Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Vác cái mặt bơ phơ và đôi mắt thầm quần như giấu trúc tới trường, cả bốn đứa nhìn cứ như bốn cái thây ma. Hôm nay lớp nó được đi Nha Trang chơi vì đây là phần thưởng của tụi nó khi giành được ba vị trí hotgirl.
- Áaaaa...mấy người là ai? - Hắn hét rồi bật người về sau khi vừa thấy tụi nó.
- Tụi tôi đây chứ ai mà hét! Khùng à? - Nó quát.
Đang buồn ngủ mà hắn cứ hét oang oang làm nó bực bội.
- Cô...cô... - Hắn giật mình.
- Đêm qua cả bốn đứa làm gì mà thâm quần cả hai mắt thế? - Thiên hỏi.
- Không liên quan đến anh. - Hải Anh cắt lời rồi bước lên xe trước.
- Hải Anh sao vậy? - Thanh chau mày.
- Không có gì đâu. - Thiên thở dài.
- Ủa...mà sao Vy lại ở đây? - Duy hỏi.
- Hihi...đi chung cho vui. Với lại hiệu trưởng đồng ý rồi. - Vy cười tươi.
Hiện tại tất cả mọi người đang đổ dồn mắt vào tụi nó. Và đương nhiên, một phần lí do là vì cô diễn viên người Anh quốc Jersey đang có mặt một cách bất ngờ đây.
Nó hôm nay mặc một cái quần sóoc bạc màu xẻ rách kèm với cái áo phông đen in hình một đôi cánh ác quỷ và từ Devil màu đen. Chân mang đôi giày converse màu đen, hai tay mang vòng đinh tán, trước ngực là sợi dây chuyền chữ thập và tai mang hoa tai hình đầu lâu. Nó đội thêm cái nón màu đen gắn đinh tán và mái tóc hung đỏ được thả tự nhiên. Nhìn nó rất "bụi".
Thanh thì vẫn một màu tím nhưng cô nàng lại lại chỉ là một cái váy trơn đơn giản có đuôi váy hơi xoè. Chân mang đôi giày cao một tấc màu trắng, nhỏ nhìn vẫn giống mọi ngày.
Vy thì dịu dàng nhưng trẻ trung trong chiếc áo sơ-mi carô đen trắng cùng với cái váy đen ngang đùi và đôi giày búp bê màu trắng, tóc được uốn xoăn lọn nhẹ nhàng. Nhìn cô thế này hỏi sao Nam lại không say đến mức chết lên chết xuống cơ chứ?
Cuối cùng, con người khác lạ nhất chính là cô hotgirl ngây thơ, trong sáng trong lòng mọi người - Lê Hải Anh. Cô nàng mặc chiếc quần da bó ngắn màu đen, áo cúp ngực đen, khoát ngoài áo ao đen cộc tay lửng.
Nhìn khó mà nhận ra đây là Hải Anh. Mái tóc đen dài được cô nàng uốn lọn rồi cột gọn lên, để mái xéo. Tất cả mọi người trong trường đều sửng sốt khi nhìn thấy phong cách này của cô nàng Hải Anh....
Từ xa, dáng ba cô gái xách vali, túi lớn túi nhỏ chạy đến. Không ai khác chính là ba "cựu hotgirl" nhà ta - Nguyệt Thy, Bảo Ngân, Thiên Kim.
- Anh! - Thiên Kim chạy tới ôm chầm lấy cánh tay Thiên nũng nịu.
Ngay lập tức, Bảo Ngân bám lấy Nam và Nguyệt Thy bám lấy hắn. Riêng Duy thì không bị ai bám cả vì Thanh đang đứng cạnh Khánh với ánh mắt hình viên đạn và cũng vì hết người để bám. Một nụ cười chua chát thoáng qua môi Hải Anh khi cô nàng nhìn thấy cảnh giữa Thiên và Thiên Kim. Có cái cảm giác quặng thắt lại trong lòng, rồi khó chịu, rồi chướng mắt, rồi nhói lên...
- Có cần phải xát muối vào tim em vậy không? - Hải Anh nói bâng quơ rồi nhắm mắt lại để hàng nước mắt không kịp ùa ra, tay cắm tai phone vào tai nghe nhạc....
- E hèm... - Hải Vy khẽ đằng hắng giọng để gây sự chú ý với Ngân.
- A...chị là Jersey phải không? Ôi...em hâm mộ chị lắm đấy! - Ngân giờ mới để ý và thốt lên.
- Hì...cảm ơn cô. Nhưng trước hết, cảm phiền cô tránh xa người này được không? - Vy cười hiền trả lời mặc dù trong lòng đang lồng lộn lên.
- Ơ...sao ạ? - Ngân ngây thơ.
- Làm ơn tránh xa Nam ra. - Vy nhắc lại.
- Nhưng...tại sao ạ? - Ngân nhìn Vy
- Bởi anh ta là chồng tôi! - Vy thẳng thắn nhìn vào mắt Ngân.
Nói là chồng cũng không quá vì chuyện hai đứa, hai nhà đều biết và cũng làm lễ đính hôn rồi.
- Dạ? - Ngân nhíu mày.
- Cô không nghe nhầm đâu. Chính vì thế cảm phiền cô trả Nam lại đây. - Trang nói khiến cả trường kinh ngạc.
- Ơ...em...dạ. - Ngân luống cuống và đỏ mặt, sau cùng cũng đành phải ngậm ngùi.
- Cảm ơn! - Vy cười với Ngân rồi nhanh tay kéo Nam lên xe.
Chính lúc này, Ngân mới thấy ả ta quê vô cùng. Bây giờ, ả ta chẳng khác nào làm trò cười cho mọi người. Bên phía hắn và Thiên thì hơi mệt. Cả hai nói rát cả cổ mà Nguyệt Thy lẫn Thiên Kim đều không chịu buông. Cái cảnh này làm nó chướng mắt lắm.
Không hiểu lí do nhưng chắc là ông anh mình bị bám như vậy khiến nó cảm thấy khó chịu.
- Ba người ở đây làm gì? - Nó cất tiếng hỏi.
- Liên quan đến cô à? - Thiên Kim chanh chua.
- Ồ...tất nhiên là không những tôi mà còn liên quan đến cả cái tập thể lớp A1 này. Tôi nhớ cô đâu phải thành viên của A1 mà túi lớn túi nhỏ đến đây tham gia chuyến đi? - Nó liếc nhìn mấy cái vali lỉnh kỉnh của mấy nhỏ.
- Vậy à? Xin lỗi nhưng chúng tôi được phép tham gia chuyến đi này. Chính Chủ tịch HĐQT nhà trường cho phép đấy. Nếu không tin, cô có thể đi xác nhận lại. Còn bây giờ thì tránh ra chỗ khác! - Nguyệt Thy hất mặt. (Rõ cậy quyền lực gia đình)
- Tuỳ ba người thôi nhưng tôi nói trước: bọn tôi không chào đón ba người đâu nên đừng có cố tình gây chiến. Tôi cảnh cáo đấy! Đến lúc đó thì đừng hối hận. Tụi này không biết mình sẽ làm gì đâu. - Nó nói rồi quay ngoắt bỏ lên xe.
Tuy nhiên, khi bước mới tới cửa, điện thoại nó đột nhiên rung lên. Nó rút điện thoại từ trong túi quần ra nhìn tên người gọi, sau đó, đi ra vườn sau trường mới nghe điện thoại.Có một người thấy nó như thế cũng lén bước theo...
"Alo...Thầy ạ?" - Nó cất tiếng.
"Ừ...ta đây!" - Giọng một người đàn ông lớn tuổi vang lên.
"Thầy gọi có việc gì không ạ?' - Nó lễ phép.
"Có. Ta có việc cần nhờ các con đây." - Người đàn ông đôn hậu nói.
"Việc gì vậy thầy?"
"Có bốn lô hàng cần đưa về kho hôm nay." - Giọng người đàn ông lúc này trở nên vô cùng nghiêm trọng.
"Hàng? Tận bốn lô? Nhưng mà lần này chúng ta nhập hàng gì vậy?" - Nó chau mày.
"Vũ khí..." - Thầy nó chậm rãi đáp.
"Nhưng...sao phải nhập nhiều vậy ạ? Bốn lô thì số lượng vũ khí rất lớn đấy ạ?"
"Ta biết chứ. Nhưng chúng ta cần phải tân trang lại mọi thứ ở tổ chức. Gần đây có rất nhiều tập đoàn có ý định mưu sát những nhân tố quan trọng của D.E.A.T.H!" - Thầy nó giọng lo lắng.
"Sao con không nghe Linda báo cáo về việc mưu sát? Kể cả Anna, Sara hay Risa cũng chẳng báo cho tụi con! (Bốn nhân vật này sẽ giới thiệu sau)" - Nó khó hiểu.
"Ta không biết. Việc này con hãy về làm việc lại với họ còn vấn đề bây giờ là ta cần mấy đứa có mặt tại cảng ở Nha Trang vào lúc 10g tối nay. Lúc đó, tàu sẽ cập bến. Nhiệm vụ của mấy đứa là bảo vệ bốn lô hàng ấy thật cẩn thận và mang về cái kho cách đó không xa. Ta sẽ gởi địa chỉ kho sau."
"Vâng...con biết rồi ạ." - Nó đáp nhẹ nhàng.
"Ừ...nhớ phải cẩn thận, ta nghi rằng bọn cớm đã đánh hơi ra vụ vận chuyển hàng này rồi đó." - Thầy nó cẩn thận dặn dò.
"Dạ."
"À...mà còn ba tuần nữa là hết thời hạn rồi đấy. Hai vị trí còn thiếu sẽ được bổ sung vào ba tuần tới. Nhanh nhé." - Thầy nó nhắc nhở.
"Dạ...Vậy thôi, chào thầy." - Nó nói.
"Ừm...chào con."
Đút điện thoại trở lại vào túi, nó khẽ cau mày rồi lại mau chóng trở về bình thường. Gần đó, có một người đi theo và nghe hết cuộc điện thoại này.
- Ra đi! - Nó lãnh đạm.
- ... - Không có tiếng trả lời, tuy nhiên gần đấy có một người khẽ giật mình.
- Ra đi. Em không thích anh cứ thậm thụt như thế đâu Thiên. - Nó lại nói.
Lúc này, tại góc khuất gần đó, Thiên mới chịu bước ra. Cái dáng vẻ bình thản, hiền hoà nhưng có chút hơi lạnh lẽo của anh đã khiến không biết bao nhiêu con tim rung rẫy và nguyện chết.
Dừng lại trước mặt nó một khoảng cách vừa đủ, Thiên cất giọng nói dịu dàng đầy quan tâm nhưng trong đó cũng có vẻ như đang tức giận:
- D.E.A.T.H nhập 4 lô vũ khí và bắt em bảo vệ chúng à?
- Vâng. - Nó trả lời không chút do dự.
- Mấy giờ?
- 10g.
- Lúc nào?
- Tối nay.
- Ở đâu?
- Cảng Nha Trang.
- Địa điểm để hàng?
- Nhà kho cách đó không xa, sẽ có địa chỉ sau.
- Anh và Nam sẽ đi cùng mấy đứa tối nay! - Giọng Thiên đầy vẻ chắc chắn.
- Không được! - Nó đanh giọng lại.
- Lý do? - Thiên nhìn xoáy sâu vào đôi mắt màu tím đẹp hoàn mĩ của nó.
- Vị trí Bắc và Nam hộ vệ vẫn trống...
- Và cứ như thế là em bắt anh đứng ngoài nhìn em và ba đứa kia bước vào nguy hiểm sao? Lý do em đưa ra có chính đáng không? Ừ thì hai vị trí ấy còn trống nhưng điều đó không có nghĩa anh nhìn em gái mình lao vào nguy hiểm kiểu một mất một còn ấy. Anh phải công nhận là có thể em còn đấy nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không mất. Ai có thể dám chắc em sẽ vẫn an toàn? Anh không muốn đánh cược với số phận kiểu đó khi phần thắng và kết cuộc lại là em! - Thiên cáu gắt.
- Đủ chưa? - Nó nghiêng đầu nhìn anh.
- Hả? - Anh cau mày.
- Nếu đủ rồi thì đừng nói nữa. Đó là quyết định của em. Em không quan tâm anh nghĩ gì. Chỉ có điều bây giờ, khi nói chuyện về D.E.A.T.H thì em là cấp trên và anh là cấp dưới nên mọi thứ em nói lúc này đều là mệnh lệnh bất khả kháng. Em là con người làm việc công tư phân minh nên đối với em lúc này thì khi làm việc, giữa chúng ta không hề có tính cảm anh em mà là sự ràng buộc giữa công việc với nhau. Chính vì thế anh đừng nói gì nữa. Mệnh lệnh vẫn là mệnh lệnh. Anh và Nam đừng đi theo bọn em!! - Nó nhấn mạnh câu cuối.
Nói xong nói quay người đi thẳng ra xe không thèm ngoái lại nhìn. Đối với nó, công việc là công việc. Giữa công việc thì không nên chèn thêm bất cứ thứ tình cảm nào vào đó vì như thế sẽ dẫn đến thất bại. Chưa kể là vì công việc của nó bắt buộc như thế bởi nếu khi đang làm nhiệm vụ, chỉ cần một chút yếu lòng là sẽ chết!
Thiên nhìn theo dáng vẻ cô độc nhưng từ đó toát lên sự tan tóc trong dáng đi của nó mà không khỏi đau lòng. Nó nói đúng. Lời nó là mệnh lệnh. Là bất khả kháng bởi trớ trêu khi nó lại là cấp trên của anh. Đã có hơn mấy ngàn con người chết dưới tay nó và nó chưa bao giờ thất bại. Nguyên nhân cũng chính vì nó chẳng bao giờ xen cảm xúc vào khi làm việc.
Thiên đau lòng. Đến bao giờ cô em gái của anh mới tìm được một chỗ dựa vững chắc đây? Nó bây giờ không biết yêu vì chỉ biết có công việc. Không phải...không phải là không biết yêu mà là đã từng yêu nhưng những kỉ niệm, khoảnh khắc ngọt ngào ấy nó không thể nhớ vì...bây giờ, nó là một cô gái không có quá khứ. Mất trí nhớ!
Sau khi nó và Thiên trở về xe, chuyến đi bắt đầu khởi hành. Hiện tại thì nó ngồi trước hắn và cả hai ngồi một mình hai băng ghế, Thiên và Hải Anh cũng ngồi như vậy nhưng có điều rằng hai băng ghế chỉ cách nhau mỗi lối đi ở giữa. Chính vì thế mà chỉ cần quay sang là chạm mặt đối phương.
Thanh và Duy ngồi cùng nhau phía sau lưng Hải Anh, Nam và Vy ngồi sau lưng Thiên. Tất nhiên, mấy dãy ghế của tụi nó là ở phía cuối xe. Đột nhiên, một luồng khí lạnh phát ra làm tụi nó quay qua quay lại tìm nơi phát ra luồng khí ấy.
Và cuối cùng tụi nó cũng đã tìm thấy thủ phạm. Là Thanh, và người tội đồ kế bên đang năn nỉ ỉ ôi.
Nguyên nhân: Ban đầu, cả hai ngồi chơi vui vẻ, lát sau, Duy đeo tai phone nghe nhạc và lim dim chuẩn bị ngủ. Bên cạnh thì Thanh đang ngồi nghịch cái điện thoại của Duy mà ban nãy nhỏ giật được từ tay anh. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến tên này khó chịu và đi ngủ. Duy không nghĩ nhỏ lại khoẻ vậy, để một đứa con gái thắng mình thì còn gì nhục nhã hơn? T-T Còn về phía Thanh thì nhỏ sau khi chơi game chán chườn thì lại quyết định chụp hình.
Sau khi tạo dáng và chụp một pô thì Thanh vào xem lại nhưng bất chợt, nhỏ phát hiện ra một thứ khá là "thú vị". Ảnh. Phải, rất nhiều ảnh. Và đặc biệt hơn nữa lại toàn những em mặc áo khá mát mẻ. Nói trắng ra là bikini. Nhỏ nhìn chăm chăm vào từng bức ảnh và bắt đầu suy nghĩ:
"Có cái gì hay đâu mà anh coi mấy cái thứ này? Có đẹp đẽ gì đâu cơ chứ? Toàn mấy con phẫu thuật thẩm mĩ thôi mà. Nhìn cái là biết toàn là hàng đã qua dao kéo và đã được lưu thông sử dụng. Bộ hay lắm sao? Coi con này này, da đen hơn cả mình. Hừ...còn con này nữa, eo nó có đẹp bằng mình đâu? Cả con này với con này nữa, ba vòng chưa bằng cả mình nữa là...Tức!!!" (Giống như chị ấy đang tự sướng vậy! Pó tay =.=")
Duy lúc này cảm thấy hình như nhiệt độ vừa giảm xuống bất chợt nên quay sang nhìn Thanh. Cu cậu giật mình khi thấy ngón tay Thanh đang lướt qua từng bức ảnh trên điện thoại. Nguy hiểm hơn là gương mặt tối om chứa vô vàn sự đáng sợ. Không biết, Thanh biết tên này thức từ lúc nào mà lại lên tiếng hỏi:
- Thế này là sao?
- Ơ...em...để anh giải thích... - Duy giật mình.
- Thì tôi đang chờ anh nói đây! - Vi không bộc lộ một chút cảm xúc nào qua câu nói của mình.
Nó lạnh đến mức có thể khiến mọi thứ đóng thành băng và đó cũng chính là tình trạng Duy lúc này.
- Ơ...anh...anh... - Duy lắp bắp.
- Sao? - Thanh nhướn cặp lông mày thanh tú lên.
- Anh xin lỗi... - Duy cúi đầu.
- Xin lỗi là thế nào? Tôi đang chờ nghe giải thích hay chờ nghe câu xin lỗi mà anh lại nói thế? - Thanh nhếch môi.
- Anh...thực ra là mấy tấm đó là từ trước khi chúng ta...quen nhau. Anh quên chưa kịp xoá...Anh xin lỗi em mà. Anh thề là từ lúc quen em anh không còn động vào mấy tấm hình đó nữa. Tin anh đi mà...Em... - Duy lay lay cánh tay Thanh.
- Hừ... - Thanh liếc xéo Duy một cái toé lửa, hất tay tên này ra, nhỏ thảy cái điện thoại về cho chủ nhân của nó rồi đeo tai phone vào nhắm mắt lại không thèm để ý nữa....
Cả đám nhìn chỉ biết cảm thông cho tên này một chút chứ không biết làm sao để giúp. Ai bảo Duy lại để mấy tấm hình đó ở nơi dễ thấy như thế chứ? Nếu hắn ta biết khôn một chút thì tìm chỗ nào kín kín mà giấu chứ để đấy thì một sớm một chiều cũng bị phát hiện ra thôi.
Ở ngay vị trí ba ghế đầu của chuyến xe có ba ánh mắt đầy phẫn nộ, ghen tức, khó chịu đang chiếu về hướng tụi nó. Đâu đó trong ba ánh nhìn ấy có pha lẫn vài tia khinh bỉ và một chút mưu mô đang ánh lên...
Khi sắp tới nơi, nó vẫn đang đeo tai phone vào nhắm hờ đôi mắt lại. Hằn thì bên dưới ngồi chơi game. Đột nhiên, Thiên cầm cái điện thoại của mình xem cái gì đó xong lại hốt hoảng:
- Phong,Nam,Duy...tụi mày xem này! - Anh chồm người lên, tay chìa cái điện thoại ra.
Ba người kia tuy lười nhác nhưng cũng tò mò rướn cổ lên xem. Đó là một mẩu tin tức với tiêu đề: "Chủ tịch Lãnh Cao Trình bị ám sát một cách bí ẩn". Kèm theo đó là tấm hình ông ta nằm dưới đất chết.
- Cái gì? -Duy và Minh giật mình.
- Ông ta vừa bị giết tối hôm qua. - Thiên nói.
- Sao lại thế được? Ông ta nổi tiếng là có rất nhiều vệ sĩ và canh phòng rất nghiêm mà? - Duy nhăn mặt.
- Nhưng vẫn có sơ hở. Điều đáng nói ở đây là tên ám sát không những tìm ra được sơ hở để đột nhập mà còn không để lại bất cứ một dấu vết nào. Bên cảnh sát chỉ tìm thấy một lượng nhỏ Kali-Xyanua trong bình trà mà thôi. - Thiên nói.
- Kali-Xyanua sao? - Hắn nhắc lại.
- Ừm...nhưng thành phần nó khá khác so với bình thường. Chỉ có 85% là giống, 15% còn lại là những phụ dược cho thêm vào nhưng chính 15% phụ dược này làm tăng khả năng độc di chuyển trong máu khiến thời gian tử vong tăng nhanh đáng kể. - Thiên phân tích.
- Bên dưới có bảng phân tích liều lượng kìa. - Nam chỉ.
- Wow...chính xác thật! Không chênh lệch một chút nào cả? Liều lượng điều chế ra quá chuẩn! - Duy thốt lên.
- Số liệu này... -Nam cau mày rồi quay sang nhìn Vy đang ngắm khung cảnh qua ô cửa xe.
- Mày...không lẽ... - Thiên nhìn Nam rồi như đoán ra điều gì đó, quay sang nhìn đứa em gái và Hải Anh.
- Mày nghĩa sao? Thế giới này quả là có tới hàng tỉ con người thật đấy nhưng để làm ra số liệu chính xác như thế này thì... - Nam nói tới đây lại im lặng.
- Ưm...tao hiểu rồi! - Thiên nói rồi ngồi lại xuống ghế, không nói gì nữa.
Duy và hắn nhìn nhau chẳng hiểu cái mô tê gì nhưng cũng chỉ biết ngồi xuống chứ không hỏi thêm bất cứ thứ gì. Lát sau, tụi nó cũng tới nơi. Xe của đoàn đi thẳng vào khuôn viên của khu resort chúng nó sẽ ở - Resort Nam Thanh.
Khi vừa bước xuống xe, Thiên đã kéo tay nó đi tới một chỗ khuất người mà không để nó kịp ú ớ gì.
- Bỏ tay em ra coi nào! Chuyện gì vậy anh hai? - Nó nhăn mặt.
- Nói! - Anh nó gắt.
- Nói? Chuyện gì? - Nó chau mày.
- Chuyện chủ tịch Lãnh Cao Trình. - Anh nó nhìn thẳng vào mắt nó nói.
- Thế anh muốn em nói gì? - Nó thản nhiên.
- Em là người đã ra tay?
- Nếu anh biết thì đừng hỏi em! - Nó mỉm cười bình thản.
- Vậy là đúng rồi chứ gì? - Anh nói hỏi.
- Vâng. Là em. Chính em làm chuyện đó. - Nó gật đầu.
- Lệnh của D.E.A.T.H? - Anh nó hỏi.
- Vâng.
- Hừ...vậy thôi. - Anh nói nói rồi quay lưng đi.
Đã là lệnh của D.E.A.T.H thì anh cũng chẳng thể làm gì. Cho dù anh giỏi thật nhưng D.E.A.T.H quá mạnh. Anh muốn chống đối lại để mang cô em gái bé bỏng của mình ra khỏi cái chốn đó nhưng anh hoàn toàn bất lực. Không thể!
Cả hai quay trở lại chỗ mọi người đang đứng. Lúc này Vy, Thanh và Hải Anh đang "đấu võ mắt" với ba cô nàng kia. Những tia điện chiếu từ hai bên chạm vào nhau khiến mọi người nghe cả tiếng "lẹt...xẹt..."
- Chuyện gì vậy? - Nó cất tiếng.
- Mày về rồi đó hả? - Thanh quay sang nhìn nó
- Phải? Chuyện gì vậy? - Nó hỏi.
- Có người gây chuyện thôi. - Vy nhìn nó cười hiền.
- Vậy sao? - Nó nở một nụ cười nhẹ.
Chợt, nụ cười đó đập vào mắt một người, cảm giác thân thuộc bỗng tràn về, ở ngay tim nhói lên một nhịp...
- Không liên quan đến cô. Cút chỗ khác! - Nguyệt Thy trừng mắt.
- Ồ...hừ... - Nó giả bộ ngạc nhiên một chút rồi trở lại dáng vẻ lạnh lùng. Một cái nhếch môi xuất hiện.
- Cô cười gì? - Nhỏ Ngân lên tiếng.
- Chả phải tôi đã nói rồi sao? Không lẽ cô không xem lời tôi nói ra gì à? - Nó cười nhẹ nhàng.
- Cô là cái thá gì chứ? Venus của EV thì cũng chẳng là gì. (Ở chap 11 mình có nhắc rồi đấy. Là nhóm của tụi nó khi trong ngành showbiz)
- Ồ...phải. Tôi chẳng là gì. Trong tay tôi cũng chỉ là những thứ nhỏ bé đáng vứt vào một xó thôi nhỉ. Phải! Tôi thấy 3 cái mạng của ba người bẩn quá, chẳng đáng để nắm đâu. Vậy thì phải xoá nhanh nhanh chứ nhỉ? - Nó nói rồi cười khoái chí.
- Sao cơ? - Ba nhỏ đó đần mặt.
- Vẫn không hiểu à? -Hải Anh cười kinh bỉ.
- ... - Ba nhỏ đó không trả lời, chỉ nhìn tụi nó bằng ánh mắt dò xét.
- Là thế này... - Nó nói rồi búng tay cái "tách".
Sau cái búng tay của nó, ngay lập tức, một làn gió lạnh thổi qua rợn tóc gáy tất cả mọi người. Toàn thể học viên lớp A1 túm tụm vào xem rồi mặt mũi biến sắc. Không thể tin là tụi nó dám làm vậy. Ngân, Thy và Kim chẳng dám nhúc nhích hay ngọ ngậy gì cả vì chỉ cần một hành động nhỏ thôi, đầu dao nhọn hoắc sẽ cắm thẳng vào cổ tụi ả liền. Ba con dao sáng loáng chĩa thẳng vào cuống họng sợ hãi muốn cất lên tiếng rên rỉ nhưng chẳng thể làm gì. Vô vọng.
- Hừ...vui không? - Nó hỏi.
- Mày... - Thy tức giận trừng trừng mắt.
- Sao nào? Cảm giác có dễ chịu không? Đó là tự cô chuốc lấy. Đừng trách tôi. Chả phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao? Xem thường giá trị lời nói của tôi thì cô nên biết rằng mình sẽ có kết cuộc này! - Nó nói rồi phất tay cho ba đứa kia thả ba ả xuống.
Sau khi được thả, cả ba ngồi bệt xuống đất ôm lấy cuống họng thở dồn dập. Có vẻ như ba ả đã được tặng một phen ú tim rồi thì phải?
- Hừ...tôi tha lần này...không có nghĩa...lần sau ba cô còn cái may mắn ấy đâu! Nên mà biết giữ cái mạng của mình đi!! - Nó nói rồi đi thẳng, Hải Anh, Thanh, Vy, Thiên, Nam, duy và hắn cũng bước theo.
Cả đám tụi nó đến quầy tiếp tân để lấy chìa khoá phóng. Khi thấy tụi nó, cô nhân viên kính cẩn:
- Cô chủ!
- Ừm...đưa ta chì khoá phòng đi. Bốn phòng luôn nhé! - Thanh nói.
- Vâng...đây ạ. - Cô nhân viên đưa bốn cái chìa khoá tận tay Thanh.
- Rồi. Chúng ta về phòng thôi... - Nhỏ quay sang nói với cả đám rồi đi trước dẫn đường.
Resort Nam Thanh là khu resort cao cấp với giá cả trên trời cũng như phong cách làm việc chuyện nghiệp. Tất cả các nhân viên ở đây đều được tuyển chọn kĩ lưỡng và có trình độ từ bằng thạc sĩ trở lên. Khu resort này là do tập đoàn nhà Thanh xây dựng và pama nhỏ đã đặt tên cho khu resort bằng tên của hai đứa con yêu. Chính vì thế, Thanh và Nam là cô chủ cũng như cậu chủ của cái khuôn viên rông lớn này.
Đi một hồi, cả đám dừng lại trước khu vip. Hầu như các thành viên của lớp A1 chỉ ở dãy thường kể cả ba nhỏ hống hách kia. Nhưng tụi nó thì khác, được đặt cách cho ở khu vip của resort và đương nhiên là phục vụ cũng hơn hẳn.
Phòng vip gồm từng "nhà" riêng biệt. Nói là nhà cũng không quá vì mỗi phòng có 1 phòng ngủ có ban công, 1 phòng khách, 1 nhà vệ sinh và 1 nhà bếp. Đúng theo tiêu chuẩn cần có của một ngôi nhà. Vấn đề nan giải của tụi nó bây giờ là chia phòng.
Chỉ có duy nhất 4 căn nhà và mỗi nhà chỉ có 1 phòng ngủ. Sau một hồi loay hoay chia thì tụi nó cũng tán thành quyết định sau cùng:
1. Thanh - Duy.
2. Vy - Nam.
3. Nó - Hải Anh.
4. Hắn - Thiên.
Lúc đầu mọi người ép Hải Anh chung phòng với Thiên nhưng cô nhất định không chịu. Giằng co mãi tới lúc Hải Anh doạ là đi về thì tụi nó mới chiều theo ý cô nàng.
- Ok...thế là xong nhé! Ai về phóng nấy đi. - Nó nói rồi kéo vali vào thẳng phòng số 3.
Chẳng lằng nhằng thêm gì nhiều, Hải Anh cũng kéo vali theo sau nó và nhưng người còn lại thì cũng về phòng....
Vừa vào đến nơi, nó ngồi xuống cái ghế sofa đặt ở phòng khách rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút. Chừng năm phút sau thì lại bật dậy đi lấy cái laptop trong vali ra làm việc. Nó cần phải lên kế hoạch thật thận trọng cho tối nay.
- Mày làm gì vậy? - Hải Anh nhìn nó hỏi sau khi vừa trong phòng tắm bước ra với cái khăn trắng quấn quanh người.
- Làm việc! - Nó trả lời một câu ngắn gọn nhưng súc tích.
- ... - Hải Anh không nói gì nữa, chỉ nhún vai một cái rồi bước vào phòng thay đồ.
Xong, cô nàng trở lại phòng khách và ngồi xuống cạnh nó. Đưa một tay vòng qua eo Lâm, Hải Anh ti cằm lên vai nó rồi nói:
- Thơm quá! Nước hoa gì vậy?
- Mùi mới đấy. Chưa đưa vào sản xuất đâu! - Nó cười nhẹ nhàng.
- Ừm... - Hải Anh khẽ gật đầu.
- Mà mày bỏ tay ra đi. Thiên sẽ ghen đó. - Nó cười xoà với cô bạn.
- ... - Hải Anh lặng thinh không nói gì.
Chỉ có thể nhìn thấy rằng khi vừa mới nhắc đến cái tên Thiên thì từ sâu trong đáy mắt cô nàng có một sự dao động nhẹ. Phải. Chỉ nhẹ thôi nhưng trong tim thì đã sắp thành bão rồi.
- Mày...với Thiên có chuyện gì à? - Nó hỏi giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
- ... - Hải Anh vẫn không trả lời.
Không phải vì không muốn mà là cho dù có mở miệng đi chẳng nữa thì cô biết phải nói cái gì đây?
- Mày không muốn nói à? - Nó lại lên tiếng.
- ... - Hải Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bật lên tiếng khóc trong trẻo của mình.
Nhìn Hải Anh bây giờ yếu đuối và mỏng manh đúng như cái tên của mình. Hải Anh nắm chặt vào bờ vai nó, gục đầu vào ngực nó vào khóc mãi. Có lẽ giữa cả hai đãng xảy ra chuyện gì chăng?
- Tại...tại tao hết! Tại tao cả mà...Chỉ là...chỉ là tao...tự làm khổ...bản thân mà thôi. Đáng lẽ...tao phải hiểu rằng...tình cảm anh ấy dành cho tao...chẳng có gì hết...chỉ....chỉ là...chỉ là...chỉ...là... - Hải Anh nói trong nước mắt một lúc thì đột nhiên dừng lại, không nói nữa, từ từ ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn nó.
- ...? - Nó nhìn cô bạn như muốn nghe cho hết câu nói của cô nàng.
- Tình...anh em... - Hải Anh cuối mặt, nói nhỏ.
Xong, Hải Anh ngửa mặt lên cười khan. Một nụ cười chua xót, đau đớn hoà cùng những giọt nước mắt lã chã rơi trong nỗi buồn bất tận của bản thân. Cô nàng tự hỏi, cái thứ tình cảm chết tiệt mà bản thân đã mang hơn mười hai năm qua sẽ khiến mình đau khổ đến mức nào và đến bao giờ? Hải Anh đột nhiên ngưng cười, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nó:
- Tao hỏi mày một câu được chứ?
- Ừ. - Nó gật đầu.
- Yêu là đau, vậy làm sao để tao ngừng yêu đây? Làm sao để ngừng cái cảm giác này lại đây? Làm sao để vứt bỏ cái hình ảnh khốn kiếp ấy ra khỏi đầu tao đây? Làm sao để mỗi tôi không nhớ đến anh ta? Làm sao để tao không nằm mơ thấy anh ấy nữa? Làm sao? - Cô nàng gào lên.
Nó chưa trả lời vội, chỉ gạt tay nhỏ rồi bước đến kế bên cái cửa sổ, nhìn ra bãi biển xanh ngắt, nắng vàng và bãi cát mịn. Hải Anh vẫn giương mắt nhìn theo nó như chờ câu trả lời. Mãi một lúc sau nó mới lên tiếng:
- Nếu có cách...mày có chắc là làm được không?
- Hả? - Hải Anh trân trân nhìn nó không hiểu.
- Nếu muốn ngừng yêu, chỉ có cách là sống thật tốt và cố quên đi. Nhưng mày có chắc là làm được không? Bản thân mày không hề sống cơ mà? Mày chẳng hề muốn sống! Vì vậy thứ duy nhất níu mày lại với cuộc đời là Thiên. Mày hận mẹ mày vì bà ta bỏ bố con mày đi. Chính lúc đó mày đã muốn chết. Chính tao còn can không được mà? Thế mà mày vẫn sống đấy thôi. Đơn giản là vì mày không bỏ Thiên được. Vậy nếu bây giờ rời khỏi anh ấy thì mày sẽ ra sao? Thế thì chết đi. Chấm hết mọi chuyện! - Nó cười ranh mãnh nhìn Hải Anh.
- ... - Cô nàng không trả lời.
- Thế nào? -Nó nhếch môi cười nhìn Hải Anh.
- Tao... - Hải Anh ậm ừ.
- Thôi...đừng nói nữa! Nếu mày cảm thấy không thể sống thế này nữa thì hãy từ bỏ đi. Mày hiểu mà. Nếu tiếp tục thì người đau khổ là... - Nó nói tới đây thì ngừng, nhìn Hải Anh nhoẻn miệng cười một cái rồi bước vào phòng tắm.
Hải Anh nhìn theo dáng nó. Cuối cùng thì giữa Hải Anh và Thiên đã có chuyện gì xảy ra?
Phòng số 1 - phòng của Thanh và Duy
"Bịch"
Sau khi chấc hai cái vali nặng trịch của cả hai vào góc phòng,Thanh ngồi phịch xuống chiếc giường, mồ hôi túa ra đầy trán.Duy thì ung dung ngồi sofa ở phòng khách xem TV một cách nhàng hạ.
Đáng lẽ ra mấy chuyện khuân vác này phải để con trai như Duy làm nhưng cặp đôi này thích chơi trò công bằng nên cả hai quyết định chơi một trò chơi quyết định người xẽ mang hai cái vali.
Bao búa kéo!
Kết quả là vừa chơi hai bàn đầu Duy đã thắng nên Thanh mới cắn răng khiêng hai cái vali như búa tạ đó. Khổ thân nhỏ!
Lê cái thân ra phòng khách, Thanh nhìn Duy bằng ánh mắt căm thù. Nhỏ tự hỏi hôm nay tên này ăn cái gì mà hên thế?
- Mệt không em yêu? - Duy nháy mắt.
- Yêu iếc gì. Kinh quá! Tránh xa tôi ra. Tôi chưa giết anh vì mấy tấm hình đấy! Đừng có mà đụng vào tôi. - Nhỏ xù long nhím.
- Thôi mà em... -Duy nhìn nhỏ bằng ánh mắt cún con.
- Nhìn gì? - Nhỏ trợn ngược mắt lại nhìn tên này.
Xem ra kế hoạch dụ dỗ nhỏ của Duy phá sản rồi.
- Anh xin lỗi rồi mà... em muốn cái gì nữa? -Duy chán nản nhìn nhỏ.
- Hừm...làm lỗi thì phải đền bù chứ nhỉ? - Thanh làm mặt đắc thắng bước đến trước mặt Duy.
Hiện tại thì Duy đang ngồi ở sofa còn nhỏ thì đứng đối diện, một khoảng cách khá "xa".
- Thế em muốn đến bù gì đây?- Duy nhìn nhỏ cười gian.
- Đền gì à? Để em nghỉ xem. Em chưa nghĩ đến việc này. Hừm... - Nhỏ vắt óc suy nghĩ mà không biết tên đối diện đang có một âm mưu khá "đen tối".
Đột nhiên, Duy cầm tay Thanh kéo xuống làm nhỏ mất đà chúi người vào người anh
Mắt Thanh căng tròn ra, chân tay cứng đờ...cái...cái gì thế này? Hắn ta...hắn ta dám...cưỡng hôn nhỏ? Thanh không biết cơ thể lúc này bị gì, chỉ đơn giản là đờ ra, cứng ngắc và não bộ của nhỏ dừng như cũng tạm ngưng hoạt động.
Duy thấy Thanh như thế thì cũng lấn tới. Tên này xoay người nhỏ đè xuống ghế sofa làm mắt Thanh đã căng nay còn căng hơn, mặt thì đỏ dần. Gần cả phút sau, khi Thanh sắp chết vì nghẹt thở thì Duy mới chịu buông nhỏ ra.
Ngồi thẳng lại, Duy quay sang nhìn Thanh, nhỏ mới từ từ ngồi dậy, mặt vẫn ngu ngu trông đáng yêu vô cùng.
- Sao vậy? Muốn nữa hả? - Duy nhìn Thanh cười ranh mãnh.
- ... - Thanh không nói gì, mặt chỉ đỏ lên, mắt liếc xéo Duy một cái, môi bất giác nở ra một nụ cười ác quỷ.
- Em sao vậy? Nụ cười đó là thế... - Duy chưa kịp nói hết câu thì Thanh đã chồm người lên đặt môi mình lên môi Duy.
Lúc này thì tới lượt Duy đờ người. Một hồi sau, nhỏ buông Duy ra, đứng dậy bước vào phòng ngủ. Trước khi đi còn không quên quay lại nói với Duy một câu:
- Anh hôn em một cái, em hôn anh một cái. Vậy là huề nhé! - Xong nhỏ còn nháy mắt.
- ... - Duy nhìn nhỏ trân trân.
Thanh là một con nghười sòng phẳng đến thế sao?
Mọi chuyện nhanh chóng trôi qua. Đến khoảng 2g30 chều, cả lớp tụi nó và ba nhỏ kia đều tụ tập lại ở sảnh lớn của resort.
- Bây giờ là thời gian vui chơi tự do của chúng ta. Các em có thể tham gia những hoạt động của resort. Ở đây có một khu trung tâm thương mại, ba sân tennis, 1 sân bóng, 1 khu suối nước nóng và các món ăn ở nhà hàng. Các em có thể tuỳ ý tham gia. Tuy nhiên, nhớ là chỉ trong khuôn viên resort thôi nhé! Bây giờ thì các em đi chơi đi! - Giáo viên phục trách nói với cả lớp.
Nhiều tiếng xôn xao bắt đầu lan ra. Qủa là khu resort của nhà Thanh và Nam có khác. Đến một khu thương mại cũng nằm trong khuôn viên này. Thế mới biết nhà nhỏ giàu đến mức nào!!!
- Đi đâu đây? - Nó lên tiếng hỏi cả đám.
- Chúng ta đi mua sắm đi anh! - Cái giọng ngọt như mía lùi của Thiên Kim vang lên, kèm theo đó là hành động nũng nịu với Thiên.
- Chúng tôi không hỏi cô? Ở đây cô không có quyền lên tiếng. - Nó cất giọng, nhìn liếc Thiên Kim.
- Mày... - Ả ta trừng mắt nhìn nó nhưng chợt nhớ lại những chuyện đã xảy ra ban sáng thì cứ y như là con rùa rục cổ vậy. Nhìn rất đáng thương.
- Hừ...cô tính nói gì? - Thanh sấn tới.
- ... - Ả ta cố gắng nhẫn nhịn.
- Thế nào? Sao không nói đi? Bình thường cô hung hăng lắm mà? - Nhỏ tiếp tục.
- ... - Thiên Kim vẫn mím môi cắn răng nhịn kẻo không bay mất cái mạng.
- Trông cô thật đáng thương! - Thanh lắc đầu, tỏ vẻ thương hại.
- .. - Thiên Kim vẫn im lặng, hai bàn tay ả nắm chặt lại như đang cố kìm nén sự tức giận của mình.
-Thanh...đi thôi đừng nói nữa! - Nó lên tiếng.
- Sao vậy? Đang vui mà? - Nhỏ nhìn nó bằng ánh mắt buồn bực.
- Thôi... - Nó nói.
- Ừm...đi thôi em. Tới trung tâm thương mại nhé! Đi mua ít đồ. - Vy nhỏ nhẹ.
- Dạ... -Thanh nhăn mặt.
Cả đám bước đi, Thanh kéo Duy và Vy kéo Nam theo, bỏ lại hắn và Thiên cùng ba ả kia. Lúc đi ngang Thiên Kim, Hải Anh liếc ả một cái rồi ngừng chân một chút, nói khẽ vào tai:
- Có vẻ mấy người đã học được một bài học rồi đấy nhỉ? Sức chịu đựng tốt đấy, nhưng tôi thì không nhịn được như vậy đâu. Cô đang khiến tôi ngứa mắt đó. Những chuyện cô làm thật sự rất chướng mắt, vì thế đừng làm mấy cái trò mèo với Thiên trước mặt tôi. Bằng không...cô sẽ chết trước khi con Lâm nó ra tay. Chính tôi sẽ giết chết cô! - Hải Anh nói bằng giọng giận dữ, pha lẫn đe doạ.
Cô nàng nói rồi bước đi thẳng chẳng thèm ngoái lại. Mặc dù bản thân rất muốn nhìn gương mặt ả Thiên Kim xem biểu hiện của cô ta thế nào nhưng Hải Anh lại không thể nhìn lại. Đơn giản vì nếu cô nàng quay đầu, bản thân cô sẽ không kiềm chế nỗi nữa. Thiên đứng đó. Và chính Thiên là nguyên nhân khiến sự che giấu cảm xúc của Hải Anh bị phá vỡ.
Trung tâm thương mại nằm trong khu resort thuộc cỡ lớn với kiến trúc xây dựng theo kiểu phương Tây cổ kính. Khu thương mại này dành cho khách du lịch tại resort cũng như người dân ở đây đều có thể vào.
Tụi nó từng bước đặt chân vào bên trong và chuẩn bị cho cuộc "tàn sát" quy mô lớn của mình.
Địa điểm đầu tiên tụi nó ghé qua là cửa hàng thời trang mang nhãn hiệu mà Hải Anh từng làm khi đi du học. Tụi nó quét con mắt qua một lượt rồi đi xung quanh các giá treo đồ và chọn lựa.
- Thế nào? - Thanh reo lên rồi cầm một cái đầm màu tím khá là quyến rũ ướm lên người.
- Vào thử đi. Tao thấy hợp với mày đấy! - Nó trả lời.
- Ừm...em mặc nó đẹp đấy! - Duy gật đầu.
- Ừ! - Thanh vui vẻ nói rồi tung tăng tung tẩy bước vào phòng thay đồ.
- Chị Vy, Anh Anh, hai người thế nào rồi? - Nó quay sang hỏi.
- Ừm...cái này thì sao? - Vy nhìn nó hỏi rồi đưa cái váy màu trắng lên cho nó xem.
- Vào thừ mởi biết. Nhìn thì thế chứ mặc lên thì mới thấy khác. - Nó nở một nụ cười tươi.
- OK. Chị vào thử đây! - Vy nói rồi nháy mắt với nó.
Hiện tại chỉ còn nó với Anh Anh là chưa có cái nào thực sự vừa ý. Đối với nó, cái đống váy đầm vướng va vướng víu này chẳng có hứng thú chút nào. Thậm chí còn ghét cay ghét đắng cơ! Những loại trang phục này làm những hoạt động của nó dường như bị hạn chế bớt và như thế thì chẳng thoải mái gì. Bởi nó là một người ưa hoạt động kia mà?
Riêng với Hải Anh, có vẻ những thứ như thế này thì lại hợp với cô nàng. Tuy nhiên hiện tại Hải Anh chẳng thể quyết định chuyện gì. Trong đầu cô dường như chỉ còn ngưng đọng mỗi chứ "Thiên". Tâm trạng không tốt thì những thứ trước mắt Anh Anh hiện tại, dù có đẹp lộng lẫy, xa hoa hay cầu kì cô cũng chẳng thấy đẹp nỗi.
- Tâm trạng mày cứ thế này thì không được rồi! - Nó lắc đầu ngao ngán nói với Hải Anh.
- Tao còn thấy chán huống hồ chi mày. - Cô nàng bặm môi.
- Dẹp những chuyện dư thừa ấy sang một bên đi. Tối nay có việc đấy. Không đơn giản đâu. Nếu mày cứ để tình cảm chi phối như hiện tại thì tao e tối nay mày phải ở lại đây thôi. Lần này nhận 4 lô hàng nên nguy cơ bọn cớm đánh hơi được là rất cao. Tao chắc chắn rằng bọn chó săn ấy sẽ rất đông đấy. Như vậy mà mày cứ ngu ngu ngơ ngơ thì biết làm sao? - Nó nghiêm mặt lại, nói nhỏ với Hải Anh để Duy và Nam không nghe thấy.
- Tao biết rồi. Có địa chỉ nhà kho chứa hàng rồi chứ? - Hải Anh gật đầu rồi hỏi tiếp.
- Rồi. Quận 4, đường XZ, số xxx. Cách cảng Nha Trang gần 80km. - Nó nói.
- Vậy à? Cũng không gần nhỉ? - Hải Anh mặt lạnh tanh.
- Ừ. Vì vậy chuẩn bị tinh thần ồn định vào. Nếu không, tối nay tao buộc mày phải ở lại thôi. - Nó nói rồi bước về phía phòng thừ đồ mà Thanh vừa bước ra.
Hải Anh nhìn theo nó, cố gắng che dấu cái thở dài nặng nề và đôi mắt đượm nỗi buồn của mình. Cô nàng sau khi hít sâu một cái cũng bước theo sau nó.
Hiện tại, Thanh đang thử một cái đầm màu tím, cộc tay, cổ rộng, đuôi váy hơi xoè, dài quá gối một tí có vài bông hoa trắng li ti điểm phía đuôi váy. Trông rất dịu dàng. Phần eo làm bằng vài thun, bó sát làm tôn lên vòng hai nhỏ xinh của Thanh. Nhìn đơn giản nhưng khi nó ở trên người Thanh thì lại trở thành một kiệt tác khiến mọi người ngước nhìn, đặc biệt là Duy.
- Thế nào? - Nhỏ nhỉn nó hứng khởi nói.
- Đẹp đấy. Đứng đấy đi, tao chụp hình cho. - Nó nói rồi lôi điện thoại ra chụp cho Thanh một pô ảnh.
Dù Thanh cũng không hiểu nó chụp làm gì nhưng cũng làm dáng, phồng má ra nhìn rất dễ thương. Xong, nhỏ hỏi nó:
- Này...chụp làm gì vậy?
- À...post facebook câu like. Hihi...- Nó nói, mặt tỉnh bơ.
- Mày... - Mặt Thanh đỏ lên vì tức.
Nhỏ tức vì mình lại là phương tiện câu like của nó! Bạn bè thế đấy. Thử hỏi tức không cơ chứ? *-*
- Hehe...hạ hoả đi... - Nó vuốt ngực giúp Thanh nuốt cục tức vào trong.
- Hừ...tao xử mày sau...! - Nhỏ liếc nó.
- ... - Nó chẳng thể nói gì, chỉ ngậm nguồi nuốt nước bọt trong sự ớn lạnh mà thôi.
Đúng lúc đó, Vy bước ra khỏi phòng thử đồ với bộ váy áo màu trắng rất trẻ trung. Chiếc váy cúp ngực, có điểm giống bộ váy của Thanh là những bông hoa vàng li ti nhưng lại điểm ở trước ngực, được chít eo và xoè ra, phía đuôi váy có viền ren rất nữ tính.
- Đẹp đấy...khá giống cái của Thanh - Nó tấm tắc.
- Tất nhiên rồi. Milana là nhãn hàng với các hoạ tiết đơn giản mà. Tuy đơn giản nhưng nó lại làm tôn lên nét đẹp giản dị và trong sáng. Hoạ tiết này là đặc trưng đấy! - Hải Anh lên tiếng.
- Đúng là cựu nhân viên có khác nhỉ? - Nam nói.
- Qúa khen... - Hải Anh nhìn Nam cười mỉm một cái.
- Ok...vậy lấy hai bộ này đi rồi chúng ta đi tiếp! - Nó nói.
- Ừ... - Mọi người đồng thành.
7g tối ...
Hiện tại, đã tới giờ ăn tối và tất cả mọi người đang vui vẻ đi đến nhà hàng của khu resort để thưởng thức một bửa tiệc buffe thượng hạng.
Tuy nhiên, trong lúc đó, có bốn con người lại không thể đi ăn, không ai khác chính là tụi nó!
Phòng của Thanh-Duy.
- Chúng ta đi ăn tối thôi! - Duy ngồi dậy khỏi ghế sofa.
- Thôi...anh đi đi. Em bận chút chuyện với tụi con Lâm, không đi ăn được đâu! - Nhỏ lắc đầu nguầy nguậy.
- Chuyện gì thế? - Duy tò mò tiến sát lại gần nhỏ hỏi.
- Hì...chút chuyện riếng ấy mà. Anh không cần quan tâm thế đâu. - Nhỏ cười nhẹ rồi nắm tay kéo Duy sát lại gần.
- Nếu em không muốn nói thì thôi vậy mà tư thế này là thế nào đây? - Duy nhìn Thanh nói, mặt hiện rõ một chữ ĐỂU.
Tuy nhiên, Duy hỏi vậy cũng không có gì là sai bởi tư thế cả hai lúc này rất chi là mờ ám. Thanh thì ngồi trên thềm cửa sổ phòng, hai tay vòng qua cổ Duy còn tên này thì đứng sát với nhỏ. Thiếu 1cm nữa là người cả hai chạm nhau luôn rồi.
- Thế anh muốn sao? - Nhỏ nhếch mép cười.
- Thế này này! - Duy nói rồi đẩy thẳng nhỏ vào cửa sổ, cúi mặt xuống và...kiss.
- ... - Nhỏ không kháng cự hay mắt thao láo mở nữa mà nhắm mặt đáp trả.
Gần 2 phút sau, hai con người mới chịu thả nhau ra khi chuẩn bị chết vì đứt hơi. Sau một hồi hít lấy hít để có không khí, Thanh nhìn Duy bảo;
- Thôi...anh đi ăn đi. Trễ là hết thức ăn đấy!
- Ừm...vậy thôi. Bye em yêu... - Duy nói rồi đặt nhẹ lên má nhỏ một nụ hôn và bước ra ngoài.
Nhỏ mỉm cười nhìn theo Duy nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại thì nụ cười ấy tắt ngấm. Đôi mắt tràn ngập niềm hạnh phúc ban nãy thay bằng ánh mắt đượm buồn và lo âu. Bây giờ thì hạnh phúc thế đấy...những sau này thì sao?
Khi Duy biết sự thật về con người nhỏ, về con quỷ khát máu giết người chẳng biết gớm tay thì sẽ thế nào? Nhỏ đã bước chân vào con đường của một sát thủ chuyện nghiệp cho D.E.A.T.H đồng nghĩa với việc muốn dứt ra rất khó và nguy hiểm là luôn luôn có.
Nhỏ không muốn liên luỵ tới Duy đâu. Nhỏ sợ rằng một ngày Duy biết, đến lúc đó, hắn ta sẽ kinh tởm nhỏ, ghê sợ nhỏ, nhìn nhỏ bằng ánh mắt khinh bỉ bởi nhỏ giết người. Không phải một mà rất nhiều!...
Bên phòng Nam và Vy cũng vậy, sau khi đuổi khéo Nam ra, Vy tới phòng nó. Đến trước cửa, Vy gặp Thanh cũng vừa tới và cả hai cùng bước vào. Bên trong, nó và Hải Anh đã ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, chuẩn bị cho buổi họp lên kế hoạch thật kĩ lưỡng việc vận chuyển 4 lô hàng về kho an toàn. (Còn tụi nó nói cái chi thì mìn pó tay nhák! Tụi nó đá bay mìn rùi...)
Riêng về phía tụi hắn thì sau khi gắp đầy một dĩa thức ăn thì cả bốn ngồi xuống một cái bàn trống. Thiên lên tiếng trước:
- Tối nay...tao e là phải phiền tụi mày một chuyện! - Giọng anh nặng nề.
- Chuyện gì? Bạn bè với nhau cả, làm gì mà nặng nề thế? - Duy vỗ vai Thiên.
- Vì chuyện này khá nguy hiểm nên... - Thiên đang nói thì hắn cắt ngang.
- Chuyện gì?
- Tối nay...có 4 lô vũ khí cập cảng Nha Trang... - Thiên nói.
- Thì sao? -Nam cau mày.
- Phải bảo vệ 4 lô hàng ấy bằng mọi giá và đưa về kho an toàn trước khi bị bọn cớm tóm hết. - Mặt Thiên căng thẳng.
- Hả? Lậu à? - Duy giật mình.
- Tương đối là vậy. - Thiên không biết giải thích vì sao.
Lậu thì cũng không hẳn vì đây là hàng D.E.A.T.H tuy nhiên nếu đường đường chính chính mang vào vì ai chẳng nghi ngờ cơ chứ? 4 lô vũ khí là số lượng không ít!
- Sao mày lại làm chuyện này? - Hắn lên tiêng hỏi.
- Không...người nhận hàng không phải tao. Người chịu trách nhiệm lô hàng ấy là...là... - Thiên ấp úng.
- Là ai? - Duy lo lắng.
- Là...tụi nó! - Nam nói tiếp.
Nghe bao nhiêu anh cũng hiểu đây là lô hàng của D.E.A.T.H.
- Tụi...Lâm, Thanh, Hải Anh và Hải Vy ấy hả? - Hắn cau mày.
- Ừm...và người chỉ huy là Lâm! - Thiên miễn cưỡng gật đầu.
- Gì cơ? - Hắn và Duy cùng hét.
- Suỵt...im lặng cái coi! - Thiên và Nam giật nảy mình bịt miệng hai thằng bạn.
Lớn tiếng lộ chuyện này ra ngoài có mà nguy to à?
- Sao...sao lại thế được? - Duy lắp bắp như thể không tin.
- Sự thật là của tụi nó, hai đứa bây không hiểu hết được đâu. Kể cả những việc tụi nó đã, đang và sẽ làm... - Thiên mệt mỏi.
- Không lẽ họ không sợ sao? - Hắn lên tiếng.
- Sợ không có trong từ điển của tụi nó đâu! Vả lại sợ thì được gì? Đấy là công việc và con đường tụi nó quyết định bước cơ mà? - Thiên rầu rĩ trả lời.
- Thế nào? Giúp chứ? - Nam lên tiếng.
- Ừm...nhưng mấy giờ? - Duy sốt sắn hỏi.
- 10g là lô hàng cập cảng thế nên ít nhất 9g30 là tụi nó phải có mặt rồi. Khi tụi nó khởi hành, chúng ta sẽ theo đuôi.
- Nhưng mày biết địa chỉ chứ? - Hắn hỏi.
- Biết, tao đã lén cái con chip vào máy Lâm nên mọi dử liệu có trong điện thoại nó tao đều biết. Kể cả địa chỉ kho để lô hàng mà người đó nhắn cho nó. - Thiên chậm rãi.
- Người đó? Người đó là ai? - Duy và hắn cùng thắc mắc.
- Một người tai to mắt lớn, rất có quyền uy mà tốt nhất là đừng bao giờ động vào... - Nam nói tới đây, cuộc đối thoại của cả bốn đều kết thúc.
Mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của bản thân, tuy nhiên, lại có một điểm tương đồng là đều nghĩ về người con gái của cuộc đời mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui