"Bộp..."
Nó thẳng tay ném cái cặp vào chỗ ngồi của mình, thả người xuống rồi nằm gục luôn trên bàn mà ngủ.
Hải Anh và Trúc Thanh bước vào sau nó nhưng cái hành động quăng cặp lên bàn rồi nằm dài ngủ thì chẳng khác là mấy. Cả ba mệt đừ người đến mức không nói nổi.
Hải Anh sau trận chiến đêm qua thì để lại trên làn da trắng nõn như sữa của mình không ít các vết thương ngoài da. Hầu hết đều là những vết xướt chỉ ứa chút máu do dao găm, đao, mã tấu của bọn đêm qua gây ra, không đáng lo nhưng cũng đủ khiến bất kì ai nhìn vào cũng xót xa cho cô công chúa bé nhỏ này.
Trúc Thanh thì do cả đêm qua không được ngủ, cộng thêm việc cứ phải dán mắt vào màn hình vi tính gần bốn tiếng đồng hồ liền trong cái hoàn cảnh không hề có điện đóm gì nên giờ hai mắt thâm quần như gấu trúc và mỏi vô cùng. Chưa kể suốt cả đêm hôm qua, cô nàng còn phải phân tích hàng tá thứ thu được sau trận chiến để báo cáo về cho tồ chức.
Nó thì phải nói là cũng khá thê thảm. Sau khi chở hai chị em kia về nhà thì nó phải ở lại băng bó cho cả hai. Vết thương khá nhiều nên nó hoạt động không ngừng nghỉ, một tay sát trùng, xức thuốc, tay còn lại thì cầm bông xoa đều, sau đó phải băng bó lại bằng gạc hoặc băng keo cá nhân làm nó mỏi nhừ hết cả tay.Bốn tên bọn hắn bước vào (tính luôn hai ông anh quý hoá của nó và Thanh.)
Anh hai nó nhanh chóng nhận ra sự khác thường ở ba đứa. Bình thường, vào tới lớp là nó gây chuyện, không thì ngồi đàm đúm làm bà tám, không khi nào mà nó ngồi yên. Thế mà hôm nay vào lớp lại thấy cái cảnh tượng "án binh bất động" của ba cô nàng nhà ta thì ai mà không lạ cho được?
Thiên bước đến bàn nó, cố hết sức để gọi nó dậy nhưng vô ích. Cả đêm qua không ngủ, giờ thử hỏi nằm xuống là nó ngủ liền thì ai mà kêu dậy cho nổi?
Nam cũng lặp lại hoàn cảnh tương tự giống Thiên khi kêu Thanh. Bất đắc dĩ, cả hai ông anh đều bó tay.
Hắn với Duy thì cả hai tên đều chẳng màng đến hai đứa nó mà cứ một tên thì tía lia cái mồm, một tên thì đăm chiêu suy nghĩ. Tên cứ huyên thuyên mãi là Duy. Tên này đang nói với hắn về một em cực sexy, nóng bỏng mà hắn vừa quen được trên đường từ bar về nhà hôm qua.
Còn tên đăm chiêu suy nghĩ tất nhiên là hắn. Còn về việc hắn suy nghĩ gì thì...không ai biết!
Bốn chàng hoàng tử ai về chỗ nấy. Tuy nhiên, khi vừa đặt cái cặp xuống bàn thì Thiên bỗng dưng hét:
- Hải Anh???
Tiếng la bất thình lình của anh làm Hải Anh bật người ngồi dậy ngơ ngác nhìn. Mãi lúc sau, cô nàng mới nói được vài từ:
- À...anh mới tới ạ?
- Anh tới lúc nào không quan trọng. Nhưng tại sau chân tay lại ra nông nỗi này? Em bị gì thế? - Thiên lo lắng.
- Không có gì đâu anh. Do...bất cẩn nên ngã chút thôi mà! - Hải Anh mặt mày trắng bệch, mồ hôi ứa ra.
Rõ ràng là cô nàng đã dùng một lớp phấn mỏng phủ lên những vết thương nhỏ để tránh bị phát hiện, chỉ chừa lại những chỗ phải băng gạc và băng keo cá nhân thôi kia mà? Vậy mà sao anh vẫn thấy được những chỗ đã phủ phấn thế?
- Ngã? Ngã ở đâu mà trầy xướt da dữ vậy? - Thiên tiếp tục.
- À...ở...ở...trước cổng nhà! - Cô nàng nói dối.
- Thật không? - Thiên nhíu mày.
- Vâng! Thật! - Hải Anh gật đầu lia lịa.
- Tạm tin. Thôi cô giáo vào lớp rồi. - Thiên nhíu mày một hồi rồi mới chịu nói tin làm Hải Anh cứ tưởng rằng mình sắp chết đến nơi rồi chứ.
Giờ ra chơi.....
Bốn chàng hoàng tử của trường Kingdom cùng ba cô công chúa xinh đẹp bước vào canteen trường để thực hiện cái nhiệm vụ cao cả và luôn được đặt lên hàng đầu. Đó chính là phục vụ cho cái bao tử rỗng tuếch của tụi nó!
Trước đó, anh hai nó phải kì kèo mãi, tụi nó mới chịu dậy để đi ăn. Căn bản chỉ là tại Thiên với Nam sợ tụi nó đói, ảnh hưởng đến sức khoẻ. (Khoẻ như trâu mà...)
Sau khi ấn tụi nó xuống ghế ngồi, Thiên và Nam chạy như bay đi lấy thức ăn mà không thèm hỏi thăm xem tụi nó muốn ăn gì mà chạy tuốt. Rõ là quýnh quáng quá mà đần luôn. Ba đứa tụi nó thì cứ phải nói là tròn mắt nhìn hai ông anh, trong đầu cả ba đều không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Chưa đầy 5 phút sau, hai khay thức ăn đầy nhóc được đặt xuống bàn. Nó trầm trồ với lượng thức ăn mà hai ông anh đem về đến mức đơ người. Thiên thấy bộ dạng của nó thì nói:
- Tại lúc nãy đi quên hỏi mấy em ăn gì nên tới lúc đó sực nhớ ra là chưa hỏi. Không biết làm sao nên anh lấy đại hết. Ăn được gì thì ăn!
- Ơ...không sao! - Nó trả lời rồi lao và đánh chén.
Tốc độ và lượng thức ăn nó tiêu thụ khiến tất cả mọi người trong canteen cứ nhìn nó như người ngoài hành tinh. Riêng về phía hai ông anh và hai con bạn nó thì đã quá quen vói chuyện này nên cũng chẳng làm ra vẻ ngạc nhiên đến thế ( Thực chất thì cả hai con bạn nó cũng thế nên nếu nhìn nó với cái ánh mắt khác lạ thì chẳng khác nào là đang bán đứng bản thân cả! =.=").
Sau một hồi tiêu diệt hết tất cả mọi thứ trên bàn, nó ngồi dựa lưng ra sau, tay xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, than:
- Ôi trời ơi...no quá!
- Cô ăn thế này...bộ tính lăn à? - Hắn nhìn nó bằng ánh mắt không thể nào đáng ghét hơn được
.- Kệ tui! Anh muốn chết à? - Nó đưa nắm đấm lên hăm doạ.
- Không...thách cô! - Hắn nghênh mặt.
- Thôi! - Thiên can.
- Hừ... - Cả hai quay mặt về 2 phía khác nhau. (Đúng là mới nói được có mấy câu đã cãi)
- Mệt với cái tụi này! - Nam thở dài.
- Mà nè...mấy đứa chuẩn bị cho cuộc thi chưa? - Thiên hỏi.
- Thi? Thi gì vậy hai? - Mặt cả ba đứa bơ ra.
- Trời ơi trời...đừng đùa chứ? - Duy cười như mếu.
- Thi gì mới được? - Thanh khó chịu.
- Thật sự là em không nhớ à? -Thiên hỏi lại.
- Dạ... - Cả ba chán nản gật đầu.
- Thì cuộc thi hotgirl của trướng đó! - Nam chen vô.
- A...nhớ rồi! -Thanh reo lên.
- Thế mấy đứa đã chuẩn bị gì chưa? Ba ngày nữa là cuộc thi bắt đầu rồi! -Nam hỏi.
- À...chưa! Nhớ còn không nổi lấy gì chuẩn bị? - Nó tỉnh bơ.
- Gì chứ? - Bốn tên hét lên.
- Làm gì ghê vậy? - Cả ba đứa nó đồng thanh.
- Em có biết cuộc thi này thế nào không? Nó rất quy mô! Sẽ có người của đài truyền hình đến. Em nên biết là cả ba đứa là khuôn mặt đại diện cho lớp ta. Cũng như em là ai! Với em thì cuộc thi này không được sơ sót! - Thiên nói nguyên một tràng.
- Vâng...vâng...em biết! - Nó nói.
- Thế còn không mau chuẩn bị? - Hắn nói.
- Không cần anh quan tâm. - Nó lè lưởi trêu hắn làm hắn tức nổ đom đóm mắt.
- Thế em định làm thế nào? - Nam hỏi.
- Chờ em chút! - Nó làm ra vẻ bí mật rồi rút cái điện thoại ra gọi cho ai đó.
"Tút...tút..." - Tiếng đện thoại kêu mà không có ai trả lời làm nó đợi dài cả cổ.
"Alo..." - Sau một hồi thì có một giọng nữ dịu dàng phát lên.
"A...sao chị lâu bắt máy thế?" - Nó làm vẻ giận.
"Xin lỗi em...chị bận chút việc với bên quản lí J&D. Mà em có chuyện gì mà gọi chị?" - Cô gái từ tốn trả lời.
"Em muốn nhờ chị một chuyện."
"Chuyện gì?"
"À...ba ngày nữa là trường em có tổ chức cuộc thi. Em cần gấp ba bộ đồ cho em, Ellie và Vanessa. Chị giúp được chứ Arlia?"
"Chuyện nhỏ thôi nhưng thôi gian gấp quá. Chị sợ không chuyển kịp đồ."
"Không sao. Chị cứ gửi cho người bên J&D, đảm bảo chiều mai sẽ có mặt ở Việt Nam ngay."
"Ok...em cứ tin ở chị. Nhất định cả ba sẽ rất nổi bật cho mà xem!"
"Vậy em cảm ơn trước.Thôi nhá."
"Ừm...bye em!"
Cuộc điện thoại kết thúc. Nó quay lại cười tươi với mọi người:
- Xong rồi. Chiều mai đồ sẽ tới.
- Này...có chắc được không? Lỡ không đẹp thì sao? Còn về size nữa? Chắc gì vừa? - Hắn tỏ vẻ khó chịu.
- Anh không cần lo. Đấy là chuyện của tôi! - Nó gằn từng chữ, mắt thì liếc xéo hắn.
- Híc... - Hắn đưa tay lên trán cố gắng vuốt đi những giọt mồ hôi đang tuôn ra như suối của mình.
- Thôi...lên lớp được rồi. - Duy đứng dậy, kéo cả bọn lên trên lớp để tiếp tục tiết học sau....