Hải Anh đứng ngoài cổng biệt thự nhìn vào, môi nở nụ cười yên tâm. Vậy là xong. Có lẽ hai người đó làm lành với nhau rồi. Với cương vị là một người em, Hải Anh hạnh phúc khi chị mình đã hoàn thành được tình yêu mà chính cô vun đắp.
Nhìn vào lại màn hình điện thoại, Hải Anh bất chợt cười một tiếng. Thật không ngờ, Nam lại leo cổng vào nhà để tìm Vy, anh muốn cho Vy bất ngờ nên không nhấn chuông đành phải làm cách đó. Vậy là để an toàn vào trong, Nam phải gọi điện thoại cho Hải Anh, nhờ cô nàng gở bỏ hệ thống an ninh tam thời một lúc. Thật là!
Cất điện thoại vào trở lại túi xách, Hải Anh nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã 8g tối.
Nhìn lên bầu trời đêm, thật khó thấy sao vì đèn đường. Cùng như không thế giới này, Hải Anh chẳng thể dễ dàng tìm thấy Thiên giữa biển người mênh mông.
Valentine nằm nay, ai cũng buồn và chính bản thân Hải Anh cũng thế. Rất buồn.
- Em suy nghĩ gì vậy? - Thiên đứng sau lưng Hải Anh, dựa vào bức tường cổng biệt thự.
- Hửm? Anh theo em từ lúc nào? - Hải Anh hơi giật mình quay đầu nhìn rồi lại ngước lên nhìn trời.
- Từ lúc có một cô gái rất ngốc nghếch, đi dạo phố một mình rồi lại khóc. Vì sao phải làm vậy chứ? - Thiên nói, giọng khàn đặc như kìm nén.
- Anh thấy sao? - Hải Anh hơi mím môi nhưng vẫn không nhìn Thiên.
- Ừm... - Thiên ậm ừ.
- Vậy đi theo em làm gì? Em không bảo anh đi theo. - Hải Anh hỏi.
- Vì anh lo cho em. Valentine...thật sự em có nghĩ bản thân muốn một mình? - Thiên hơi trầm tư một chút rồi hỏi.
- Có lẽ là không. Em không thích cảm giác cô đơn một mình đi trên phố như sáng nay. Nó mang em trở về những cảm giác ngày đó, ngày em vẫn chưa có anh bên cạnh, vẫn còn là người đi phía sau anh. Đến khi nhớ lại những cảm giác đó, em không hiểu sao từng ấy thời gian mình lại có thể chịu đựng nỗi nhỉ? Hay là vì thời gian qua đã phụ thuộc vào anh quá nhiều? Đến mức chỉ cần thiếu vắng là ngạt thở sống không nổi? - Hải Anh chậm rãi nói, thanh âm đè thấp xuống khiến Thiên chẳng thể đoán ra được cảm xúc của cô nàng.
- Vậy tại sao không nói chuyện với anh? Em không nói chuyện làm anh cảm thấy rất nhớ. - Thiên ôm lấy Hải Anh từ đằng sau.
- Chẳng phải anh giận em? - Hải Anh cau mày hỏi.
- Không hề. Chẳng giận dỗi gì cả, chỉ là anh thấy lúc Nam và Vy cãi nhau, ánh nhìn của em làm anh nghĩ em hiện tại chẳng muốn gặp anh. - Thiên thành thật thú nhận.
- Thật vậy sao? - Hải Anh nắm lấy bàn tay anh.
- Thật. Vậy thì giờ em có muốn đi chơi không? Valentine, chẳng lẽ em muốn chúng ta chỉ đứng đây tâm tình? - Thiên cười nhẹ, hôn lên mái tóc Hải Anh.
- Không đời nào. Em còn rất nhiều kế hoạch cho ngày hôm này của chúng ta. Đầu tiên sẽ đi ăn tối trước, rồi sau đó xem phim, rồi lại đi ăn kem... - Hải Anh huyên thuyên, tay kéo Thiên rời khỏi đó.
Thiên mỉm cười ấm áp nhìn người con gái đi trước kéo tay anh theo. Đây mới chính là Hải Anh của anh, một cô gái chỉ đơn thuần trong tình yêu mà thôi.
Ngày Valentine năm nay, thật sự buồn nhưng đổi lại sau những giọt nước mắt là nụ cười thật sự, là hạnh phúc trọn vẹn mà ai cũng khao khát.