Tất cả mọi người ổn định vị trí ngồi, dường như mọi ánh mắt đều hướng về phía căn phòng trên lầu kia. Đó là mà Trương chủ nhân sẽ ngồi theo dõi buổi đấu giá.
Nhã Ngọc ngồi trên chiếc ghê dựa to, hai chân bắt chéo, tay chống cằm cùng ánh mắt hờ hững đầy lười nhác. Dáng vẻ rất ư là nhàn nhã ấy không nghĩ lại khiến người khác rùng mình, chỉ cần là một cái liếc mắt cũng rất đáng sợ.
Trái với dáng vẻ lười biến kia là bang chủ của Killing. Một cô gái vô cùng xinh đẹp, đôi mắt tím to tròn thực thu hút. Có điều vẻ đẹp đó lại là thứ gây chết người không nên đụng vào. Cái danh của bang Killing không phải ai cũng không biết. Thống trị của một vùng xã hội đen châu Á chính là Killing, mà bang chủ của bang hội ấy chính là cô gái này.
Hai chân bắt chéo, một tay khoanh trước ngực, một tay gác lên cánh tay kia ngồi vân vê lọn tóc mai được uốn xoăn. Tất cả mọi hành động đều toát lên nét con nhà quý tộc. Đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng cứ cười thật nhẹ, rất nhạt như một nụ cười mỉm. Có điều nụ cười đó lại như muốn đóng băng tất cả. Như một vị nữ vương uy quyền.
Khí thế của nữ vương cùng khí thế bất cần nhưng đáng sợ ấy đối lập nhau, tạo thành một không khí rất quỷ dị.
Nhã Ngọc hướng tầm mắt về phía nó, mắt cũng chịu khó mở to hơn được một tí rồi thôi.
Về phía nó, ánh mắt hướng về phía đối thủ cùng chiến tuyến đêm nay của mình càng lấp lánh hơn, môi nhếch cao hơn một chút và nụ cười càng ngày càng sâu.
Người MC lúc này mới bước ra từ trong kháng đài, trên tay là một xấp giấy. Chắc chắn đó là danh sách những thứ đá quý được đấu giá, kèm theo là niên đại của chúng.
- E hèm...tôi xin phép được bắt đầu buổi đấu giá hôm nay. Trước tiên, xin cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian, xem như là cho Trương gia của Trương chủ nhân một tí mặt mũi. - Người MC mở lời.
"Bốp...bốp...bốp..."
Tất cả mọi người vỗ tay. Nó thật sự hiểu trong lòng những người có mặt ở đây đang nghĩ điều gì. Cho Trương gia một tí mặt mũi là điều bắt buộc phải làm nếu không muốn mất đi một chỗ bợ đỡ. Quan trọng hơn nếu xem thường Trương gia, những kẻ hiện đang ở Mĩ và Pháp thậm chí có thể trong một ngày bị hất cẳng ra khỏi đất nước.
Ai có thể không làm được nhưng Trương gia là chỗ không nên đụng. Đến cả quan chức của một quốc gia cũng phải xem xét mà cho họ mặt mũi chứ đừng nói tới ai!
- Và không làm mất thời gian của quý vị. Thứ đá quý đầu tiên trong đêm nay là... - Anh MC bắt đuầ buổi đấu giá.
Từng loại đá quý bắt đầu lên sàn đủ các loại, từ rất nhiều niên đại khác nhau.
Tiếng hô giá cứ liên tục chen nhau khiến không khí như nóng hẳn. Gì chứ đụng đến chuyện chi tiền bạc, ai ai cũng tính toán với nhau.
Tại một căn phòng khách sạn cách đó không xa, ngồi trên giường là một chàng trai đang cầm ipad rất chuyên chú nhưng trong lòng lại bực bội.
Haiz...tự dưng lại bị kéo sang đây vác cái của nợ này vào người. Đang ở Anh hưởng những ngày tháng rất êm đềm cùng người yêu thì đột nhiên bị vướn vào vụ việc rắc rồi này. Thật tức chết!
Cánh cửa phòng tắm mở ra, một cô gái mặc áo choàng tắm màu trắng bước tới gần người con trai, ôm lấy cổ anh chàng:
- Thế nào? Có tín hiệu chưa? - Cô gái hôn nhẹ vào má chàng trai.
- Chưa. Anh thật rất muốn nhấn nút ngay, san bằng nơi đó thành bình địa rồi đi về ngay lập tức. Rõ ràng việc này không liên quan đến chúng ta, sao lại phải giúp?
- Hoàng à, lâu lâu đụng tay vào mấy việc này cũng có sao? Chỉ là chút chuyện nhỏ anh có cần phải suy xét?
- Hừ...anh không biết nên nói là em quá tốt bụng hay thích mua việc vào người đây nữa đây Trâm Anh? - Hoàng cáu kỉnh.
- Tụi nó là em gái em. - Trâm Anh tốt bụng nhắc nhở Hoàng.
- Thì sao? Nhưng tụi nó là Tứ ma nữ, không lẽ không tự lo được?
- Anh...! Dù sao thì cũng phải có lúc tụi nó cần giúp đỡ. Mà chính em bảo với tụi nó rằng lâu lâu có nhiệm vụ gì hay thì cho em làm chung. Nếu em không nói thế tụi nó cũng chẳng gọi điện thoại nhờ vả đâu! - Trâm Anh tức giận, đứng dậy quay lưng đi về phía vali.
- Này...em giận hả? - Hoàng kéo tay Trâm Anh lại.
- Hứ! - cô quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn anh chàng.
- Thôi mà...anh bực tại...họ phá chuyện tốt của anh! - Hoáng kéo Trâm Anh vào lòng, hai tay ôm chặt eo cô nhóc.
- Chuyện tốt? Lại chuyện gì? - cô chán ghét chẳng thèm vùng vẫy.
- Haiz...anh hẹn pama ngày mai sẽ dắt em sang chơi. Nhưng mà với tình hình này thì không ổn nên anh dời lại ngày khác. Dù sao đây cũng là lần đầu em và pama anh gặp mặt nhau, dời hẹn như vậy có vẻ không hay. - Hoàng thở dài.
- Sao chuyện này em không biết? - Trâm Anh mở to mắt giật mình.
- Anh sợ em biết rồi lại lo lắng nên không nói. - Hoàng vùi mặt vào cổ Trâm Anh
- Anh thật là! Chuyện này lẽ ra phải nói để em còn chuẩn bị. Anh có tính độc tài từ bao giờ thế? - Trâm Anh thúc nhẹ tay vào bụng Hoàng.
- Hì...đau anh! Em có biết vì em anh mới chịu giúp bọn nó không? Báo hại anh lỡ mất một ngày đưa người em về nhà. Chuyện này em tính bồi thường thế nào cho anh? - Mặt gian nhìn Trâm Anh
- ANH! - Trâm Anh chẳng chút nể mặt người yêu, dùng sức đẩy Hoàng một cái rồi đứng dậy thay đồ, cứ y như con mèo nhỏ xù lông. Cơ mà lại đáng yêu!
Nhìn dáng vẻ này của Trâm Anh, Hoàng lại càng thấy vui vẻ. Phải nắm thật chặt, không được buông tay. Biển người thật đông quá, chỉ sợ một cái lỏng tay cũng đủ để không tìm lại được nhau.