đều do e ngại, do cáu giận, e ngại, sợ
hãi, buồn phiền, uất hận, không biết từ lúc nào lại trúng độc của hắn.
Nam nhân này tựa như một bình rượu trong suốt ngon ngọt, lúc mới uống
cay xé, khiến lệ nàng rơi đầy mặt, khiến nàng không phun liền khó chịu,
chờ sau khi hoàn toàn nuốt xuống thì lại muốn ngừng uống mà không được,
Trầm Ngạn Khanh, ta trúng độc của ngươi, ta gặp ngươi rốt cuộc là may
mắn hay bất hạnh? Thôi, thôi, nếu đã thế thì cứ tiếp tục dây dưa, đến
chết không rời.

Đôi môi hơi lạnh lướt qua cổ nàng, lưu luyến trên cánh môi trơn bóng của nàng, răng cắn lúc nhẹ lúc mạnh, trong khoang miệng tràn ngập hơi thở
của hắn, lưỡi nóng bỏng liếm đi lệ trên mi mắt nàng, “Kỳ Kỳ, ta yêu
nàng.”

”Trầm Ngạn Khanh, Trầm Ngạn Khanh.” Mỗi tiếng thì thào như mèo kêu đều
như vang lên từ tận đáy lòng, mang theo chút nóng bỏng, khiến nàng trầm
luân. Từ nay về sau nam nhân này sẽ là của mình, ai cũng không thể cướp

đi, Trầm Ngạn Khanh, nếu ngươi phụ ta, ta liền giết ngươi, há mồm cắn
vào bờ vai hắn, răng nanh hung hăng khép lại, khắc lên người hắn dấu vết của nàng, vết máu lan tràn theo dấu răng, chảy vào cổ họng tràn vào ngũ tạng thấm đẫm tim mình, từ nay về sau, từ trong ra ngoài, tất cả đều là hơi thở của hắn. (mô tả cứ như ma cà rồng uống mấy lýt máu á, ghê quá )

Trầm Ngạn Khanh trầm giọng cười, nàng là ngọn đèn sáng của lòng ta, là
chấp nhất của cả đời, “Kỳ Kỳ, ta chỉ muốn nàng.” Tiếng lục lạc thánh
thót vang lên, như lời hát vang vọng trong đầu.

Hai mắt Lý Minh Kỳ càng mê mang, thân thể nóng bỏng, trong lòng cũng dấy lên một ngọn lửa, ngọn lửa bừng lên, bốc cao, tim như đánh trống reo
hò, sao lại thế? Là tình hay là... yêu? Đôi môi khẽ run lên, thân thể
mảnh mai mềm mại như một vũng nước dưới thân hắn. Hai tay mạnh mẽ của
hắn nắm chặt lấy vòng eo bủn rủn của nàng, liều chết triền miên, từng
luồng nhiệt từ thân thể tập trung ở nơi giao hợp đến khi sức lực nàng
khô cạn. Cảm xúc ấm áp khi nước sữa giao hòa khiến nàng mất khống chế
ngâm nga thành tiếng, hai chân thon dài quấn quanh eo hắn, như một chiếc thuyền lá, trôi nổi lắc lư trong tay hắn.

Bầu trời đêm sâu thẳm, vầng trăng như dây cung treo cao, Phượng Ngọc
đứng trong sân, hai tay chắp lại, lặng yên cầu nguyện, “Ngọc nhi, mọi
việc rồi sẽ tốt đẹp.” Phượng Nhã từ bên ngoài tiến vào, con ngươi lóng
lánh đảo qua ánh đèn còn chưa tắt bên trong, tiếp theo liền ôm bả vai
muội muội, nhẹ giọng an ủi.

”Cung chủ thực khổ, Tiểu Chủ nhân cũng không dễ chịu, muội thật sự hi
vọng bọn họ có thể buông hết mọi khúc mắc, đừng tiếp tục tổn thương

nhau.” Phượng Ngọc ngượng ngùng lau lau nước mắt trên mặt, “Tỷ tỷ, mọi
việc đã xong hết rồi sao?”

Phượng Nhã gật gật đầu, “Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ hôn lễ.
Cũng không còn sớm, chúng ta vẫn nên sớm nghỉ ngơi thôi.” Phượng Ngọc
gật đầu thật mạnh, cẩn thận từng bước rời khỏi chủ viện.

Chu Tước các phương Bắc, trong viện ngập bóng cây xanh, một bàn đá
vuông, bốn ghế đá dài, trên ghế có bốn người ngồi, mặc cho mùi rượu tỏa
hương, không ai nhấc chén. Đèn cung đình tám cạnh cháy tí tách, một trận gió thổi qua, ánh nến tỏa khói nhẹ, vụt tắt.

Triệu Hân Tinh đỏ hồng đôi mắt, khuôn mặt u sầu thật là vừa thấy đã
thương, lúc này tiếng nói trong trẻo dễ nghe trước kia lại trầm khàn,“Sư huynh, lần này mọi người thật sự không giúp muội sao? Mọi người thật sự nhẫn tâm nhìn muội tiều tụy đến vậy sao?”

Tô Diễn dời tầm mắt đầu tiên, trầm ngâm trong chốc lát, rốt cục không
nhẫn nại nữa, “Tiểu sư muội, sao nhất định phải là Ngạn Khanh, là ta thì không được sao?” Đúng vậy, vì sao muội không nhìn thấy si mê say đắm
của ta? Nếu muội yêu thương ta, bảo ta làm gì, ta đều nguyện ý.

”Tam Sư Huynh... Muội... Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Từng tiếng
nghẹn ngào, khiến người mềm lòng, Quân Nho cầm lấy bầu rượu, tự uống một ngụm, giọt rượu mát lạnh chảy qua cổ họng, lại nóng bỏng cay xé đáy
lòng, “Hân Tinh, muội nên có chừng có mực, Ngạn Khanh không thích muội,
giống như muội không thích Tô Diễn, tình cảm này vốn không thể ép buộc,

đã nhiều năm, muội nên nhìn thấu rồi chứ.” Ánh mắt của hắn ta đảo qua
mặt Tô Diễn, có ý gì thì không nói cũng hiểu.

”Muội muốn biết vì sao, rốt cuộc muội kém ở điểm nào?” Gió lạnh thổi qua mặt, dung nhan mềm mại ửng hồng, đôi mắt kia đầy vẻ không cam lòng.

Mấy ngày nay Phong Thiển Ảnh vẫn theo bên cạnh Trầm Ngạn Khanh, có biết
chút ít khúc mắc giữa tiểu sư đệ và Lý Minh Kỳ, “Hân Tinh, muội chậm hơn nàng cả đời. Ngạn Khanh và nàng có hôn ước từ nhỏ, hôn ước do sư phụ
tác thành, dùng máu hai người họ làm kết nối, số mệnh gắng liền, đời này nhất định phải quấn quýt si mê, với tính tình của Ngạn Khanh, muội
không có cơ hội, so với đau khổ tra tấn chính mình, chẳng bằng quý trọng người trước mắt.” Hắn nói một câu, sắc mặt Triệu Hân Tinh liền trắng
một phần, chờ hắn dứt lời, ánh mắt của ả đau thương tuyệt vọng, bộ dạng
đau xót khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, Phong Thiển Ảnh lại
không nghĩ nhiều mà nhẹ nhàng nói thẳng, “Hân Tinh, muội đừng nên nghĩ
điều không nên nghĩ, bằng không một ngày nào đó, chút thông minh của
muội sẽ khiến muội mất mạng. Lần trước, Ngạn Khanh nể tình, thêm lần nữa thì bọn ta không thể cầu xin cho muội được nữa.”

Sắc mặt Quân Nho lộ chút mệt mỏi, hắn ta vuốt vuốt mi tâm đau nhức,
giọng điệu lại vô cùng kiên định, “Hân Tinh, hay là muội quay về kinh
đi.”

”Không, muội không muốn về.” Như bị người giẫm phải đuôi, ả lập tức bật
dậy từ ghế đá, cảm xúc có chút không chịu khống chế, ả cắn răng cố nén
tức giận mãnh liệt trong lồng ngực, mắt đỏ hồng, bắt đầu đuổi người,“Mọi người thật đúng là sư huynh tốt của muội, muội không cầu xin mọi
người nữa, không phải là được rồi sao, được rồi, chuyện của muội muội tự giải quyết.” Lập tức lắc lư trở về phòng mình.

”Quân Nho, huynh thấy thế nào?” Phong Thiển Ảnh nhíu mày, có chút bực mình.


”E là tiểu sư muội lại đi sai đường, Tô Diễn, mấy ngày này đệ vất vả một chút, trông chừng muội ấy thật kỹ, nếu muội ấy vẫn ngu ngốc cố chấp, ta sẽ tự mình đưa muội ấy về kinh.” Trong lòng Quân Nho luôn có cân nhắc,
biết phân nặng nhẹ.

Tô Diễn buồn bực trút rượu, đôi mắt đen âm u như mây đen ập xuống, nghe
Quân Nho nói xong, hắn ta cười nhạo một tiếng, “Mấy năm cuồng dại của
đệ, muội ấy thấy được mấy phần? Đệ mệt rồi, từ nay về sau, chuyện của
muội ấy đệ không can dự.” Cầm lấy bầu rượu, trực tiếp rót thẳng vào
miệng, rượu hết bình vỡ, lòng tiểu sư muội đặt trên người Ngạn Khanh,
không được đáp lại, lòng ta đặt trên người tiểu sư muội, cũng không được đáp lại, sao khổ mấy năm mà vẫn không dứt được? Azzz, “Sư huynh, đệ
xuống núi hai ngày, ngày hôn lễ Ngạn Khanh đệ sẽ trở về.” Không chờ lời
đáp, bóng áo đen của hắn ta đã biến mất trong đêm tối.

Phong Thiển Ảnh chậc chậc hai tiếng, “Xem ra, Sư đệ đã nghĩ thông rồi.”

”Đệ biết đệ ấy đi đâu không?” Quân Nho nheo mắt mím môi, thật phát sầu.

”Đệ đánh cược với huynh, chắc chắn Tô Diễn sẽ đến Liêm Tâm Các, từ nay
về sau, trên đời lại có thêm một lãng tử phong lưu vô tình, ha ha, tiểu
Diễn Diễn đợi ca ca với.” Phong Thiển Ảnh cười tùy ý, áo choàng tung
bay, chạy đuổi theo Tô Diễn.

Trong viện trống rỗng chỉ còn lại một mình Quân Nho, trong gió lạnh như
có chút chua xót vờn quanh. Hắn ta đứng yên thật lâu, một thân phong
trần lưu lạc, rốt cuộc tình yêu nhân thế chứa cảm xúc gì? Sao lại khiến
người ta đau lòng? Sao lại khiến người ta điên cuồng đến thế? Cúi đầu
thở dài một hơi, bước rời đi dưới ánh trăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận