Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Sáng hôm sau, tại nhà họ Trần - Anh quốc
Không khí căng thẳng bao trùm lên căn phòng khách sang trọng, lộng lẫy đầy xa hoa. Ngồi đối diện ông bà Trần cùng Trúc Thanh là ông bà Triệu cùng cậu con trai quý tử - Triệu Vương Hoàng. Vẻ chững chạc và điềm đạm khiến cậu vượt xa những tưởng tượng ban đầu của Thanh một cậu công tử chỉ biết vung tiền và ăn chơi. Khác xa với cái độ tuổi 20 của mình. Khẽ cười khẩy, Thanh dựa người ra sau ghế sofa để thoải mái hơn một chút. Cho dù Hoàng có khác xa với trí tưởng tượng của Thanh đi thế nào chăng nữa thì mọi chuyện vẫn sẽ thế. Đúng như Duy đã từng nói với Thanh: "Chỉ có playboy mới hợp với playgirl mà thôi. Chỉ có họ mới thấu hiểu hết được nhau."
- Hôm nay có mặt hai đứa ở đây, ta cũng muốn nói một chuyện. - Ông Triệu lên tiếng.
- Vâng...bác cứ nói. - Thanh trả lời rất lễ phép, mặc dù gương mặt không lấy một nét biểu cảm. Lạnh tanh.
- Con không cần khách sáo thế. Có thể gọi ta là pa được rồi. - Ông Triệu cười.
- Cháu không dám, cũng không quen miệng. Vả lại nếu chưa chính thức trở thành người nhà của nhau, cháu không muốn gọi bừa. - Thanh chiếu ánh mắt kiên định của mình tới người đối diện.
- Khẩu khí rất đúng của một người làm kinh doanh. Rất kiên quyết. - Bà Triệu gật nhẹ đầu.
- Cháu có thể xem đây là lời khen? - Thanh khẽ nhếch môi.
- Có thể. - Bà Triệu cười.
- Con gái...đừng như vậy nữa. Ta gọi mọi người tới đây để nói rằng con và Hoàng sẽ sống chung trong một căn nhà tại Việt Nam. Ta biết con còn nhiều việc ở đó. - Ông Trần nhíu mày nhìn con gái.
- Sống chung? Không tiện. - Nhỏ trả lời thẳng thừng.
- Sao lại không? Trước không tiện thì sau cũng phải quen thôi. Sớm hay muộn vẫn phải tập làm quen với sự có mặt của đối phương. - Bà Trần không đồng tình với ý kiến con gái.
- Pama có cách gì bắt ép được con sao? - Thanh khoanh tay, tỏ ý không lo sợ.
- Ta sẽ cho vệ sĩ canh gác ngôi nhà đó cẩn thận. Con không thoát được đâu. Kèm theo là mạng lưới an ninh không một kẽ hở. - Ông Trần nhấp một ngụm trà, nhàn nhã nói.
- Pa! Pa dám bắt nhốt con à? - Nhỏ quay sang nhìn ông.
- Ta chỉ muốn tốt cho con. - Ông Trần nhìn con gái. ( Hình như 2 ng wên là Vi có bạn trai r nhỉ)
- Phải, pa muốn tốt cho con nhưng con biết cái gì tốt cho mình. - Thanh gằn giọng.
- Con gái...đừng bướng nữa. - Mẹ nhỏ cố gắng khuyên can.
- Xin lỗi...con không thể! Vệ sĩ sao? Con biết pama không dám làm liều với nhiều mạng người như thế. Bao nhiêu để có thể cản trở con? Con số 200 vẫn còn là ít. Mạng lưới an ninh không một kẻ hở? Một mối quan hệ tốt với hacker Queen (nó) và hacker East ( Hải Anh, tại cô nàng đảm bảo an toàn đường truyền thông tin của Tứ ma nữ cơ mà) thì việc thoát ra khỏi đó...QUÁ DỄ DÀNG! - Nhỏ nhàn nhạt nói, nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
- Con! - Ông Trần bất bình tĩnh trước lời nói của Vi.
- Mình... - Bà Trần nắm tay chồng.
- Con nói thẳng, con không yêu Triệu Vương Hoàng thì tuyệt đối sẽ không cưới, đường nói tới việc sống chung. - Nhỏ gắn từng tiếng.
- Vậy sao cháu còn đến lễ đính hôn làm gì? - Ông Triệu cau mày lên tiếng.
- Đó không phải lỗi ở cháu. Là mọi người tự sắp xếp và quyết định mà không thèm biết cháu thế nào. Cháu có thể bỏ lễ đính hôn đó được sao? Không phải cháu không biết gì. Thiếu mặt cháu trong buỗi lễ ấy, chẳng khác nào là đang tạo điều kiện để những tập đoàn khác lợi dụng trèo cao sao? Xin lỗi bác...tuy cháu là con gái nhưng cháu không hề thiểu năng. - Thanh thẳng thắn.
- Cháu/Con... - Ông Triệu lẫn ông Trần nhìn chằm chằm nhỏ.
- Cháu xin phép đi trước. - Thanh đứng dậy, cúi đầu chào rồi bước ra cửa.
- Con dám? Gọi vệ sĩ chặn con bé lại! - Ông Trần đứng bật dậy, quát lớn.
Ngay lập tức, một hàng rào vệ sĩ chật kín được tạo ra ở ngay cửa ra vào. Mặt ai cũng đều lạnh tanh không chút biểu cảm.
- Tránh ra! - Thanh gắt.

- Xin lỗi tiểu thư, lệnh ông chủ. - Một tên cúi đầu kính cẩn.
- Mọi người vẫn thích đối đầu với tôi nhỉ? Không sợ à? - Thanh nhếch môi.
- Xin tiểu thư quay vào trong. Ông chủ muốn thế.
- Hừ...pa xem con gái pa ra cái gì thế? Gọi cả vệ sĩ ra chặn con sao? - Thanh quay người, nhìn thẳng và pa mình.
- Trúc Thanh! Con đừng có quá quắt! - Ông Trần tức điên.
- Con xin lỗi. Không yêu thì không cưới, đó là điều tất nhiên. Sao mọi người cứ thích ép buộc con? - Thanh mím môi.
- Con hiểu mà Thanh. Cuộc hôn nhân này là cần thiết... - Bà Trần đang nói thì nhỏ cắt ngang:
- Cho Trúc Hải? Xin lỗi nhưng pama nhầm rồi. Muốn đấu với họ thì phải dùng cái đầu. Một chút cổ phần chẳng giúp ích gì đâu.
- Nhưng ta đã lớn tuổi, không thể đấu lại lão già chết tiệt ấy.
- Thì con và anh hai sẽ bảo vệ Trúc Hải bằng mọi giá. Pama nghĩ một mình con không thể sao? Một tay con gầy dựng Vương Hải không cần một đồng vốn, một tay con lo cho tập đoàn D.E.A.T.H với quyền hành chỉ sau Chủ tịch, một mình con tự có thể tham gia vào ngành giải trí mà không cần ai lăng-xê hay quảng cáo. Như thể chưa đủ để con khẳng định mình là ai sao? - Thanh lớn tiếng.( Deso chưa!)
- Con à... - Bà Trần khẩn khoản.
- Con không cần biết lý do gì nữa. Con nhất quyết không cưới. Có cản cũng vậy thôi. Còn mấy người, tránh ra! - Nhỏ kiên định.
- Chặn nó lại! - Ông Trần gắt.
- Được. Tuỳ ý pa thôi, xem họ làm gì được con. - Thanh ngoan cố.
Nhỏ quay lưng tiến ra cửa, nơi có hàng rào vệ sĩ dày đặc. Một cú đấm đầy uy lực vào một một người, môt cú đá với lực không nhẹ vào ngực một người khác, một cú lên gối quá xuất sắc vào một người khác nữa. Trúc Thanh không khinh nể bất cứ một ai, ra tay thẳng thừng. Vệ sĩ cấp cao sao? Nực cười thật. Nếu như họ có thể cản được Thanh thì nhỏ đã không còn là Nam ma nữ rồi. Không vượt qua được một hàng rào vệ sĩ trên 200 người thì làm sao có thể thực hiện một phi vụ ám sát thành công? Nhiêu đây chẳng bõ
- Trần Trúc Thanh ngừng lại đi...đủ rồi. Đụng tay đụng chân nhiều quá đấy. - Giọng nói lạnh nhạt đầy uy quyền phát ra từ bên ngoài làm nhỏ phải dừng tay.
Từ bên ngoài, nó tiến thẳng vào rất nhẹ nhàng. Tất cả vệ sĩ trong nhà đều kính cẩn dạt sang hai bên cúi chào. Vào tới bên trong, nó lễ phép cúi chào người lớn. Bà Trần gật đầu nhìn nó, ánh mắt đầy lo lắng hướng về phía con gái.
- Ở đây làm gì? - Thanh liếc nó.
- Để cản mày trước khi mày giết người. Vận động thế là đủ, dừng tay lại được rồi. - Nó cười.
- ... - Thanh không nói, chỉ nhìn đi hướng khác.
Nhỏ biết chứ, đang tức giận mà đánh nhau thì nhỏ đánh càng ngày càng mạnh tay. Thậm chí còn có thể giết người bằng tay không.
- Pama...đừng bắt ép Thanh nữa. Tính nó, pama cũng hiểu. Nói là làm, tuyệt đối không làm khác. Cứ tiếp tục như vậy chỉ làm cho gia đình có mâu thuẫn mà thôi. - Nó lễ phép nói.
- Không. Ta sẽ bắt nó kết hôn bằng được. Trừ khi nó có thể dẫn người yêu nó về đây ngay lúc này. - Ông Trần quả quyết. Câu nói ấy khiến Thanh chợt giật mình, quay người là nhìn pa mình.
- À...ra thế. - Nó cười cười.
Hoá ra chỉ là một màn kịch đóng quá đạt. Muốn Thanh dắt người yêu về ra mắt sao không nói sớm? Cứ phải làm thế này sao?
- Nếu nó không có người yêu dắt về thì đừng hòng ta huỷ hôn.
- Con... - Thanh đang tính lên tiếng thì nó lại nói:
- Pama không cần chờ đâu ạ! Cậu ấy sắp tới rồi. - Nó cười.

- Sao? - Thanh tròn mắt nhìn nó.
- Làm sao con biết? - Bà Trần nhìn nó hỏi.
- Con tin...cậu ta không thể nào để Thanh kết hôn được. - Nó nhếch môi. Ngay sau đó là một tiếng gọi từ ngoại vọng vào:
- Trúc Thanh!
Từ bên ngoài, một tên con trai mặc áo sơ-mi trắng, quần jeans bạc màu hấp tấp chạy vào, gương mặt nhễ nhại mồ hôi. Là Duy. Duy chạy ào tới, ôm lấy Thanh mà không cần để ý đến những ai có mặt ở đây.
- May quá! Tìm thấy em rồi. - Duy thở hổn hển, gương mặt vơi đi phần nào lo lắng.
- Duy...anh...sao anh ở đây? - Thanh đẩy Duy ra, giọng run run.
- Anh sợ em phải kết hôn. - Duy cười dịu dàng.
- Ngốc! - Thanh nói, mắt đỏ hoe, ngấn nước, tay ân cần quệt đi từng giọt mồ hôi trên trán Duy.
Cái nét lạnh lùng, ương bướng, ngang ngạnh lúc nãy không còn mà thay vào đó là cái gì đó rất mềm yếu, dịu dàng chứa đầy quan tâm.
- Không sao, đừng lo. - Duy cười trấn an, sau màn tình cảm của hai người thì Duy lôi nhỏ ra sau mình như kiểu che chở, lấy hết dũng khí tiến tới trước mặt pama Thanh.
Dừng chân ở một khoảng cách vừa phải, Duy lễ phép:
- Chào hai bác.
- Chào cậu. Cậu là... - Bà Trần nhìn Duy bằng ánh mắt dò xét.
- Là bạn trai của Thanh ạ. - Duy thẳng thắn nói mà không biết rằng, câu nói ấy khiến một người đứng đằng sau tấm lưng vững chãi ấy phải rớt nước mắt vì cảm động.
- Cậu tên gì? - Ông Trương nhìn người con trai trước mặt, thầm đánh giá.
- Dạ...cháu tên Nguyễn Khánh Duy
- Duy? - Bà Trần khẽ cau mày. Không phải chứ?
- Vâng. - Duy gật đầu.
- Cậu thật sự là bạn trai con Trúc Thanh? Cậu có biết là cuộc hôn nhân này rất quan trọng không? Khoảng tiền mà tập đoàn Trúc Hải có thể nhận nếu đồng ý tác hợp cho con bé và Vương Hoàng là rất lớn. Cậu nghĩ mình đền bù nổi? - Bà Trần lấn lướt.
- Vậy từng ấy tiền để đổi lấy hạnh phúc của Thanh, bác thấy có đáng không? - Duy nói, giọng như cười.
- Cậu...
- Hạnh phúc của Thanh đáng giá hơn đồng tiền nhiều. Cháu nghĩ lẽ ra điều này hai bác phải hiểu chứ?
- ... - Ông bà Trần nhìn nhau, không trả lời.
- Nếu bác muốn tiền thì được thôi. Cháu cũng có thể cho bác. 10% cổ phần của Nguyễn gia đã đủ? Cháu nghĩ là nó đã hơn 35% cố phần của Triệu Vương rồi đấy ạ. - Duy cứng rắn nói.
Thật sự nếu đem tiền nhà Duy so với tiền nhà Vương Hoàng thì chẳng khác nào so voi với kiến cả. Giá trị cổ phần của Nguyễn gia gấp 8 lần Triệu Vương!
- 10%? Cậu lấy đâu ra số tiền ấy? Sao cậu lại có cổ phần của Nguyễn gia? Cuối cùng thì cậu là ai? - Bà Trần giật mình, ngồi phịch xuống ghế.
- Nếu bác xem Triệu Vương Hoàng là công tử tập đoàn đoàn Triệu Vương, thì bác cũng có thể xem cháu là cậu chủ của tập đoàn Nguyễn gia. Cháu nói thế, chắc bác hiểu? Vì vậy, đừng đem Thanh ra làm món hàng cho Trúc Hải nữa. Dù hai bác làm thể nào, cháu cũng không để yên đâu! - Duy gằn giọng. Cậu nói như kiềm nén sự tức giận của mình.

- Anh... - Thanh kéo tay áo Duy.
- Đi! - Duy không trả lời nhỏ, chỉ quay lưng rồi kéo Thanh theo. Toán vệ sĩ to con bỗng dưng dạt sang hai bên, nhường đường cho cả hai đi thẳng ra khỏi cổng. (Deso chưa )
Nó đứng trong nhà, nhìn thẳng ra ngoài, môi không khỏi nhếch lên đầy thích thú. Không ngờ Duy đến bước đường cùng chỉ còn cách lấy Nguyễn gia ra đe Trúc Hải? Xem ra anh chàng này cũng chẳng nhiều mưu lắm kế nhỉ?
- Pama...con về nhé! - Nó quay lại cười với ông bà Trần.
- Con lường trước mọi chuyện sẽ thế này? - Bà Trần lườm nó.
- Hì...cũng không hẳn ạ. Con không nghĩ cậu ta lại dùng Nguyễn gia uy hiếp Trúc Hải. Xem ra IQ cao của cậu ta chỉ để chưng chứ không thể dùng để suy nghĩ. - Nó lắc nhẹ đầu.
- Con đấy nhá, Tiểu Lâm. - Ông Trần thở hắt ra.
- Thôi mà papa. Con biết ý định của mọi người mà. Như vậy chẳng phài là đã mãn nguyện, đúng dụng ý của cả hai rồi sao? Đừng làm khó họ nữa. - Nó cười.
- Việc đó để sau hẵng nó tiếp. Ta mệt rồi. Con về đi. - Ông Trần nhăn nhó.
- Vâng, thưa pama, hai bác cháu về. - Nó cúi đầu chào mọi người.
- Ừ... - Ông bà Triệu gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Nó quay người, bước đi với một dáng vẻ rất thoải mái. Khi đi đến cổng, nó ngoảnh đầu, nói to để những người trog nhà nghe thấy:
- Pama nhớ đấy! Tha cho họ đi! Để cho Trúc Thah có những giây phút hạnh phúc mà nó mong muốn trước khi mọi chuyện đến! - Nó hét xong thì ung dung bước ra ngoài, lên lên xe, phóng thẳng về biệt thự.
Khánh mở cửa xe, đẩy Thanh ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn cẩn thận rồi mới vòng sang bên kia để bước vào xe. Khởi động máy, Duy cho xe đi với vận tốc choáng ngợp. Cứ ngỡ rằng ai kia ngồi kế anh chàng sẽ bắt Duy chạy chậm lại nhưng không. Nhỏ vẫn cứ ung dung ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Điều này khiến lửa giận trong Duy lại ngùn ngụt.
"Kíttt..."
Tiếng thắng xe gấp làm cho mặt đường toé cả lửa. Thanh mất đà xô người ra phía trước. Cũng may, nhờ phản xạ nhanh nên nhỏ đưa hai tay lên trước chống lại, không kéo là đi tong gương mặt đẹp tuyệt vời rồi. Đây có thể nói là sau vài lần ngồi xe với nó cũng có kinh nghiệm.
- Anh làm gì vậy? - Thanh cau có quay sang nhìn Duy.
- Anh chạy vượt tốc độ như thế, em không sợ?
- Anh nghĩ sao? - Thanh. nhếch môi.
- Những cô gái khác thì đã sợ đến hét lên, nhào vào ôm chặt cứng anh. - Duy hậm hực.( Ủa xe này là xe hơi muk? )
- Xin lỗi nhé! Em không phải cái lũ tầm thường ấy. Càng không phải là một cô gái bình thường. Em là Ellie Angel! Đua xe em còn dám thì một chút tốc độ mà đã sợ sao? - Thanh cười khẩy.
- Em...
- Sao nào? Có gì với em à? - Thanh nghiêng đầu hỏi.
- Em còn hỏi? - Duy cắn mạnh môi.
- Em làm gì để anh giận tới mức đó à? - Thanh nói, cười như không cười.
- Em...em dám nói không? Tại sao lại tự ý trốn khỏi biệt thự để đến đó?
- Pama gọi. - Thanh trả lời cộc lốc.
- Thế pama gọi là em nhất quyết phải tới à? - Duy cãi lại.
- Chứ chẳng lẽ không?
- Em...thật hết chịu nổi mà! - Duy vò đầu.
- Kệ anh. - Thanh khoanh tay, dỗi.
- Này...giận à? - Duy sấn lại gần, hỏi.

- Thèm à? - Thanh lườm.
- Thôi mà...tại lúc đó anh hơi mất bình tĩnh một chút. Đừng có giận nhé! - Duy mè nheo.
- Đã bảo là không rồi mà! - Thanh gắt.
- Vậy thái độ em thế này là sao? - Duy cau mày, hai tay túm chặt tay nhỏ, dồn nhỏ vào cửa xe khi hai gương mặt chỉ cách nhau một khoảng nhỏ.
- Anh...làm...làm gì đấy? Bỏ ra! - Thanh ngượng chín mặt, giọng nói lắp bắp, hơi thở có chút không đều.
- Biểu cảm của em thế này là sao đây? Tính khiêu khích anh à? Nói cho em biết, khả năng kiềm chế của anh thấp lắm đấy. - Duy cười đểu.
- Anh! - Thanh trừng mắt, gương mặt vẫn còn ửng hồng rất đẹp, hơi thở ngày càng loạn.
Tay nhỏ cố vùng ra nhưng không được vì lực của Duy quá mạnh, hai chân thì bị Duy ngồi lên đến mức tê muốn không còn cảm giác. (Các bợn thử nghĩ coi cái tư thế này nó ntn?)
- Yên nào! - Duy kiềm tay chân Thanh lại, tay còn lại miết nhẹ lên môi nhỏ.
- A...anh... - Thanh thở càng lúc càng khó.
Phần vì bị tên này ép quá mức, phần vì trong người bắt đầu nóng lên. Đặt môi mình lên môi nhỏ, Duy nhắm mắt lại và bắt đầu tận hưởng mặc cho ai kia vùng vẫy không chịu hợp tác. Hàm răng Thanh cắn chặt, cố không để Duy đạt được những gì Duy muốn nhưng...dường như mọi thứ không dễ dàng như những gì lý trí muốn nhỏ làm. Bàn tay ấm áp đang đặt trên gương mặt nhỏ bỗng từ từ lướt qua vành tai, rồi xuống cổ, men theo cánh tay đi xuống chiếc eo thon. Có cái thì... đó thật khác lạ!
Người Thanb khẽ run lên vì không quen với cảm giác này nhưng hình như, đó lại là cơ hội cho cái tên lợi dụng kia. Trong một giây mất cảnh giác, Thanh đã để Duy làm những gì hắn ta muốn: dùng lưỡi tách hàm răng nhỏ ra rồi tiến vào trong.
- Ưm... - Thanh thở mạnh ra.
Hởi thờ càng ngày càng loạn, không thể kiểm soát. Có vẻ như con tim đang cháy kia thắng lý trí rồi thì phải? Những hình thức phản kháng, chống cự dường như không còn mà thay vào đó là sự xuôi theo dần dần của nhỏ. Tay Duy buông tay nhỏ ra, đưa lên mân mê cái ót cao với vùng da trắng mịn màng. Hai tay nhỏ cũng vòng sang cổ hắn ta mà đáp trả. Hơi thở cả hai ngày càng gấp! Hô hấp dường như quá khó khăn. Môi Duy từ từ lần xuống cái cổ trắng, Thanh thở một cách khó khăn, ánh mắt có chút gì đó hơi mơ màng.
Một chiếc khuy áo sơ-mi của Thanh bị tháo ra, tiếp theo là cái thứ hai. Đến khi cái khuy thứ ba vừa bung ra, để lộ rõ từng đường cong trên người nhỏ cùng bộ đồ nội y màu đen thì, dường như lý trí quay trở lại với Thanh. Nhỏ dùng hai tay đẩy Duy ra, gương mặt vẫn còn ửng hồng và nhịp thở có chút gấp gáp.
- Dừng...dừng lại... - Thanh vừa thở, vừa nói.
- ... - Duy cũng đang cố điều chỉnh lại nhịp thở, có điều, mắt không thể rời khỏi người nhỏ. (Tên này biến thái!)
- Anh nhìn cái gì thế? Đồ biến thái, lợi dụng! - Thanh căn răng, mắng.
- Anh...xin lỗi... - Duy ngay lập tức quay mặt sang chỗ khác.
- Lần sau đừng có hòng mà chạm vào người em nữa. Lần này may mà em dừng kịp chứ không... - Thanh lườm nguýt.
- Thì có sao đâu nào? Có gì chịu hậu quả cho em thôi. - Duy nhún vai.
- Anh điên à? Anh mới 18, còn em thì vẫn còn là trẻ dưới vị thành niên đấy nhé! Đừng có ăn nói bậy bạ. - Thanh trừng mắt.
- Thì sao nào? Ai dám nói em? Bây giờ cho dù anh với em chưa đủ tuổi nhưng chỉ cần một lời nói của người lớn thì ai dám cãi? Thế lực của Trúc Hải và Nguyễn gia lớn đến mức nào em còn không rõ à?
- Nhưng bây giờ vẫn chưa được. Ít nhất đến năm 18 tuổi thì chúng ta không thể làm thế.
- Tại sao?
- Thứ nhất, em vẫn chưa hạ được Ngô Ngọc. Thứ hai, em vẫn còn trên cương vị là Nam ma nữ. Mặc dù bây giờ chưa bị lộ thân phận nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không có. Em không muốn liên luỵ nhiều tới anh. Vả lại nếu lỡ như...em có thai thì sẽ rất phiền phức. Em không muốn sẽ đem lại nguy hiểm cho nó. - Thanh cố gắng giải thích.
- ...Được...tuỳ vào em cả thôi. - Duy cười hiền, xoa đầu nhỏ.
- Ưm...trước mắt cứ như thế. Ít nhất sẽ mất hai năm, hoặc có lẽ còn hơn thế nữa.
- Anh chờ được...yên tâm đi em.
- Vâng.
- Vậy giờ chúng ta đi đâu? - Duy hỏi.
- Về nhà đi anh. Em có hơi mệt. - Thanh cười, tay cài lại ba cái nút áo sơ-mi của mình.
- Được thôi! Chiều ý em. - Duy nháy mắt, nhấn ga để chiếc xe phóng đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận