Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Nhã Ngọc chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại đầu tóc rồi bước gần tới phía cửa sổ, mờ toan ra. Gió lùa vào thật lạnh, những ngày đầu năm ở MĨ thật có chút rét.
Nhìn thấy gương mắt thắc mắc như muốn hỏi của nó, Ngọc lười nhác phải giải thích nhưng vẫn buộc phải mở miệng:
- Bảo vệ đang tới, cô muốn để họ bắt gặp đang lởn vởn xung quanh khu vực cấm này? Bên trên là tầng lầu có nhà vệ sinh và cũng cùng tầng nơi diễn ra buổi đấu giá.
- Hì...không ngờ cô quan tâm tôi?! - Nó bật cười, cũng bước về phía cửa sổ.
- Tất nhiên, cô chết tại nơi này cũng hơi tiếc, dù sao cô cũng là đối thủ của tôi. Nếu cô chết, chẳng ai xứng để tôi so sánh. - Nhã Ngọc đứng dựa người vào tường.
- Vậy tôi cảm ơn, việc còn lại mong cô giúp đỡ. - Nó nhún vai.
- Cô học được thói khách sáo từ bao giờ thế? Chẳng qua tôi cần phải giúp cô lúc này thôi. Tôi và cô luôn chung kẻ thù, kẻ thù của cô cũng như là của tôi. Tôi cũng giống bọn Trúc Thanh đối với cô, chỉ là họ đối với cô không đối nghịch, còn tôi với cô lại là đối thủ. - Nhã Ngọc vén mái tóc lòa xòa ra sau tai.
- Tôi biết nhưng dù sao cũng phải cảm ơn. Tôi đi trước, gặp nhau tại hội trường. - Nó nháy mắt, nhanh nhẹn leo qua khung cửa sổ mở toan, phóng lên trên.
Nhã Ngọc ló đầu ra ngoài nhìn, dù biết rõ bản lĩnh của nó chẳng thua kém bản thân nhưng cũng cảm thấy lo lắng. Đây có thể lí giải bằng câu nói:
"Anh hùng tiếc anh hùng" hay không?
Nó thuận tiện luồn thân người nhỏ nhắn qua cửa thông gió của nhà vệ sinh trên tầng lầu. Cũng may thời điểm hiện tại, buổi đấu giá đang chuẩn bị bắt đầu nên không có ai bên trong.
"Cộp"
Nó đứng vững trên mặt đất, tiếng giày cao gót va chạm nền gạch vang lên đầy âm u.

Nhìn vào trong gương nó sửa snag lại quần áo, đầu tóc. Thấy tất cả mọi thứ đa ổn, miệng nó nhếch lên cười rồi bước ra ngoài.
Hướng chân về phía hội trường diễn ra buổi đấu giá, nó dáo dác ngó xung quanh để tìm vị trí hắn ngồi.
Thật không khó để nhận ra Phong trong hàng vạn khách mời ở đây. Thứ nhất, hắn từ đầu là luôn có một ánh hào quang bao trùm lấy bản thân, rất dễ dàng nhận thấy.
Thứ hai, Monster và Killing là những bang phái đứng đầu, tất nhiên vị trí ngồi cũng phải đặc biệt, là hàng ghế đầu. Vậy chỉ cần lướt qua hàng ghế đầu là đã có thể tìm ra.
Bước chân đầy tự tin tới bên cạnh chỗ ngồi còn trống cạnh hắn, nó nhẹ nhàng ngồi xuống.
Vừa thấy nó bên cạnh, hắn đã không biết vì sao mà lòng dương như buông được gánh nặng, nhẹ thờ ra một hơi. Lâu quá chưa thấy nó trở lại, hắn cứ sợ đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ thấy nó lành lặn trờ về, tâm tình bỗng dưng được thả lỏng.
- Em đi đâu mà lâu vậy? Xảy ra chuyện? - Hắn hỏi thăm.
- Không có chuyện gì. Chỉ là ngồi lại nói chuyện một chút với một người. - Nó lắc đầu.
- Ai?
- Chủ nhân của Trương gia. - Nó thở ra một hơi, ánh mắt có tia buồn.
Mất một lúc tra hỏi Nhã Ngọc xem tung tích hiện tại của Hạo Khang đang ở đâu, kết quả là là cô ta chung thủy không tiết lộ dù chỉ một chút.
- Cô ta không nói chuyện đó à? - Lúc này Killer đi tới, vừa vặn nghe câu nói của nó cũng đủ hiểu là có chuyện gì.
Có điều anh thắc mắc, tại sao lại phải đi gặp Trương Nhã Ngọc trong tình huống này? Đây là đang thi hành nhiệm vụ, thật sự không hiểu vì lý do gì mà nó còn tâm tình đi tìm cô ta tán gẫu, trừ phi là muốn mượn thế lực Trương gia nhúng tay vào chuyện.

Với tính cách của nó, Killer chắc chắn nó sẽ không chọn thời điểm này để hỏi về Hạo Khang. Nếu thế thì tại sao lại phải gặp nhau? Mà nếu là mượn thế lực theo những gì Thiên nghĩ thì không có khả năng. Rõ ràng lúc phổ biến kế hoạch tác chiến không có phần này. Rốt cuộc, có điều gì khó hiểu ở đây?
- Không...không nói. Là nhất định không. - Nó lắc đầu lia lịa.
- Có chuyện gì thế? Không nói? Là không nói chuyện gì? - Hắn đờ mặt ra.
- Chuyện này nói ở đây không tiện đâu, về nhà rồi nói tiếp. - Vanessa đứng sau lưng Killer, kéo nhẹ tay anh.
Chuyện của dòng họ Kiwasato, bên ngoài hoàn toàn chẳng thể soi mói được. Nếu tin tức cậu út của gia tộc này bỏ đi lọt ra ngoài, thật không biết sẽ có chuyện gì xảy ra? (Hehe...biết Hạo Khang là ai rồi nhỉ??? ^^~)
- Haiz... - Killer thở dài, gật đầu với ý kiến của người yêu.
- À...mà vẫn chưa thấy Ellie với Kun đâu nhỉ? Còn Jersey và David? - Nó nhìn nghiêng xung quanh.
- Hù...tìm tao à người yêu? - Ellie từ sau lưng nó, đập mạnh tay tay xuống vai Venus
- Mày... - Nó quay người nhíu mày.
Giật mình thì nó không có, chỉ là sao tự dưng lại giở cái trò trẻ con này?
- Hehe...đừng nhìn tao thế. Tao với Kun ghé sang kia lấy chút đồ, mà ở đó có nhiều món mới lắm, tao phải thử một hồi với chọn được vài món tâm đắc nhất để lấy nên hơi trễ. Còn chị Jersey còn đang bên kia bố trí, chắc tầm 10p nữa mới sang tới đây. - Ellie trả lời nó rồi nhìn đồng hồ đeo tay. Tới giờ bắt đầu rồi!
- Khả năng làm việc của chị ấy hình như dạo này xuống dốc nhỉ? Đã hơn 45p mà chưa xong? Cần thêm thời gian? - Nó khoanh hai tay trước ngực, giọng nói có phần thản nhiên nhưng chính Ellie và Vanessa hiểu rõ ý tứ trong câu nói ấy.

45p là quá nhiều thời gian! Đối với một sát thủ, thời gian là điều kiên kị. Phải tận dụng triệt để và rút ngắn khoàng thời gian bởi vì, ai mà biết được, nếu kéo dài thời gian ra thì nguy hiểm lúc nào sẽ bất ngờ xuất hiện chứ?
- Trục trặc nhỏ. - Jersey bước lại gần, cúi người nói nhỏ vào tai nó.
- Chuyện gì xảy ra? - Nó nhướn mày.
- Bọn chúng thuê rất nhiều phòng của khu khách sạn đó. Thật không biết bọn chúng sẽ đặt người vào phòng nào thế nên cần không ít thời gian để xác định chính xác vị trí. Chúng ta không đủ người để canh hết số lượng phòng ấy. - Jersey lại tiếp tục nói nhỏ vào tai nó.
- Bao nhiêu?
- 16 phòng. - David nhăn mặt, anh chàng không ngờ bọn người này lại chịu chi đến vậy.
- Nếu huy động quá nhiều người sợ rằng sẽ "rút dây động rừng". Tốt nhất vẫn là cẩn thận. - Jersey nói tiếp lời của David.
- Thế cuối cùng kết quả? - Nó có vẻ chăm chú.
- Xong rồi. Chỉ cần con mồi vào bẫy. - Jersey nở nụ cười quỷ dị.
- Ok...vậy đã phát hiện ra con mồi ở đâu chưa? - Nó gật đầu xong rồi hỏi, mắt nhìn cả bọn.
- Thấy ông ta rồi, nhưng đi cùng ông ta chỉ có 1 cô gái thôi. - Hắn trả lời nó.
- Một thôi sao? Cô gái đó có hình xăm ngôi sao mười cánh sau tai? - Nó nhíu chặt mày.
Chuyện gì thế này? Nó đoán sai rồi sao? Nhưng mà không thể. Nếu nói nó đoán sai thì thật cũng có khả năng, nhưng mà đây là thông tin nó được nghe từ "nội gián". Sao lại có sự nhầm lẫn được?
- Phải. Chỉ có một thôi. Cô ta mặc váy màu đỏ, tóc đen buột cao. Gương mặt nhìn như người Nhật Bản. - Hắn gật đầu xác nhận.
- Tóc đen, gương mặt như người Nhật? - Nó nhắc lại, mày dãn ra được một chút nhưng vẫn còn nhìn ra sự khó chịu.

- Sao thế được? - Kun đứng im lặng nãy giờ cũng lên tiếng.
- Làm sao mà không được? - Hắn ngước nhìn Kun.
- Lúc nãy tao cũng có thấy ông ta, nhưng lúc đó ông ta lướt ngang qua một cô gái váy xanh. Rõ ràng là lúc cả hai đi ngang nhau có liếc nhìn nhau. - Kun gãi đầu, bộc bạch nói những điều mình thấy.
- Thì sao? Cô gái với ông ta đi ngang thôi mà? - Ellie nhéo một cái vào tay Kun.
- Áaa...á...đau...đau anh! Nhưng anh nhìn thấy chắc mà, sau tai cô gái đó cũng có hình xăm! - Kun rên nhỏ.
Cậu chàng dù rất đau nhưng cũng chẳng dám hét toáng lên giữa chốn đông người thế này. Ellie ơi là Ellie! Dù sao móng tay nhỏ cũng đâu phải ngắn, lại còn sắc nữa! Đau chết đi được!
- Có hình xăm? - Hắn nhìn lại Kun.
- Phải! - Kun quả quyết.
- Có khi nào mày... - Hắn đang định nói gì nó thì nó cắt ngang.
- Về chỗ ngồi đi, sắp bắt đầu rồi. Việc đó giờ không còn quan trọng. - Nó phẩy tay.
- Ưm...nhưng mà lát nữa, ai sẽ chặn bắt ông ta? - Vanessa chớp chớp mắt ngây thơ.
- Chuyện đó đã có người làm hộ rồi. Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay chỉ là đến đây xem chút kịch, diễn cho trót vở diễn này. Bằng chứng ngoại phạm phải tạo cho hoàn hảo bởi vì rắc rối sắp xảy ra sẽ đánh động tới cớm. - Nó cười nhạt, mắt săm soi cái móng tay.
- Được. - Ellie, Vanessa và Jersey đồng thanh, quay lưng đi.
Chuyện này thật sự chẳng nhất thiết phải hỏi nhiều làm gì. Nếu nó đã nói thế thì tức có chủ ý riêng không nằm trong kế hoạch. Hoặc là phần kế hoạch được phố biến lần trước không hoàn chỉnh. Thật sự việc nói không nói kế hoạch gốc cho cả ba nghe không phải chỉ xảy ra một hai lần nên có ngu mới không biết. Nhưng dù sao cả ba vẫn không trách hay nói gì, đơn giản những việc nó làm luôn có lý do.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận